Khi viện binh đến nơi thì chờ đợi họ đã là khung cảnh vô cùng thê thảm, tang thương và quỉ dị.
Từ hai nghìn bốn trăm người, khi đội ngũ cứu viện đến thì chỉ còn chừng một ngàn tám trăm người. Hơn sáu trăm người đã chết thảm chỉ trong vẻn vẹn mấy phút đồng hồ, trong đó có gần một trăm người bị giẫm chết trong lúc hỗn loạn. Có thể nói là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Tuy nhiên điều làm cho mọi người kinh ngạc hơn lại là một chuyện khác. Lúc này Morrison đang run rẩy đứng giữa một khoảng đất trống. Trong vòng mười mét xung quanh hắn không có người nào dám lại gần, chỉ có một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi đang sợ hãi nắm tay hắn. Hai người đứng ở đó, dưới chân là từng đám thực vật màu xanh xếp chồng lên nhau đang lao lên không ngừng từ dưới lòng đất.
Những quân nhân đến cứu viện thấy thế cũng giật mình, nhưng hiện tại không phải là lúc để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Bọn họ chỉ đành vội vã chụp lại hiện trường sau đó nhanh chóng gửi hình về phi thuyền Hi Vọng. Cùng lúc đó những chiếc khinh khí cầu khác cũng vội vàng rời khỏi đây, chỉ còn hai chiếc lơ lửng giữa trời.
Rob Morrison nhìn khinh khí cầu bay đi nhưng thật ra hắn không hề chú ý tới việc đó. Bây giờ trong lòng hắn đã tràn ngập sợ hãi bởi vì đám thực vật còn đang lưỡng lự, quanh quẩn dưới chân chưa chịu rời đi. Có trời mới biết chúng đang tìm thứ gì… Giờ phút này đến một động tác nhỏ Morrison cũng không dám làm. Hắn sợ rằng chỉ cần hơi nhúc nhích chút xíu thì những xúc tu màu xanh lá kia sẽ đâm thẳng tới, nhanh chóng hút hắn thành xác khô.
Phong Tiểu Chanh ở bên cạnh cũng vô cùng hoảng sợ, tuy nhiên biểu hiện của nàng so với Morrison thì bình tĩnh hơn. Mặc dù cả người đều run rẩy nhưng đầu vẫn có thể chuyển động. Nàng quay đầu nhìn xuống dưới chân, nhìn đám thực vật kia vẫn không ngừng ngọ nguậy, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.
Binh sĩ đến cứu viện không dám lại gần. Mặc dù không biết tại sao hai người bọn họ thân ở giữa đám thực vật nhưng lại không xảy ra chuyện gì, bọn chúng không hấp thu và phân giải bộ quần áo du hành vũ trụ của hai người nhưng điều đó cũng không thể chứng minh loại thực vật này vô hại. Tuy kết quả có được từ thí nghiệm cho thấy loại thực vật này không hề tấn công hay gây thương tổn gì cho cơ thể con người, hoàn toàn khác với đám sinh vật ngoài hành tinh kia. Nhưng chúng lại có năng lực ăn mòn đối với bất kì vật thể phi nhân loại nào khác. Ví dụ như quần áo du hành vũ trụ, vì thế không ai dám tiến lại gần.
Nhưng đội cứu viện đều biết không thể đợi thêm được nữa, thời gian không chờ đợi ai. Hiện tại đám thực vật vẫn còn ở đây thì những sinh vật ngoài hành tinh kia không dám tới gần, nhưng một khi đám thực vật này biến mất thì bọn chúng chắc chắn sẽ không ngồi yên.
Tiểu đội Hắc Tinh có hai thành viên đang có mặt ở đây, theo thứ tự đầu tiên là Lâm Phí Bưu, thứ hai là Dương Ngõa La. Người đầu vóc dáng bình thường, không cao cũng không gầy, nhưng ánh mắt của hắn lại có sự hung ác, tàn nhẫn khó che giấu. Người còn lại có dáng vẻ nho nhã, văn nhược, giọng nói khá nhẹ nhàng. Nếu không phải có thân phận là thiếu úy tiểu đội Hắc Tinh thì nhìn thế nào hắn cũng không giống một quân nhân.
Hai người này đều là chỉ huy của hai chiếc khinh khí cầu đến cứu viện. Bọn họ đều đồng loạt ra lệnh cho đội viên của mình lần lượt quăng bình ắc-quy xuống.
Không rõ nguyên nhân tại sao nhưng khi bình ắc-quy vừa chạm đất thì đám thực vật kia dường như cảm ứng được cái gì, không tiếp tục tìm kiếm nữa mà nhanh chóng chui xuống nền đất, chốc lát đã biến mất khỏi phạm vi xung quanh hai người.
Rob Morrison và Phong Tiểu Chanh cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cả hai đều cảm thấy dường như tất cả sức lực đã mất hết, cả người mệt mỏi rã rời. Những binh lính đáp xuống từ khinh khí cầu bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ. Cả hai được đặc biệt chiếu cố, được cả đám binh lính vây quanh đưa về phi thuyền Hi Vọng.
Hai người họ dường như vẫn chưa hoàn hồn. Đầu tiên là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khi bị đám sinh vật ngoài hành tinh tấn công, nhưng sau đó lại không may rơi vào vòng bao vây của đám thực vật lâu như vậy.Người khác gặp phải những chuyện này có lẽ đã sợ đến mức ngất đi nhưng hai người này vẫn còn chưa té xỉu thì cũng có thể coi như can đảm lắm rồi. Cứ như vậy, hai người thẫn thờ đi về phía trước, thật lâu sau mới khôi phục chút cảm giác, giật mình nhìn nhau.
Hai người thấy khinh khí cầu bay ở phía trước đội ngũ cứ bay được một đoạn lại ném xuống dưới một chiếc bình. Ngay khi nó chạm đất thì lập tức xung quanh sẽ bị một đám thực vật trồi lên bao lấy, mà ở phía sau cũng có một chiếc khinh khí cầu đi theo, đoán chừng đang làm công việc tương tự.
Morrison đứng giữa đám binh lính có vẻ rất miễn cưỡng, mất tự nhiên còn Phong Tiểu Chanh lại hoàn toàn ngược lại với hắn. Nàng kéo một binh sĩ lại, trực tiếp hỏi:
“Mọi người ném cái gì thế? Tại sao lại có thể thu hút đám thực vật kia xuất hiện vậy? Còn nữa, tại sao lại cố ý dụ đám thực vật quái quỷ đó ra làm gì?”
Người bị kéo là một binh nhất người da đen, bị giữ lại một cách đột ngột như vậy, hắn hơi bực mình, nhưng khi thấy người nói chuyện là một thiếu nữ xinh đẹp, hắn kiềm lại, nói:
“Đây là kết quả thí nghiệm mà các nhà khoa học tìm ra. Thứ mà chúng ta thả xuống có thể khắc chế được đám thực vật này. Chỉ cần loại thực vật này còn tồn tại thì đám sinh vật ngoài hành tinh kia sẽ không dám tới gần. Nhưng muốn thu hút lũ thực vật ấy thì đầu tiên phải có năng lượng, thứ hai là một lượng kim loại nhất định. Được rồi, cô gái, cô có thể buông ta ra được không? Ta còn phải thi hành nhiệm vụ.”
Phong Tiểu Chanh le lưỡi, rốt cuộc cũng buông tha cho anh lính đó. Mà Morrison đứng bên cạnh thì nghĩ tới một khả năng hoang đường.
Chẳng lẽ…Lúc trước đám thực vật kia nghe hiểu được lời của mình? Mình la lớn nơi đây có rất nhiều năng lượng, cho nên đám thực vật đó mới chạy tới hấp thu sao?
Mẹ kiếp, đám thực vật này đúng là quá quỷ dị? Ngay cả thực vật cũng hiểu tiếng Anh, ngoại ngữ, không… Phải nói là ngôn ngữ của nhân loại chứ. Cái này có còn để cho người ta sống không hả?
Tạm không nói tới Morrison đang chìm trong ý tưởng quái dị về lũ thực vật màu xanh hiểu được tiếng Anh. Đội ngũ những người đang run rẩy vì sợ hãi cuối cùng cũng vượt qua đoạn đường đầy chết chóc để về tới phi thuyền Hi Vọng. Khi đã bước vào trong khoang thuyền, ai cũng hoan hô, lớn tiếng khóc, cười thậm chí có vài người đã ngất xỉu tại chỗ. May là ở cửa khoang thuyền đã có một đội ngũ cấp cứu gồm hơn một trăm bác sĩ và hộ sĩ, họ nhanh chóng lấy băng ca chuyển những người hôn mê đi, băng bó và chữa trị cho những người bị thương trong lúc hỗn loạn, đồng thời thăm hỏi những người còn lại có bị thương ở đâu không…
Toàn trường tuy hỗn loạn nhưng cũng rất trật tự, sau khi chứng kiến cảnh tượng tàn khốc do quái vật ngoài hành tinh gây ra, hơn một nghìn dân chúng còn sống sót có cảm giác như được tái sinh.
Morrison và Phong Tiểu Chanh không hề bị thương nhưng các bác sĩ vẫn hỏi thăm vài câu theo thông lệ, nhưng đúng lúc ấy một đội binh lính mang huy hiệu Hắc Tinh bỗng nhiên đi tới, người chỉ huy đội ngũ đó nhìn hai người nói:
“Xin lỗi, hai vị có phải là ngài Morrison và tiểu thư Phong Tiểu Chanh không? Mời hai vị đi theo tôi.”
Nói xong, ông ta lạnh lùng đứng chờ ở đó.
Morrison và Phong Tiểu Chanh đều khó hiểu nhìn nhau nhưng Morrison bỗng cảm thấy sợ hãi, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn nghĩ lần này mình toi đời rồi, nhất định là thân phận thật sự của hắn đã bị bại lộ, cho nên sắp bị xử lý…
Họ sẽ làm gì mình? Giam giữ mình ư? Không, khả năng này không lớn, vì làm thế sẽ tiêu hao thức ăn… Ở ngoài không gian vũ trụ thì có bị giam giữ cũng chẳng khác tự do là mấy, chỉ là hơi bị hạn chế một chút mà thôi…
Trục xuất ra khỏi phi thuyền Hi Vọng sao? Ông trời ơi! Hắn thà tự sát còn hơn là gặp lại lũ quái vật ngoài hành tinh kia. Hắn đã tận mắt chứng kiến người ta bị hút thành xác khô, cảm giác thống khổ đó chỉ nghĩ thôi là đã thấy ngạt thở rồi!
Hay là… tiếp tục lừa một phen xem sao? Đó là tuyệt chiêu của hắn mà, nhưng lỡ như đối phương muốn kiểm tra thì làm sao bây giờ? Ví dụ như hỏi vài câu về phương diện khảo sát địa chất chẳng hạn? Con mẹ nó, hắn có biết khoáng thạch, khoáng sản là cái quỷ gì đâu, phải làm sao cho họ tin đây?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Sắc mặt Morrison bắt đầu tái mét, một bác sĩ đứng cạnh đó thấy vậy liền nói:
“Ngài chỉ huy à, bọn họ là bệnh nhân của tôi, mới được cứu về từ trong doanh địa, tình trạng họ còn chưa ổn định nên tôi không thể để ngài mang họ đi được, trừ phi ngài nói rõ ràng mang họ đi để làm gì?”
Người chỉ huy đội ngũ này không hề do dự, trả lời ngay:
“Xin lỗi bác sĩ, đây là mệnh lệnh của thiếu tá, có liên quan đến vấn đề nghiêm trọng của phi thuyền Hi Vọng… Ta cho các ngươi ba mươi giây, lập tức theo bọn ta, thời gian không còn nhiều đâu.”
Vào lúc này thì trong phòng hội nghị, Diêu Nguyên đang lắng nghe mấy nhà khoa học nói về phát hiện mới của họ.
“Thiếu tá, chúng tôi đã làm thí nghiệm nhiều lần với thực vật ngoài hành tinh, chúng sẽ không gây hại cho cơ thể người nhưng chúng có sức sinh tồn rất mãnh liệt. Chúng chịu được nhiệt độ cao, axit mạnh, bazơ… vũ khí bình thường không thể nào hủy diệt được. Nếu có súng laser công suất cao thì họa may có thể cắt được cơ thể chúng, nếu không thì phải cần rất nhiều axit đậm đặc để giảm bớt hoạt tính của chúng… ”
Một nhà khoa học đang báo cáo cho Diêu Nguyên, hắn đang cau mày nhìn mức năng lượng của phi thuyền Hi Vọng đang không ngừng hạ thấp trên màn hình, đó là năng lượng của ba lò phản ứng hạt nhân... Điều chết người bây giờ là hắn không thể cắt đứt hoặc ngắt nguồn năng lượng từ ba lò phản ứng hạt nhân được, bởi vì làm thế sẽ khiến cho lũ thực kia bắt đầu ăn mòn thân thuyền Hi Vọng, dù thế nào đi nữa cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra!
“Còn cách nào khác không? Chúng ta không có một lượng lớn axit đậm đặc, cũng không có súng laser công suất cao... những thứ này hiện giờ không có! Có phương pháp nào khác không? Ví dụ như cách người ngoài hành tinh khống chế lũ thực vật này chẳng hạn? Không có khả năng mỗi lần tới thu hoạch, bọn họ lại phải tốn một chiếc phi thuyền?”
Diêu Nguyên lo lắng nói.
Những nhà khoa học kia nhìn nhau, mặt họ đầy vẻ bất đắc dĩ. Trình độ khoa học kỹ thuật chênh lệch quá xa, thời gian tiếp xúc với loại thực vật này quá ngắn ngủi, họ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi cả, quả thật khó như lên trời.
Diêu Nguyên bỗng nhiên nói:
“Mọi người lại đây xem này.”
Nói xong hắn nhấn vài nút, trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh Morrison và Phong Tiểu Chanh đang đứng giữa lũ thực vật.
“Tình hình lúc đó rất nguy cấp, mọi người đang bị lũ quái vật ngoài hành tinh tấn công, đã có hai người bị quái vật ngoài hành tinh giết chết. Đột nhiên người thanh niên này lấy ra một cây bút bi, kêu to nơi này có rất nhiều năng lượng, kết quả là rất nhiều thực vật ngoài hành tinh xuất hiện...”
Diêu Nguyên vừa giải thích vừa nhìn những khoa học gia kia:
“Ta muốn biết hắn làm sao triệu hồi được lũ thực vật kia, vì sao không có năng lượng mà chúng cũng xuất hiện? Lúc trước ta đã nói qua, có khả năng lũ thực vật này có ý thức, khả năng này được bao nhiêu phần trăm? Còn có điểm quan trọng nhất là... vì sao lũ thực vật đó sẵn sàng cắn nuốt cơ thể của động vật trên hành tinh này nhưng lại không “ăn” chúng ta? Trong cơ thể chúng ta cũng có nguyên tố kim loại mà? ”
“Các vị, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa!”
Diêu Nguyên chỉ vào cột năng lượng trên màn hình, lớn tiếng nói:
“Bây giờ năng lượng bị hấp thu đã gần bằng lúc sử dụng Bước nhảy không gian rồi, tổng cộng phi thuyền có thể thực hiện bốn lần Bước nhảy không gian, đã sử dụng một lần, bị hấp thu hết một lần, chỉ còn hai lần mà thôi...”
“Nhanh! Chúng ta phải nhanh lên! Nếu không thì dù có rời khỏi hành tinh này, kết cục đang chờ chúng ta cũng chỉ là tử vong cùng hủy diệt!”
.