Phong Tiểu Chanh ngồi nghỉ tại một góc dưới tầng ba. Thay vì nói nàng nghỉ ngơi, đúng hơn phải gọi là đang sợ hãi…
Đúng vậy, nàng sợ bóng tối, sợ không gian nhỏ hẹp. Nàng mắc chứng bệnh sợ nơi nhỏ hẹp, bịt kín.
Trước đây, vô luận là từ lúc ở trong lều, hoặc sau khi phân phối lại phòng ốc, khi ngủ nàng đều mở cửa lều hoặc phòng. Dù sao bên trong phi thuyền Hi Vọng không hề có ăn trộm, cũng như việc ấy giúp nàng giảm bớt sự sợ hãi.
Mà trước khi lên phi thuyền Hi Vọng nàng cũng có thói quen ấy, khi ở chung phòng với các bạn trong kí túc xá, nàng luôn mở hết cửa sổ phòng ra, nhiều khi vì nó mà gây gổ với các bạn cùng phòng.
Bởi nàng không sao quên được kỷ niệm đáng sợ ấy lúc nàng chín tuổi…
Lúc đó, nàng chỉ biết hoảng loạn bịt kín miệng mình, run rẩy trốn dưới gầm giường. Bên trên, máu của ba mẹ nàng chảy lênh láng, thấm ướt cả người nàng. Trong không gian tối tăm chật hẹp, nàng thậm chí không dám cựa quậy chút nào. Cho đến tận hai ngày sau, khi cảnh sát tìm đến, nàng mới có thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời…
Mẹ của nàng bị một tên lừa đảo dụ dỗ, không chỉ bị lừa gạt về tình cảm mà còn vô tình tiết lộ thông tin về công ty cha nàng. Kết quả, mẹ nàng bị nhiễm AIDS, đồng thời khiến cho công ty cha nàng lỗ nặng dẫn đến phá sản. Cha nàng trong cơn tuyệt vọng đã giết chết người vợ phản bội, sau đó rút súng tự sát…
Những ký ước đen tối đó vẫn bám theo nàng cho đến lúc lớn lên. Cho đến khi nàng nghe người thân bàn tán, biết được tên lừa đảo kia là phiên dịch viên trong một tập đoàn tài chính nổi tiếng nước Pháp. Lúc đó, nàng mới quyết tâm du học tại Pháp, đồng thời ra sức học các thứ tiếng khác nhau…
Từ đằng xa bỗng vang lên tiếng hoan hô, khiến cho người đang đắm chìm trong hồi ức như nàng cũng giật mình tỉnh lại. Nàng mờ mịt nhìn những người đằng xa, lát sau mới định thần, đứng lên đi về phía đó, đồng thời thăm hỏi người khác xem chuyện gì đã xảy ra.
-Quá thần kỳ! Nồng độ thuốc và axit mạnh đã tới giới hạn nguy hiểm nhưng đột ngột ngưng lại. Hơn nữa, lò phản ứng tinh thạch vẫn hoạt động, đúng vậy, nó vẫn hoạt động mà không cần đến thuốc và axit mạnh! Cảm ơn Chúa, đó là thần tích mà Thượng Đế làm ra để bảo vệ chúng ta!
Một người đàn ông trung niên lớn tiếng hoan hô.
(Không, không phải là Chúa trời, là tên lừa đảo kia…)
Cõi lòng Phong Tiểu Chanh xúc động, vẻ mặt nàng hiện vẻ phức tạp ngẩng đầu nhìn lên trên. Tuy không nhìn thấy tầng hai, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng được cảnh Morrison đang dùng năng lực lừa gạt của hắn, lừa đám thực vật ngoài hành tinh ngoài hành tinh tiếp tục vận hành lò phản ứng…
(Hừ, dù gì thì hắn cũng là tên lừa đảo! Mình sẽ không tha cho bất kỳ tên lừa đảo nào cả!)
Phong Tiểu Chanh thầm nhủ trong lòng, cất bước quay về chỗ cũ. Mặc dù nàng cũng không rõ mình đang giận ai, do đâu mà giận, nhưng dù gì cũng phải kiếm một lý do để xả giận chứ. Như vậy, lí do là…
-Ngay cả kỹ năng cũng là kỹ năng lừa gạt! Không hổ là tên lừa đảo!
Dĩ nhiên, Morrison đang ở tầng hai cho nên không nghe được lời này. Hắn sử dụng kỹ năng này hồi lâu, dần dần cũng cảm nhận được quy luật của nó.
Chỉ cần tập trung chú ý là được. Còn về thân thể căn bản không cần phải căng thẳng hay thả lòng, nói cách khác, chỉ cần hắn có thể tập trung chú ý, cho dù đang đánh nhau với người khác cũng có thể dùng năng lực này. Cho nên, hắn từ từ ngồi xuống đất, tiết kiệm sức lực cho công việc gian khổ này.
(Ta có thể cầm cự bao lâu đây? 30 phút? 1 tiếng? Hay là 1 tiếng 30 phút? Hoặc là…cầm cự cho đến chết mới thôi?)
Morrison nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu, một nụ cười mà đến hắn cũng không sao giải thích được.
(Không ngờ ta lại chết kiểu này, chết vì cố gắng làm anh hùng a…Chả lẽ đây là báo ứng khi lừa gạt mấy tên trước đây sao. Rõ khôi hài.)
Cứ thế, theo thời gian trôi qua, việc lắp đặt đường ống cách ly chân không đã gần hoàn thành. Chỉ cần chờ nhân viên tầng ba phối hợp, chế tạo xong phần cuối của ống lắp đặt, là đã có thể nhanh chóng chuyển đồ xuống tầng ba. Như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, tầng ba sẽ không còn nguy hiểm, rồi sau đó nghĩ cách khai thông lối đi, đưa các nhân viên mắc kẹt trở về phi thuyền Hi Vọng.
Nhưng, để hoàn thành công đoạn này ít nhất cũng cần 20 phút…
Lúc này, toàn thân Morrison đã đổ mồ hôi đầm đìa, hắn đã tập trung sử dụng kỹ năng suốt 1 tiếng đồng hồ. Đối với loại kỹ năng chủ động như thế, thời gian 1 tiếng sớm đã vượt khỏi giới hạn an toàn. Hiện giờ, Morrison cảm giác mình vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng tựa ngàn cân, cứ như chỉ cần khép mắt lại là sẽ ngã vật ra đất, ngủ mê mệt. Mà bên ngoài…đôi môi của hắn sớm đã bị cắn đến nát bấy, máu tươi không ngừng chảy lênh láng.
Diêu Nguyên sớm đã thấy tất cả, nhưng giờ này hắn còn có thể làm gì? Động viên hắn cố lên? Để cho hắn tiếp tục kiên trì sao? Thậm chí cho dù phải liều mạng đi chăng nữa?
Cút con mẹ mày đi!
Mạng sống của con người chỉ có một! Vậy thằng nào dám to mồm ép người khác hi sinh vì mình! Sao ngươi không giỏi mà hi sinh đi?
Mình đứng ở nơi an toàn, chỉ biết nhận thành quả do người khác hi sinh, vậy mà còn hô hào cố gắng lên, ít nhất chuyện táng tận lương tâm như vậy Diêu Nguyên không làm được!
Nếu như có thể hi sinh, hắn sẽ là người xung phong đầu tiên, cho dù mình làm không được cũng không thể ép người khác làm. Nếu không, đó là đồ khốn nạn!
Cho nên, dù là việc liên quan đến tính mạng của mấy ngàn người, ai cũng không có quyền chỉ trích hay yêu cầu Morrison làm chuyện vượt quá năng lực của mình, hoặc bắt hắn hi sinh! Ai cũng không có quyền!
Không ngờ, trong lúc này Morrison lại bỗng nhiên mở mắt ra, vẫy tay với Diêu Nguyên. Không đợi cho Diêu Nguyên chạy tới gần hắn đã nói:
-Ta muốn nói chuyện với Phong Tiểu Chanh một lát.
Diêu Nguyên thở dài, sau đó ra hiệu với một binh lính bên cạnh, ý bảo người lính ấy liên lạc với tầng ba. Tiếp đó, hắn cũng không thốt lên lời nào, tiếp tục ngồi bên cạnh Morrison, im lặng chờ đợi cùng người đàn ông đã kiệt sức này.
Bỗng, thanh âm của Ưng đột ngột vang lên thông qua thiết bị liên lạc.
-Diêu Nguyên, thay đổi tần số liên lạc.
Ưng trực tiếp nói.
Diêu Nguyên không chậm trễ, lập tức chuyển tần số liên lạc qua kênh riêng, sau đó nghe được lời của Ưng:
-Không nên cho hắn nói chuyện. Diêu Nguyên, tinh thần của hắn đã đến mức giới hạn rồi. Bây giờ nếu phân tán sự chú ý của hắn thì không ổn, có thể dẫn đến hậu quả không lường. Chỉ cần kiên trì thêm 20 phút nữa là được, nhiệm vụ lần này cũng thành công…
Nhưng, không ngờ Diêu Nguyên lại trả lời một cách quả quyết:
-Không, để cho hắn nói chuyện với Phong Tiểu Chanh, cho dù nhiệm vụ thất bại đi chăng nữa…Hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi. Không ai trong chúng ta có quyền chỉ trích hắn!
Ưng trầm mặc, thật lâu sau mới lên tiếng:
-Ngài là đội trưởng, ngài có quyền ra mệnh lệnh…Ta không có ý kiến.
Diêu Nguyên gật đầu đáp:
-Tốt lắm, tiếp tục tiến hành kế hoạch như đã định. Công việc lắp đặt ống cách ly chân không không được dừng lại, tăng tiến độ lên, nhưng phải đảm bảo chất lượng…Ngoài ra, đem nhóm thuốc và axit mạnh đầu tiên vận chuyển đến đây!
Không lâu sau, bên tai Morrison bỗng truyền đến thanh âm hờn dỗi xen lẫn chút bất mãn của Phong Tiểu Chanh:
-Tên lừa đảo kia…Là ngươi phải không? Tên lừa đảo, tìm ta có chuyện gì?
Morrison khi nghe được thanh âm này thì trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Hắn cười ha ha vài tiếng, thanh âm đã khàn khàn. Thực ra, để mở miệng nói chuyện thôi thì hắn cũng phải dùng hết sức rồi, bất quá hắn vẫn nói:
-Cô nhóc Chanh…Em vẫn rất ghét ta sao?
-Đúng, cực kỳ ghét!
Thanh âm Phong Tiểu Chanh tựa hồ hơi run rẩy, nhưng nàng vẫn tiếp tục:
-Ta hận nhất là các tên lừa đảo! Lừa tình người khác, lừa lương tâm của mọi người. Tại sao các tên lừa đảo trên thế giới này không đi chết hết đi!
-Vậy sao? Ghét đến thế à…
Morrison tiếp tục cười, nhưng vẫn mở miệng nói:
-Cô bé Chanh, chúng ta thỏa thuận nhé? Nếu như em còn sống, sau này không được gọi anh là tên lừa đảo gì nữa, sao nào?
-Đừng…Đừng mơ!
Thanh âm Phong Tiểu Chanh càng lúc càng run rẩy, thậm chí đến cả Morrison cũng nghe rõ.
-Ta không cần tên lừa đảo như ngươi cứu!
-Vậy thì không được rồi…
Nụ cười trên mặt Morrison càng lúc càng rực rỡ. Trong phút giây ấy, hắn phảng phất như khôi phục toàn bộ sức lực, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa mà hiện lên một màu đỏ chết chóc. Hắn cười ha hả, nói:
-Cô bé Chanh, em có tin vào việc này không?
-Tin cái gì?
Thanh âm của Phong Tiểu Chanh gần như đã trở thành tiếng nức nở.
-Tin vào…tin vào việc một tên lừa đảo đang cố gắng cứu sống em, em có tin không? Tin như…tin như em chưa bao giờ bị lừa vậy!
Nói xong, Morrison đã tắt thiết bị liên lạc. Cùng lúc ấy, máu tươi tràn ra từ tai và miệng hắn, bất quá hắn vẫn không để ý, chỉ luôn miệng nở nụ cười…
Hơn 20 phút sau, đường ống cách ly chân không đã hoàn thành, nhóm nguyên vật liệu thuốc và axit mạnh đầu tiên thuận lợi chuyển vào tầng ba, sau đó khẩn cấp bổ sung cho lò phản ứng tinh thạch…
30 phút sau, Morrison trong tình trạng hôn mê đã được chuyển đến phòng phẫu thuật…
50 phút sau, não Morrison bị tuyên bố hoại tử, trở thành người sống thực vật…
Lúc ấy, phảng phất như dự cảm được điều gì, khi mặc bộ đồ du hành vũ trụ được chuyển tới đầu tiên, Phong Tiểu Chanh đã bật khóc nức nở…