Lò phản ứng tinh thạch tổng cộng có 73 lò, trong đó 70 lò phản ứng cỡ nhỏ và 3 lò phản ứng cỡ trung. Nó cần số lượng nhân viên làm việc lên tới 3000 người, với hơn 400 người là kỹ sư, nhân viên kỹ thuật. Trừ những người làm việc hằng ngày ra thì còn có một số người giám sát lò phản ứng 24/24.
Bởi do phi thuyền Hi Vọng có nguồn năng lượng dồi dào, cho nên tầng 6 bắt đầu được sử dụng hết công suất. Công việc này cần hơn 5000 nhân viên thực hiện, từ việc cho gia súc ăn, rồi đến việc thu hoạch thịt, trứng,…Do đó, số lượng nhân viên cần thiết khá lớn
Khi đã giải quyết ổn thỏa vấn đề năng lượng, nhìn lại, Diêu Nguyên mới hốt hoảng phát hiện những chuyện đời thường trong dân chúng đã kìm nén tới mức khó mà kiểm soát được nữa.
Đầu tiên là về vấn đề chỗ ở, từ lúc rời Trái Đất lên phi thuyền Hi Vọng đến nay, đã 3 tháng trôi qua nhưng gần mười hai vạn dân chúng vẫn phải ở trong liều trại. Không có phòng tắm, phòng vệ sinh, phòng bếp riêng,…Muốn tắm rửa chỉ có thể tìm đến các nhà tắm công cộng.
Đó là một quá trình chuẩn bị, hệt như Diêu Nguyên đang chơi một trò chơi quản lý vậy. Hắn muốn cho tất cả mọi người, từ sinh viên học sinh, thành phần trí thức đến tư sản, vô sản…hiểu rõ sự khác biệt giữa các mức sống.
Mười hai vạn người trên phi thuyền Hi Vọng đều là thành phần trí thức, có trình độ cao. Nếu còn sống trên Trái Đất, tuy có thể không thành triệu phú nhưng cũng dư sức sống khá giả.
Đây không phải do Diêu Nguyên phân biệt đối xử, vì sự sinh tồn, tuy điều đó hơi tàn nhẫn nhưng vẫn phải làm.
Lấy ví dụ đơn giản: nếu trong sáu tỷ người Trái Đất chỉ có thể chọn mười vạn người. Vậy ngươi chọn nông dân, học sinh, sinh viên, thương nhân hay là kỹ sư, nhà khoa học, binh lính tinh nhuệ đây?
Câu trả lời có thể tàn nhẫn, nhưng nếu để cho loài người tiếp tục sinh tồn, thì đáp án chỉ có một…
Diêu Nguyên đã lựa chọn như thế, cho nên, bây giờ hắn đang đối đầu với một vấn đề mới.
Mười hai vạn người hắn chọn lựa căn bản không phải là những người quen chịu khổ. Khi sự sống không còn bị đe dọa thì đương nhiên, bọn họ sẽ bắt đầu đưa ra yêu cầu: yêu cầu tăng mức đãi ngộ sao cho phù hợp với thân phận của mình. Giống như tình hình trước mắt của phi thuyền Hi Vọng, nhu cầu khẩn cấp nhất của họ bây giờ là được sống trong những căn phòng tươm tất, chứ không phải trong những chiếc liều chật chội.
Diêu Nguyên hiểu rất rõ tầm quan trọng của vấn đề này. Tuy hắn vốn là một quân nhân đã xuất ngũ, nhưng trong những năm thực hiện nhiệm vụ, hắn gần như đã đi khắp thế giới. Thấy được rất nhiều người, biết được nhiều chế độ chính trị ở các quốc gia khác nhau. Nhờ đó mà kinh nghiệm của hắn về vấn đề này cũng kha khá, hoàn toàn khác với Vương Quang Chính.
Vương Quang Chính chỉ đơn giản nghĩ, mạng ngươi do ta cứu. Hơn nữa, phi thuyền Hi Vọng là nơi trú ngụ cuối cùng của loài người, vậy sao có thể muốn gì là có nấy được? Tốt nhất là ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh, nếu ta buộc ngươi ở trong lều thì các ngươi phải ở trong đó. Bây giờ là thời điểm khó khăn, các ngươi phải cố gắng vượt qua vì một tương lai tươi sáng hơn. Nói chung, đại loại thế.
Diêu Nguyên thì bình tĩnh hơn nhiều. Đầu tiên, phi thuyền Hi Vọng là một nơi rộng lớn như vậy, mọi người đều là một mắc xích trong sợi dây thừng. Nếu sợi dây đứt thì tất cả đều xong. Cho nên, chính phủ trên phi thuyền Hi Vọng tuyệt đối không thể đối lập với dân chúng, cho dù là cưỡng bức dân chúng phục tùng cũng không thể.
Đối mặt với yêu cầu từ tầng lớp ưu tú, chính phủ chỉ có 2 lựa chọn: một là đàn áp, hai là chấp nhận. Nhưng, có thể đàn áp sao? Tổng cộng chỉ mới có hơn mười hai vạn người, tất cả đều là tầng lớp ưu tú, nếu đàn áp họ thì chẳng khác nào tự hủy diệt chính mình.
Cho nên chỉ có thể chấp nhận, tức là để cho mười hai vạn người này tham gia vào công việc của chính phủ. Cho bọn họ thấy được những khó khăn, và nhờ họ giải quyết những khó khăn đó. Đồng thời thêm mức đãi ngộ cho họ. Từ từ, bọn họ sẽ trở thành người của “mình”, không còn ý định chống đối gì nữa…
Do đó, sau khi vấn đề năng lượng được giải quyết xong, thì trong những ngày kế tiếp, Diêu Nguyên lần đầu tiên đưa ra chế độ huy chương theo bốn cấp bậc. Thấp nhất là thủ vệ nhân loại, rồi đến vệ sĩ nhân loại, dũng sĩ nhân loại, cuối cùng là anh hùng nhân loại. Ban cho nhà khoa học Ellison vừa mất huy chương anh hùng nhân loại, tiến hành nghi thức tinh táng long trọng nhất. Đồng thời, trao huy chương vệ sĩ nhân loại cho tất cả những binh lính từng hi sinh. Hai chuyện quan trọng này được Diêu Nguyên làm trước hết.
Kế tiếp, hắn bắt đầu chiêu mộ một lượng lớn nhân viên.
Đầu tiên là nhân viên vận hành và kiểm tra lò phản ứng, sau đó là tới nhân viên làm việc tại tầng sáu – tầng trồng trọt. Rồi tới những nhân viên quản lý, quét dọn, tuần tra, phục vụ công cộng…
Cuối cùng, theo lệnh của Diêu Nguyên thì các chuyên gia đã chiêu mộ hơn 3 vạn người, gần như toàn bộ công nhân khả dĩ trên phi thuyền. Đó cũng là mức cao nhất rồi, bởi tuy phi thuyền Hi Vọng có lớn nhưng hơn 3 vạn công nhân đã dư sức làm xong toàn bộ công việc. Nếu miễn cưỡng nhồi nhét thêm vào thì e rằng khó mà gọi đó là chiêu mộ nữa.
Cho nên, trong ba tháng kế tiếp thì sự kiện tuyển nhân viên được tiến hành liên tục. Theo như lệnh của Diêu Nguyên, đợt tuyển này phải ưu tiên cho những người có gia đình. Lý do là khi một người được tuyển thì sẽ làm cho cả gia đình được vào ở chung, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng về nơi ở.
Sau ba tháng chiêu mộ thì vẫn còn hơn 2 vạn người sống trong liều. Tất cả bọn họ đều là những người có chuyên môn không phù hợp với công việc, hoặc là những người độc thân, không được ưu tiên trong đợt dự tuyển.
Hai vạn người này quả thật là một vấn đề khó khăn với Diêu Nguyên, đầu tiên, không thể khinh suất cho bọn họ vào ở trong phòng. Bởi chỉ có những người có công việc như cảnh sát, công nhân, nhân viên…mới có thể ở trong phòng. Nếu cũng cho bọn họ vào ở trong phòng thì quả thật không công bằng, những người vừa mới vào làm việc kia sẽ nghĩ sao đây?
Điều đó mà xảy ra thì Diêu Nguyên thật không dám nghĩ đến hậu quả. Cho nên hắn chỉ còn dùng cách cuối cùng, đó là cho những người này làm dân binh dự bị. Lấy những người khỏe mạnh có gia đình gia nhập vào đội dân binh dự bị, còn với những người độc thân cũng gia nhập nốt. Tất cả đều được huấn luyện vào thứ tư mỗi tuần. Từ đó, mới có lý do để an bài họ vào các nơi…
Nhưng vẫn chưa xong, chuyện trong dân chúng sao có thể dễ dàng giải quyết êm đẹp như vậy được? Khi công việc được an bài xong, chỗ ở cũng phân phối hết thì Diêu Nguyên lại đối mặt với nhu cầu khẩn yếu tiếp theo, đó là sự trao đổi vật bình đẳng…
Dân chúng đã sớm mệt mỏi với việc ăn chung nồi, dùng chung vật phẩm cấp mỗi ngày rồi. Bọn họ luôn khao khát dùng thù lao nhận được từ công việc của mình để đổi lấy một ít xa xỉ phẩm.
Cho nên, sau khi kìm nén một thời gian dài thì nhu cầu này rốt cuộc cũng bùng phát. Vì nó mà Diêu Nguyên lại bắt đầu những cuộc họp triền miên với các chuyên gia, đến nỗi hắn cảm thấy, dường như gần đây tóc của mình ít đi hẳn…
Đã nửa năm trôi qua từ lúc phi thuyền Hi Vọng rời khỏi Trái Đất, bốn tháng sau bước nhảy không gian thứ hai…
Hôm nay là buổi huấn luyện đầu tiên của nhóm dân binh dự bị.
Morrison lúc này đã mang quân hàm thượng sỹ. Hắn mặc trang phục bộ đội, miệng nhai kẹo cao su, khuôn mặt điển trai kết hợp nụ cười mỉm, thêm vào thân hình vạm vỡ. Quả thật, hắn hệt như một quân nhân thực thụ đầy nam tính. Từ lúc hắn đi vào thao trường, ngoài rất nhiều binh lính hành lễ thì cũng không ít nữ học viên liếc mắt đưa tình với hắn.
Morrison dường như không để ý lắm tới mấy chuyện đó, chỉ chào lại sơ sài bằng nghi thức quân đội, rồi đi về một hướng trong thao trường. Nơi đó, có một tiểu đội đã giải tán, tức là chỉ tiêu huấn luyện hôm nay đã xong và các học viên dân binh có thể về nhà.
Trong đội ngũ ấy, Phong Tiểu Chanh đã sớm thấy Morrison đang đi tới. Quả thật, nàng khó mà tìm ra điểm chung nào giữa một tên lôi thôi, râu tóc đầy mặt lúc trước với một tên bảnh bao trước mặt. Hơn nữa, hắn còn trông có vẻ rất nam tính, cứ như một quân nhân đích thực. Câu nói miêu tả hắn chính xác lúc này có lẽ là, một tên lừa đảo xuất sắc phải có một vẻ ngoài phù hợp. Mà không nghi ngờ gì nữa, Morrison chính là một tên lừa đảo số một.
Phong Tiểu Chanh đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nàng tức giận siết tay lại. Thực tế, bốn tháng qua, Morrison vẫn luôn kiên trì đến chỗ nàng. Ách, hình như còn đến cả những nơi gần đó nữa. Hắn luôn kiếm cớ bắt chuyện với nàng, nhưng nàng kiên quyết từ chối. Bởi, loại người mà nàng hận nhất chính là những tên lừa đảo, gia đình của nàng vì bọn chúng mà đã…
-Hừ! Hôm nay không thèm để ý tới hắn!
Phong Tiểu Chanh nói thầm trong lòng, rốt cuộc, khi Morrison từng bước từng bước tiến về phía nàng, càng lúc càng gần. Thậm chí, nàng gần như có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, mà mọi người xung quanh đều đổ xô nhìn về phía này. Chết rồi, hắn muốn bắt chuyện với mình, làm sao bây giờ? Nên từ chối ngay hay sao?
-Ta không nói chuyện với ngươi, tên lừa đảo kia…
Phong Tiểu Chanh vội vàng hô lên.
Nhưng không ai ngờ, Morrison lại đi lướt qua người nàng bắt chuyện với một cô gái tóc vàng phía sau. Cô gái ấy cũng khá xinh đẹp, tuổi tầm 20-23, dáng người cực kỳ nóng bỏng. Mặc dù đang mặc trang phục dân binh, nhưng bộ ngực đầy đặn kia vẫn hấp dẫn rất nhiều cặp mắt thèm thuồng của đám sắc lang bên cạnh. Lúc đó, Morrison đang mỉm cười với cô gái ấy, hỏi cô ấy liệu tối nay có rảnh không. Nếu được thì đi ăn tối với anh nhá, anh sẽ mời em tại nhà hàng quân đội ở tầng năm. Nơi đó đồ xa xỉ rất nhiều…
-Đồ lừa đảo!
Phong Tiểu Chanh khẽ so sánh ngực của mình với cô gái ấy, rồi đỏ bừng mặt hét lên một tiếng, giơ chân đá Morrison một phát thật đích đáng. Lúc đó, Morrison đang bận tập trung cho “nhiệm vụ cao cả” nên nào có đề phòng, lãnh ngay một đá vào chân khiến hắn giật thót cả người, vội vã ôm chân nhảy cà nhắc. Còn Phong Tiểu Chanh thì khóc nấc lên, xoay người bỏ chạy… (Bà con biết lý do sao khóc rồi đó )
Cùng thời điểm, tại phòng quan trắc ở phi thuyền Hi Vọng, vì Tinh Vân này không thể thăm dò bằng kỹ thuật thông thường của loài người, cho nên chỉ có thể dựa vào mắt thường để quan sát. Nơi này có tới hơn 40 quân nhân đảm nhận nhiệm vụ, cứ bốn giờ lại đổi một nhóm khác. Bốn tháng qua, bọn họ hầu hết chỉ biết tán dóc cho qua ngày thôi…Khoảng không mờ ảo bên ngoài chẳng biết đâu là cuối cả, hơn bốn tháng qua những người này đã chán đến tận cổ rồi.
Trong lúc nói chuyện, bỗng có một người lính kêu lên “ hình như có gì hơi là lạ” làm cho mọi người đổ xô về phía hắn. Còn tên lính đó bỏ chai nước trong tay xuống, dùng ống nhòm nhìn chăm chú ra xa.
Những người còn lại cũng thấy bất thường, vội vã nhìn về hướng đó. Dần dần, bọn họ cũng phát hiện được điều gì là lạ, dường như…dường như màu xanh đang nhạt dần. Đúng vậy, màu xanh đang nhạt dần, từ từ biến thành màu đen. Màu đen của không gian vũ trụ!
-Mau, mau lên. Liên lạc với phòng điều khiển chính, liên lạc với hạm trưởng. Chúng ta, chúng ta đã rời khỏi Tinh Vân rồi!
Sau 6 tháng 17 ngày theo Hi Vọng lịch (lịch được tính từ lúc phi thuyền Hi Vọng rời khỏi Trái Đất), phi thuyền Hi Vọng đã thoát khỏi Tinh Vân sau gần 5 tháng phi hành, trở về màn đêm vũ trụ quen thuộc…
Trước mặt bọn họ, cảnh tượng đang chờ là…