Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã qua ba ngày từ lúc hạt Genesis tràn ngập mọi nơi.

Ba ngày ba đêm này đối với người dân bình thường thì không có gì thay đổi cả. Vẫn thực hiện công việc thường nhật, đọc báo xem tivi, tán gẫu trong giờ làm việc, tan sở trở về nhà, ăn cơm tối cùng vợ con và người thân, bàn tán về tương lai tươi sáng, về cuộc sống mới trên hành tinh tràn ngập màu xanh này.

Người dân bình thường không biết chân tướng luôn lạc quan như vậy đấy. Ước mơ về cuộc sống lý tưởng nơi hành tinh xanh, có lẽ điều bận tâm duy nhất mà họ gặp phải là virus, vi sinh vật hoặc các động vật hoang dã chưa biết rõ trên hành tinh này thôi. Nhưng thật ra, mối lo đó cũng không đáng ngại lắm, dù sao nền khoa học kỹ thuật hiện tại của loài người vẫn không ngừng tiến bộ, tốc độ tiến bộ quả thực có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung. Ai biết được, nay mai lỡ có một nhà khoa học tuyên bố, chúng ta đã bước vào thời kỳ bất lão thì sao?

Nói tóm lại, tuyệt đại người dân trên phi thuyền Hi Vọng đều tràn ngập tin tưởng vào một tương lai tươi sáng, viễn cảnh trên hành tinh mới. Phần còn lại chỉ là một số ít người biết rõ mọi chuyện, hoặc những người thích ẩn dật.

Những người biết rõ mọi chuyện, ba ngày nay cơ hồ cơm cũng ăn không trôi. Mỗi ngày đều liều mạng kiểm tra thông tin, điên cuồng làm việc. Hầu như ngày nào cũng đưa ra báo cáo, đề xuất.

-Trong thời gian ngắn nhất tạo ra “thứ đó”? Bọn họ phát điên rồi sao? Các kỹ thuật mấu chốt còn chưa được phá giải hoàn toàn, hơn nữa “thứ đó” cần nguồn năng lượng quá lớn. Ít nhất phải có năm lò phản ứng nhiệt hạch cỡ lớn đồng loạt hoạt động, hay nói cách khác lượng năng lượng gấp 13, 14 lần số năng lượng cần để thực hiện một bước nhảy không gian. Bọn họ cho rằng tất cả những thứ này có thể giải quyết trong thời gian ngắn ngủi như vậy à?

Diêu Nguyên cầm tờ báo cáo đập mạnh xuống bàn. Nói thật, ba ngày nay áp lực đè lên vai hắn cực kỳ nặng nề. Nếu là người khác, sợ rằng đã sớm phát điên, bây giờ hắn chỉ đến mức nổi giận đùng đùng, có thể coi như tinh thần khá dẻo dai rồi.

Hắn không sợ chiến đấu, không sợ thực thi nhiệm vụ, cho dù cái chết hắn cũng không sợ. Có thể nói, không có gì khiến hắn phải sợ cả. Nhưng tình hình này lại khiến cho hắn hít thở không thông, áp lực vô cùng.

Từ khi thực hiện bước nhảy không gian đầu tiên, sau hơn trăm lần, rốt cuộc mới may mắn tìm được một hành tinh xanh có bầu khí quyển, có nguồn nước, sinh vật phong phú. Đây không phải gọi là may mắn nữa, mà phải gọi là kỳ tích!

Do đó, từ khi phát hiện hành tinh xanh, mọi người trên phi thuyền hầu như đều biết về nó. Có thể nói, hầu như ai cũng khát vọng tận mắt nhìn thấy đại dương bao la, bầu trời trong xanh, chính tay chạm vào làn nước biển, hưởng thụ khí trời trong lành. Tất cả kỳ vọng đó hóa thành áp lực đè nặng trên vai Diêu Nguyên.

Trước mặt Diêu Nguyên hiện giờ là Vương Quang Chính, hắn đang cầm bản báo cáo của giới quân đội về các phương án khả thi. Thấy Diêu Nguyên nổi giận, hắn chỉ đành cười khổ, đặt bản báo cáo trên tay mình lên bàn, nói:

-Lão Diêu, đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lực. Ngài đã làm rất tốt rồi, thậm chí so với những gì chúng ta dự định hồi ở trên Trái Đất còn tốt hơn. Nếu không có ngài, có lẽ nền văn minh nhân loại sớm đã diệt vong rồi.

Diêu Nguyên nghe vậy thở dài, hắn đương nhiên không thể trút lửa giận lên Vương Quang Chính được, chỉ đành chụp lấy chén trà trên bàn, hớp một ngụm to. Lúc này mới thở hắt ra, cả giận đáp:

-Lão Vương, đúng là gần đây ta chịu hơi nhiều áp lực…Nhưng cậu cũng hiểu vì sao mà. Hành tinh này, hành tinh xanh này, vô luận ra sao chúng ta cũng phải bảo vệ nó, cậu biết không? Các nhà khoa học dựa vào hình chụp có được từ Ưng, hơn nữa các thông tin có được trước khi hạt Genesis phát tán, sơ bộ dự đoán rằng chiếc phi thuyền này…Hoặc cái thứ quái dị trong giống sinh vật kia, nó có khả năng sinh sôi phân chia để trưởng thành tựa như vi khuẩn vậy.

-Trưởng thành?

Vương Quang Chính sửng sốt, hỏi lại.

Diêu Nguyên gật đầu khẳng định:

-Đúng, là trưởng thành. Ba ngày qua, chúng ta liên tục giám thị và quan sát nó, dùng các loại thiết bị quan sát tầm xa không phụ thuộc vào tín hiệu điện tử để quan sát và ghi hình. Sáng hôm nay, các nhà khoa học đã có bản báo cáo đầu tiên. Bọn họ cho rằng, độ dày của con quái vật này đã giảm hơn 30 mét khi so sánh với ba ngày lúc trước, nhưng mà độ bao phủ lục địa của nó lại đang tăng. Cậu biết điều này mang ý nghĩa gì không?

Thông qua sự tính toán của các nhà khoa học, tối đa 30 ngày nữa, thân thể con quái vật kia sẽ bao phủ toàn bộ vệ tinh số hai. Lúc đó, ta chắc chắn rằng nó sẽ tìm cách bay đến hành tinh của chúng ta!

Sắc mặt Vương Quang Chính trắng bệch, hắn vội vàng hỏi:

-Có khi nào bọn họ tính toán sai không? Đó là một hành tinh a, không nói đến diện tích bề mặt, chỉ xét về góc độ đường kính của hành tinh đó, thì sao thứ quái vật kia chỉ trong thời gian ngắn lại tiêu hóa hoàn toàn được?

Diêu Nguyên cười khổ đáp:

-Do đó, sáng nay ta mới dùng máy vi tính chủ, tiến hành tính toán trên một vệ tinh giả định giống y hệt. Cậu biết đáp án ra sao không?

Vương Quang Chính lắc đầu, Diêu Nguyên không chờ hắn nói đã tiếp lời:

-Con quái vật kia…sau khi bao phủ cả hành tinh, có thể nuốt chửng cả hành tinh. Đúng vậy, là nuốt chửng! Đem tất cả mọi thứ trên hành tinh đó nuốt vào trong bụng, sau đó từ từ tiêu hóa các loại khoáng vật hoặc nguyên liệu, còn những thứ không xài tới thì thải ra ngoài! Điều này không còn là việc hấp thụ nguyên vật liệu trên hành tinh, mà là thôn phệ cả một hành tinh! Thức ăn của chúng là hành tinh a!

Mồ hôi trên đầu Vương Quang Chính chảy xuống ròng ròng, không biết nên nói gì cho phải. Diêu Nguyên tiếp tục nói:

-Dĩ nhiên, tiêu hóa một hành tinh e rằng phải mất hơn trăm năm, ngàn năm. Nhưng một khi nó đã nuốt xong vệ tinh này, kế tiếp sẽ đưa chủ ý lên hành tinh của chúng ta. Nếu hắn bay tới gần …Thực ra, các nhà khoa học đã cảnh báo ta. Nếu sinh vật kia mang theo một hành tinh hoàn chỉnh bay đến gần, như vậy hành tinh này sẽ xảy ra thiên tai khủng khiếp. Thiên tai không phải là việc hai hành tinh va chạm sau đó tan vỡ, mà khi vệ tinh tiếp cận quá gần, khiến cho trọng lực và từ trường trên hành tinh này biến đổi, gây nên sóng thần và địa chấn, có thể sẽ hủy diệt cả phi thuyền Hi Vọng!

Cho dù hắn có nhận thức, không bay tới gần chúng ta, nhưng…Đây là hình ảnh được có được từ một tiếng trước, do Diệp Mục chụp được. Cậu nên nhìn thôi, không được tiết lộ ra bên ngoài.

Diêu Nguyên bỗng nhiên lấy một tấm hình từ trong tủ quần áo của hắn, đưa cho Vương Quang Chính.

Vương Quang Chính cầm lấy tấm hình, nó được chụp bởi bởi thiết bị ghi hình siêu zoom mới nhất. Thiết bị này quân đội cũng được trang bị và sử dụng, nhưng hệ số zoom xa không lớn như vậy. Thực ra, nếu dùng hết công suất, khi đứng trên Trái Đất, thiết bị này có thể dễ dàng chụp được hình ảnh các viên đá có đường kính mấy mét trên Mặt Trăng.

Trong tấm ảnh là một khối thịt lúc nhúc tựa như nội tạng của một loài quái vật nào đó, không ngừng ngoe nguẩy. Còn trên phiến đại lục, xuất hiện rất nhiều quả cầu màu đen lớn nhỏ khác nhau. Lớp vỏ ngoài của quả cầu tựa hồ không phải là màng thịt, mà là một lớp sừng. Không rõ các quả cầu to lớn, đường kính hơn 20 mét này có công dụng gì.

-Đây là bức hình thứ nhất, còn đây là bức hình thứ hai, được chụp cách đây nửa tiếng…

Diêu Nguyên lại đưa thêm một tấm hình khác.

Vương Quang Chính cầm lấy tấm hình, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, đôi mắt lóe lên sát khí.

Trong hình, quả cầu màu đen đã vỡ, hiện ra một đám quái vật mang hình thù kỳ dị, trong đó có vài con mang cánh, đường kính hơn 20 mét, bay vút lên trời. Trong đó, có vài con mới rời khỏi quả cầu, đang gục trên mặt đất liếm láp một loại chất lỏng xanh biếc kỳ quái…

-Đây là tấm thứ ba, được chụp vài phút trước, do Diệp Mục phái người đưa tới.

Diêu Nguyên đưa cho hắn tấm ảnh cuối cùng.

Tấm hình này không có tỷ số zoom xa như các tấm ảnh trước, chỉ thấy được toàn cảnh đại lục rộng lớn. Mà ở trên phiến đất đó…chi chít xuất hiện vài chục vạn, trăm vạn quả cầu đen, tựa như một ổ trứng của loài sinh vật ký sinh nào đó vậy!

Diêu Nguyên nhìn sắc mặt đen xì của Vương Quang Chính, lên tiếng:

-Ta cho rằng bọn chúng đang bắt đầu “chế tạo” phi thuyền chiến đấu, thậm chí chắc chắn rằng các con quái vật mang cánh là những chiếc phi thuyền chiến đấu cỡ lớn! Ba ngày nay, nói chuẩn xác là hơn hai ngày, nó đã sản xuất ra hơn trăm vạn phi thuyền chiến đấu. Cậu cảm thấy dù con quái vật khổng lồ kia không tới đây, chỉ bằng đám quái vật con kia, chúng ta có thể ngăn cản chúng sao?

Vương Quang Chính trầm mặc thật lâu, sau đó mới khổ sở nói:

-Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Từ bỏ hành tinh này sao?

Diêu Nguyên đứng lên, đi đi lại lại trong phòng hạm trưởng, lát sau mới lên tiếng:

-Không, không thể từ bỏ. Nếu không, có thể chúng ta vĩnh viễn không bao giờ còn nhìn thấy bầu trời trong xanh, đại dương bao la. Chúng ta không thể từ bỏ…Chúng ta phải tử chiến đến cùng!

Vương Quang Chính lập tức ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về Diêu Nguyên, nói:

-Làm sao đấu? Lão Diêu, lưu lại núi xanh, sợ gì thiếu củi đốt. Nếu như ngài muốn kéo cả phi thuyền Hi Vọng vào hiểm cảnh…Ta nguyện hi sinh cùng ngài, nhưng nền văn minh loài người không thể bị hủy diệt trong tay chúng ta được. Trước đây, ngài…

Diêu Nguyên gật đầu:

-Đúng, như trước đây khi ta tiếp nhận tiểu đội Hắc Tinh đã từng nói. Lão Vương, một khi chỉ vì ham muốn cá nhân mà ta ra lệnh mọi người phải hi sinh, cậu có quyền đánh gục ta. Lời hứa này vẫn còn hữu hiệu…Ta chỉ muốn thử biện pháp cuối cùng này, thật ra có khi lại thành công.

-Sao? Làm sao có thể? Chỉ cần có khả năng thành công, chỉ cần có thể bảo vệ hành tinh này, truyền thừa nền văn minh nhân loại, cho dù ngài muốn mạng của ta, cứ tùy tiện.

Vương Quang Chính đứng lên, hưng phấn nói.

Diêu Nguyên nở nụ cười:

-Ai muốn mạng của cậu làm gì, ta còn muốn cậu còn sống, làm phó hạm trưởng cho ta mà…”Thứ đó” đã không thể chế tạo kịp rồi. Một là vấn đề về khoa học kỹ thuật, hai là vấn đề về năng lượng. Phương diện năng lượng tương đối đơn giản, nếu lập tức sử dụng robot xây dựng, chỉ trong một năm rưỡi có thể tạo nên năm lò phản ứng nhiệt hạch khổng lồ. Nhưng vấn đề kỹ thuật thì lại khác. Cho nên, tạm thời bỏ qua “thứ đó”.

Lá bài tẩy thực sự của chúng ta, chính là thứ này..

Trong lúc nói, Diêu Nguyên đưa một bản báo cáo đến trước mặt Vương Quang Chính.

Vương Quang Chính nhìn về bản báo cáo đó. Thật ra, nội dung của nó rất đơn giản, chỉ nói về một chuyện duy nhất…

Về việc tháo dỡ lò phản ứng tinh thạch, lấy thực vật ngoài hành tinh ra, chuẩn bị dùng bất cứ khi nào cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK