Tàu con thoi vừa bay ra khỏi phi thuyền Hi Vọng, ba người đột nhiên thấy trước mắt tối sầm. Từ nơi có ánh đèn chiếu sáng trong phi thuyền bay ra màn đêm bên ngoài, trong nhất thời thị giác của họ chưa thích ứng kịp. Trong hoàn cảnh này, tốc độ thích ứng của Diêu Nguyên nhanh hơn so với Trương Hằng và Morrison, trong nháy mắt đã hồi phục như thường.
Khi đã quen dần, cả bọn đều trợn trừng mắt bởi cảnh tượng trước mặt. Tất cả đèn chiếu sáng trên phi thuyền đều được bật lên, soi sáng bốn phía xung quanh. Bay ở độ cao 400m, phía dưới đáy phi thuyền đang bị những thực vật xanh dài chừng ba mươi mét quấn chặt không buông, vô số xúc tu ngọ nguậy bám vào đáy phi thuyền làm lóe lên rất nhiều tia lửa điện. Dùng mắt thường cũng thấy được năng lượng đang bị hấp thu. Phi thuyền Hi Vọng có ba lò phản ứng hạt nhân, vốn dĩ có thể cung cấp điện năng cho cả một thành phố thế mà giờ đây đã bị hút đi tới bảy, tám phần rồi. Có trời mới biết tốc độ hấp thụ năng lượng của chúng nhanh nhường nào.
Tuy đã kéo được đám thực vật xanh kia ra khỏi lòng đất nhưng rễ chúng vẫn còn, năng lượng phi thuyền vẫn không ngừng bị chúng lấy đi. Phi thuyền càng bay lên cao thì tốc độ hút năng lượng của chúng càng lúc càng nhanh hơn.
"Bắt đầu đếm ngược: 2 phút ! 1 phút 59, 1 phút 58..."
Khi hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi khởi động cũng là lúc Diêu Nguyên hô lớn, bắt đầu đếm ngược.
"Morrison! Nhanh lên! Cậu muốn làm cái gì cũng được nhưng phải nhanh lên!"
Vừa hét lớn, Diêu Nguyên vừa điều khiển tàu bay tới gần mặt đất.
Lúc này mặt mũi Morrison đã đỏ bừng, gồng hết sức mình để tiến vào trạng thái lúc trước. Nhưng càng cố lại càng vô hiệu, thậm chí đến cả sức lực bú sữa mẹ cũng mang ra xài nhưng vẫn không thể nào tiến vào trạng thái kì diệu kia. Quanh tai Morrison chỉ truyền tới tiếng hít thở của hai người cùng tiếng hò hét của Diêu Nguyên.
“1 phút 47 giây! 1 phút 46 giây!...”
"Morrison!" Diêu Nguyên cùng Trương Hằng cùng kêu lên.
"Biết rồi, biết rồi! Đừng tạo thêm áp lực cho tôi nữa!" Morrison cũng hét lớn đáp lại.
Nói thì nói vậy, nhưng trạng thái kì diệu đó không phải nói tiến vào là có thể tiến vào ngay liền được. Mặc cho hai người kia kêu gào, mặt mũi Morrison vẫn đỏ bừng... thay vì nói tiến vào trạng thái thần bí, chẳng thà nói tiến vào trạng thái đi đại tiện thì đúng hơn.
“1 phút 33 giây! 1 phút 32 giây!...”
"Nguy hiểm! Trạng thái nguy hiểm!"
Diêu Nguyên lại hô lớn:
"Mau nhớ lại lúc cậu cận kề với cái chết, mau nhớ lại đi!"
"Mẹ kiếp! Trong tàu con thoi này thì nguy hiểm cái nỗi gì. Chi bằng quăng tôi ra ngoài cho rồi”. Morrison rống lên.
Trương Hằng bỗng đề nghị:
"Vậy tập trung tinh thần nghĩ về một kỉ niệm khó phai trong kí ức đi, hãy hết sức tập trung vào!"
"Đúng rồi, hãy làm như thế xem, tập trung toàn bộ chú ý vào suy nghĩ của cậu ấy... Morrison! Đừng chú ý vào thời gian nữa, tập trung tinh thần. Yên tâm đi, chúng ta đã đem sinh mạng ra đánh cược rồi, còn sợ gì thất bại... Bọn này đặt niềm tin ở nơi cậu!"
Diêu Nguyên lớn tiếng nói.
Chúng tôi tin tưởng cậu!
Chúng tôi tin tưởng cậu...
xx Đội bóng bầu dục trường trung học...
"Morrison, quá tuyệt vời! Tốc độ di chuyển rất nhanh. Cậu xứng đáng trở thành tiền vệ chủ chốt của toàn đội.
"Morrison, chạy! Mau chạy về phía trước! Quá tuyệt vời! Chúng ta thắng, chúng ta thắng lợi rồi! Đúng là hai đánh một không chột cũng què, ha ha ha!"
"Morrison, cậu được bầu làm đội trưởng đội bóng của trường, cố gắng lên. Về nhà nhớ kể chuyện này cho ba mẹ cậu nghe cho họ nở mày nở mặt. Vòng đấu liên hợp giữa các trường đừng quên mời họ tham dự, ha ha ha..."
"Vậy sao? Ha ha ha, Morrison, con trai của ba thật cừ khôi. Nhất định ba sẽ đến xem con thi đấu. Phải nhớ là ba con khi xưa cũng là một vận động viên bóng bầu dục đấy. Sau này trở thành ngôi sao rồi con phải nói với đám kí giả tài chơi bóng bầu dục của con cũng là do người cha này truyền dạy, ha ha ha..."
Ngày thi đấu...
“Morrison, thật xin lỗi, anh bạn kia đã đảm nhận vị trí của cậu, cậu ta... cậu ta có tốc độ di chuyển nhanh hơn cậu.”
“Morrison, đừng nghe lời lão huấn luyện viên lẻo mép, cậu mới là người chạy nhanh nhất đội. Thằng oắt kia chẳng qua là con hiệu trưởng thôi.”
“Là thật sao Morrison? Mày lại nói láo với ba mẹ đấy phải không? Cả trận đấu không hề thấy bóng dáng mày. Mày làm ba mẹ thất vọng quá!”
Không, không phải mà, con không nói dối ba mẹ...
Lừa đảo...
Mày là thằng lừa đảo!
Chúng ta chia tay đi! Tốt nghiệp trường đại học danh giá gì chứ, ngay cả tiếng Pháp cũng không biết...
Mày là thằng lừa đảo! Cha mày mà là ngôi sao bóng bầu dục quái gì!
Mày chính là thằng lừa đảo...
Con mẹ nó! Lão tử là một tên lừa gạt đó, thì sao!
Morrison chửi ầm lên. Nhưng kì quặc thay hắn khống hề nghe thấy âm thanh mình vừa nói ra. Bốn bề vô cùng tĩnh lặng, cứ như đang ở ngoài chân không vũ trụ vậy, không hề tồn tại bất kì âm thanh gì.
“Nơi này có rất nhiều năng lượng như trên Hằng Tinh a! Đủ sức làm nổ tung cả một hành tinh đấy!”
Âm thanh ấy truyền đến từ trong tàu con thoi. Cùng với nó là những chấn động lạ đang tản ra xung quanh theo một phương thức mà loài người còn chưa thể dò xét. Chúng xuyên qua mặt đất, chạy sâu thật sâu, xa thật xa...
Ngay lập tức, toàn bộ bề mặt sa mạc rung chuyển mạnh, biên độ dao động ngày càng lớn. Địa chấn lớn như vậy chắc cũng phải 8, 9 hay 10 độ... không đúng, phải là 11, 12 độ!
Mặt đất rung động mạnh rồi nứt toác ra.
Những khe nứt chạy ngang dọc khắp mặt đất, càng ngày càng rộng và sâu hơn. Ngay phía dưới phi thuyền Hi Vọng, cát trên sa mạc cũng bị tụt sâu xuống tạo thành một cái hố lớn. Ở độ cao mấy trăm mét nhìn xuống chỉ thấy một mảnh mù mịt, hỗn độn. Diện tích nơi đó ít nhất cũng gấp cả trăm lần phi thuyền Hi Vọng.
Ngay sau đó...
Từ trong lòng đất, một con tảo biển hình cầu nhô lên.Thật khó mà hình dung được, con tảo biển vừa vọt lên đó lớn quá, to tới mức phi thuyền Hi Vọng cũng không là gì với nó. Con thực vật quá khổ kia chắc cũng phải ngang với một tiểu hành tinh. Còn phi thuyền hi Vọng chỉ bằng một cái xúc tu của nó.
Con quái thú vừa trồi lên không ngừng ngoe nguẩy mấy cái xúc tu bự chảng của nó. Mỗi một cái xúc tu đều to lớn gần bằng phi thuyền Hi Vọng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, chỉ nghe được vài tiếng rít là đã có vô số xúc tu lao tới phi thuyền Hi Vọng từ bốn phương tám hướng. Xúc tu khổng lồ như vậy đừng nói tới việc bị nó quấn lên, chỉ cần va chạm thôi cũng đủ hủy diệt tàu con thoi và người trong đó rồi.
“Làm tốt lắm! Morrison, cứ giữ thế nhé! Tiếp tục duy trì trạng thái này, không được buông lỏng đấy!”
Diêu Nguyên kéo mạnh cần lái, phía đuôi tàu lập tức phát ra một ngọn lửa lớn. Vừa kéo cần gạt, Diêu Nguyên vừa gào to:
"Trương Hằng, tập trung chú ý, có nguy hiểm phải báo ngay cho ta!"
“1 phút 2 giây! 1 phút 1 giây! 1 phút ! 59 giây!...”
Dưới sự điều khiển của Diêu Nguyên, tàu con thoi cứ thế lao thẳng xuống. Giờ phút này bản thân Diêu Nguyên cũng tập trung toàn lực, chú ý động tĩnh trước mắt. Hắn điên cuồng bắt ép bản thân tiến vào trạng thái thần kì kia, nhưng khi đến phiên mình mới biết để tiến vào thật là không đơn giản. Mặc cho hắn đã cố hết sức, trạng thái kia vẫn không xuất hiện.
Đúng lúc này, Trương Hằng bỗng nhiên lớn tiếng hô:
"Coi chừng! Bên trái có một xúc tu sắp phá nát tàu con thoi rồi kìa!"
Trong tích tắc, Diêu Nguyên đột nhiên thấy bốn phía trở nên yên tĩnh, một cảm giác rất khó hình dung được, cứ như thân thể đang bồng bềnh trôi giữa vũ trụ bao la.
Hắn giật mạnh cần điều khiển. Cả chiếc tàu con thoi nghiêng sang một bên thoát hiểm trong gang tấc. Lúc này, hắn mới nhận thức rõ ràng cái trạng thái thần thần bí bí này.
Không giống với những người còn lại, hắn có thể cảm nhận được sát khí từ bốn phía truyền tới hoặc là ác ý của sinh vật khác. Hơn nữa vô cùng rõ ràng như chim ưng bay lượn trên trời cao nhìn thấy tất cả mọi việc vậy. Cũng có thể dự cảm hiểm nguy như Trương Hằng. Ngoại trừ năng lực lừa gạt thần kỳ của Morrison ra, dường như hắn tập hợp năng lực của tất cả mọi người.
Tuy nhiên những khả năng đó cũng chỉ là tương đối thôi. Hình ảnh mà hắn nhận được không rõ nét như Ưng, cảm giác nguy hiểm cũng không cảm nhận rõ ràng như Trương Hằng. Có lẽ ngay cả cảm giác ác ý cũng không bằng Hắc Thiết... Nói một cách khác, loại năng lực nào hắn cũng có, chỉ có điều mực độ tinh thông lại không bì được với những người kia.
Toàn bộ những thứ vừa đề cập chỉ là những suy nghĩ trong chớp mắt của hắn. Động tác trên tay một chút cũng không ngừng nghỉ, tiếp tục điều khiển tàu con thoi bay thẳng tới bản thể của thực vật kia. Lúc này, tàu con thoi và thực vật khổng lồ kia chỉ cách nhau không quá hai trăm mét.
Cho đến lúc này, Diêu Nguyên mới thấy rõ ràng mọi thứ. Tầm mắt hắn xuyên thấu qua màn đêm, soi sáng hết thảy. Hắn thấy rõ ràng, con thực vật khổng lồ kia thực ra không phải một thể thống nhất mà được hợp thành từ vô số cơ thể thực vật tảo nhỏ.
Tầng tầng lớp lớp, có thể đếm hơn nghìn tỷ con tiểu thực vật cùng tụ lại một chỗ, xúc tu của chúng xoắn xuýt vào nhau, tạo thành một bản thể khổng lồ. Điều này chứng tỏ chúng là loài có ý thức, hơn nữa trí khôn chúng sở hữu cũng không hề thấp. Chỉ là do hạn chế nào đó nên không có ý thức tự chủ mà thôi.
Khi tàu con thoi sát lại gần thì những vòi xúc tu thực vật to lớn ở bốn phía cũng càng thêm linh hoạt. Ngay trong tầm mắt của mọi người những cái vòi xúc tu to lớn như phi thuyền Hy Vọng bắt đầu nhanh chóng tách ra. Một cái xúc tu tách thành mười cái , mấy chục cái xúc tu nhỏ, phần gốc của chúng vẫn bám vào bản thể. Chúng tỏa ra xung quanh chặn hết con đường phía trước của tàu con thoi.
"53 giây, 52 giây"
Lúc này khoảng cách giữa tàu con thoi và chủ thể thực vật chỉ còn chưa đến 100m, nếu như không có xúc tu chặn đường thì hơn hai giây là có thể bay tới gần, thậm chí chưa đến hai giây... Nhưng, nếu muốn trong 50 giây còn lại xuyên qua hơn một trăm vòi xúc tu chặn đường phía trước, chuyện như vậy....
"Bám chặt vào!"
Diêu Nguyên hét lớn, nhanh chóng tăng hết tốc lực, tàu con thoi lao thẳng về phía trước.
Hơn trăm cái xúc tu quật tới tàu con thoi, âm thanh chói tai vang lên không ngừng. Tàu con thoi giống như một con chuột nhanh nhẹn không ngừng né tránh sự tấn công của lũ xúc tu. Tốc độ phản ứng và kĩ thuật như vậy... quả thực không phải là trình độ mà con người có thể đạt tới.
Nhưng mà....
Cái này cũng không phải Diêu Nguyên né tránh mà là điều khiển tàu con thoi né tránh. Cùng lắm chỉ có thể đạt tới tốc độ lớn nhất của tàu con thoi mà thôi, không phải chuyện sức lực con người có thể thay đổi được. Khi khoảng cách giữa tàu con thoi và chủ thể thực vật chỉ còn lại ba mươi mét thì những xúc tu kia đã quá nhiều, không thể né tránh được nữa!
"Cẩn thận, bên trái... bên phải... đằng sau đều không ổn, bốn phía toàn là nguy hiểm!"
Trương Hằng đầu đầy mồ hôi kêu lên.
"Khốn kiếp, bám chặt vào!"
Diêu Nguyên kéo mạnh cần điều khiển, chiếc tàu con thoi hơi chao lượn hướng lên trên. Liền sau đó là một tiếng rền vang, lưng tàu con thoi như bị một thứ gì đó đánh trúng.
Cùng lúc đó, Morrison cũng kịp phản ứng, hắn lập tức hô to:
" Không có, ở đây không có gì hết, năng lượng đã bay lên trời, bay lên trời rồi!"
Các xúc tu ở xung quanh đang muốn vây lấy tàu con thoi liền dừng lại, rồi nhằm hướng bầu trời mà lao lên, dù chỗ đó không có gì...
Bộ phận phản lực phía sau tàu con thoi đã bị đánh nát hết rồi, may mắn là con tàu không phát nổ. Hơn nữa vẫn còn một ít ngọn lửa phun ra từ chỗ đó, nhưng muốn bay về phía trước với tốc độ nhanh như cũ thì không thể làm được nữa rồi.
Hiện giờ...
Vị trí tàu con thoi chỉ còn cách chủ thể thực vật khoảng 10m, toàn bộ con tàu gần như lơ lửng bên trên nó.
"Bốn mươi bảy, bốn mươi sáu..."