Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Diêu Nguyên dẫn dắt đội Hắc Tinh và hacker Trương Hằng đi tìm phi thuyền vũ trụ, đã ba tháng trôi qua kể từ khi họ tìm thấy phi thuyền Noah số hai.

Trong ba tháng này, nhân loại trên Trái Đất vẫn giãy giụa sống sót trong đau khổ, mỗi ngày đều có hơn trăm vạn dân chúng chết đi, chết bởi hỗn loạn, đồ sát, bạo loạn, chết bởi thiếu lương thực và nước uống…Khi xã hội đã mất đi trật tự cơ bản thì hỗn loạn sẽ diễn ra rất lâu, cho đến khi có một tổ chức đứng ra mạnh mẽ lập lại trật tự thì hỗn loạn mới chấm dứt . Sự luân chuyển này vẫn liên tục diễn ra trong mấy ngàn năm lịch sử của loài người.

Với tình hình thế giới hiện giờ, một số người ẩn núp ở nông thôn hoặc là kết thành đoàn thể, hoặc được sự bảo vệ của một số quân nhân còn lý trí, bọn họ cứ thế sống qua ba tháng, cuối cùng chỉ còn lại một số ít còn sống sót. Nếu không phải vì Thái Dương hệ chỉ còn lại bốn tháng cuối cùng, thì loài người có lẽ sẽ hồi sinh từ trong đống đổ nát, xã hội sẽ một lần nữa trở về văn minh.

Trong thời điểm đó, quanh các thành phố trọng yếu trên thế giới, các vùng nông thôn xa xôi, có một lời đồn được lưu truyền bởi các đoàn đội, lời đồn đó chính là trên Trái Đất vẫn còn tồn tại một chính phủ cuối cùng, họ còn có một chiếc phi thuyền vũ trụ duy nhất, mà chính phủ hiện tại sở dĩ vẫn chưa rời khỏi Trái Đất là vì họ còn đang lựa chọn những người sống sót!

Tin đồn đó bị đại đa số người cười nhạo, vì nó cứ như nằm mộng giữa ban ngày. Nhưng thực tế có rất nhiều người vẫn cầu mong trên Trái Đất thật sự tồn tại một chính phủ như vậy, cầu mong mình có thể trở thành người được họ thu nhận, như vậy mới có cơ hội sống tiếp.

Những người được gọi là thành viên quan trọng trong chính phủ mới kia thật ra chỉ có mười lăm người mà thôi, mười bốn người là thành viên của bộ đội Hắc Tinh, ngoài ra có một thành viên ngoài biên chế là Trương Hằng, tính đi tính lại thì cũng chỉ có mười lăm người này thôi.

Lưu Bạch - thành viên thuộc bộ đội đặc chủng Hắc Tinh, thường được các thành viên khác gọi là Tiểu Bạch, hoặc là tiểu bạch kiểm.

Hắn là điển hình của một công tử bột nhà giàu…Hoặc có thể nói là một công tử khốn khổ. Lúc đầu, hắn cãi lại ý muốn của gia tộc, cương quyết gia nhập vào quân đội, mặc dù vẻ ngoài hắn trông rất tuấn tú, lại có làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ nhìn, cho dù phơi nắng bao lâu thì làn da vẫn trắng trẻo như thường. Với ngoại hình bắt mắt như thế nên khi hắn gia nhập quân đội, luôn bị người khác xem thường, mặc dù với thân phận của hắn, không ai dám ra mặt bắt nạt một cách thái quá, nhưng sự thật là hắn không có một người bạn nào cả.

Nhưng Lưu Bạch thật sự có quyết tâm, điên cuồng rèn luyện suốt hai năm, chẳng những vượt qua toàn bộ bài kiểm tra, bắt được không ít kẻ địch, còn có kỹ thuật quân y của hắn, tất cả thứ đó cộng thêm sự trợ giúp từ gia tộc nên vào năm thứ hai, hắn được kết nạp vào một trong tứ đại bộ đội đặc chủng có chữ Long ở đầu tên, trở thành một thành viên của bộ đội Long Ẩn.

Nhưng sau đó, gia tộc hắn khi tranh đấu chính trị chỉ vì một lựa chọn sai lầm mà thất thế, tuy chưa đến mức bị đuổi tận giết tuyệt nhưng thế lực đã không còn lớn như lúc trước, hơn nữa do cấp trên nghi ngờ, hắn bị điều khỏi đội Long Ẩn, gia nhập vào đội Hắc Tinh, trở thành quân y Tiểu Bạch trong bộ đội đặc chủng Hắc Tinh.

Hiện giờ hắn đang dẫn theo bảy tên lính cùng với một gia đình năm người, ngồi trên một khinh khí cầu bay về phía căn cứ bí mật ở bang Tennessee của Mỹ. Trong gia đình năm người này, lớn tuổi nhất là một ông lão, cũng là mục tiêu chính trong nhiệm vụ lần này, nhà vật lý học nổi tiếng người Đức - Schiele Stan, bốn người còn lại chính là vợ, con trai, con dâu và cháu gái hắn. Gia đình năm người này có thể nói là vô cùng may mắn, vì kịp thời ẩn núp trong tầng hầm của một biệt thự ở ngoại thành nên thoát được kiếp nạn, trừ thiếu thốn quần áo lương thực ra, ai cũng còn nguyên vẹn không bị chút vết thương nhỏ nào.

Lúc đó năm người này đã sớm tuyệt vọng rồi, thậm chí đã ước định ngày tự sát. Nhờ Lưu Bạch tới kịp thời, bảy người bọn họ mang trang bị của quân đội chính quy tinh nhuệ, lại đi trên một chiếc khinh khí cầu tới nên gia đình Schiele hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, đồng ý đến căn cứ bí mật phục vụ cho chính phủ mới, điều kiện là phải có những đãi ngộ phù hợp với thân phận của họ.

Lưu Bạch nhìn Schiele đang sửa sang lại cặp tài liệu, nói:

“Tiến sĩ Schiele, xin ngài hãy yên tâm. Căn cứ của chúng ta rất có kỷ luật và trật tự, đồng thời chúng ta xin cam kết khi ngài trở thành tổ trưởng tiểu tổ Vật Lý học của chúng ta, trở thành thủ tịch vật lý học, ngài và người nhà sẽ nhận được sự đãi ngộ rất tốt. Gia đình ngài sẽ được bố trí mỗi người một gian phòng, đồng thời mỗi ngày sẽ được cung cấp đủ thức ăn cùng nước uống. Ngài cứ yên lòng.”

Schiele có tính cách điển hình của người Đức, lúc này hắn đang cẩn thận sửa sang tỉ mỉ mọi thứ trong chiếc túi, từ các bản thảo cho tới các cuốn sách tài liệu, không hề ngẩng đầu lên, nói:

“Ta tin tưởng lời của ngươi, bởi tổ chức bình thường không thể nào có được khinh khí cầu thế này, trên thực tế ta cũng không biết quốc gia nào lại có được nền khoa học kỹ thuật cao như vậy, thiết bị phản trọng lực a, quả thực không có nền khoa học nào trên Trái Đất có thể chế tạo được…”

Lưu Bạch mỉm cười nói:

“Ta cũng không biết việc đó, ngài biết đấy, ta chỉ là một thiếu úy nho nhỏ mà thôi, chuyện của cấp trên thì sao biết rõ được, nhưng ngài có thể yên tâm. Ngài và người nhà đang đến một nơi vô cùng trật tự, chỉ hai tháng nữa thôi chúng ta sẽ rời khỏi Trái Đất.”

Schiele khẽ hừ hừ mấy tiếng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lưu Bạch, nói:

“Các ngươi có phi thuyền vũ trụ thật sao? Hơn nữa nó có thể mang mấy ngàn người rời khỏi Trái Đất à? Ta vẫn luôn hoài nghi chuyện này, một là kỹ thuật bước nhảy không gian chỉ là sản phẩm tưởng tượng trong phim thôi, đề tài này vẫn còn gây rất nhiều tranh cãi trong giới khoa học, hai là cứ cho bước nhảy không gian có thật, thì năng lượng cần để khởi động nó cũng lớn đến mức không tưởng, nếu như chỉ dựa vào lượng vật chất mà tính toán, thì năng lượng cần để di chuyển một người trưởng thành cũng đủ để ép khô mặt trời rồi…Nhưng bất kể thế nào, cho dù thật sự bốn tháng sau là tận thế đi nữa, ít nhất bọn ta vẫn còn có cơ hội sống trong thế giới văn minh. Cho nên ta muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn chính phủ phía sau ngươi nữa.”

Lưu Bạch cười khổ, cũng không nói thêm gì, hắn chỉ là quân nhân trong bộ đội đặc chủng, chứ không phải là nhà khoa học , nên việc thảo luận hiện tượng vật lý với nhà vật lý học Schiele nổi tiếng thế giới cứ như heo cùng bò thảo luận xem sườn lợn rán với thịt bò nướng cái nào ngon hơn, đơn giản chỉ là nằm mộng …(Cá nhân mình thấy thịt bò nướng ngon hơn, :cuoichet: còn các bạn thì sao?)

Khinh khí cầu bay trên bầu trời không hề phát ra thanh âm nào, tuy không có thanh âm khổng lồ của máy bay phản lực nhưng tốc độ còn nhanh hơn máy bay phản lực nhiều lần. Tối hôm đó, khinh khí cầu chở Lưu Bạch đã đến sơn cốc, nơi đặt căn cứ bí mật kia.

Lúc này sơn cốc đã hoàn toàn khác xa lúc bọn Diêu Nguyên tiến vào, dù là ban đêm sơn cốc cũng được chiếu sáng như ban ngày, vô số bóng đèn chiếu sáng khắp nơi, ở lối vào duy nhất luôn có ít nhất năm trăm binh lính canh gác, trong sơn cốc đâu đâu cũng chi chít lều, bạt. Thoạt nhìn vô cùng bừa bộn, nhưng thật ra tất cả đều được dựng theo kế hoạch vạch ra từ trước, tuy nhiều nhưng rất chỉnh tề, chừa ra các con đường cho xe cộ qua lại, hơn nữa lúc vào tới đại môn của căn cứ, đó là một quảng trường có đường kính hơn ngàn thước, ngoài mấy chục binh lính cầm súng nghiêm chỉnh canh gác, còn có mấy trăm người đang lớn tiếng hô hào, người thì khiêu vũ, người thì đốt lửa trại….Nếu không có binh lính nghiêm chỉnh canh gác thì nơi này giống với một địa điểm cắm trại tập thể hơn, không hề có cảm giác ngày tận thế sắp đến cả.

Schiele và người nhà khẽ giật mình, họ vốn nghĩ chỗ ở của chính phủ này rất có thể là một nơi vắng vẻ, tràn đầy máy móc, hoặc có rất nhiều phòng thí nghiệm kỹ thuật. Ở đó tuy họ cũng nhận được đãi ngộ xứng đáng, nhưng nhất định sẽ bị giam giữ nghiêm mật…Không ngờ rằng vừa đến đây lại thấy được cảnh tượng như vậy.

Lưu Bạch thấy ánh mắt nghi hoặc của gia đình Schiele, mỉm cười nói:

“Tiến sĩ Schiele, ta đã nói rồi mà, chúng ta không giống với chính phủ các nước khác, chúng ta chỉ hi vọng có thể cứu được nhiều người hơn thôi, những người trong lều này chính là những bình dân còn may mắn sống sót mà chúng ta tìm được, dĩ nhiên, sức chứa của phi thuyền có hạn nên chúng ta không thể nào cứu tất cả mọi người, vì vậy chúng ta chỉ chọn những người có thân thể khỏe mạnh, không có bệnh di truyền cũng như phải có một số kiến thức nhất định, đồng thời nhất định phải không có tiền án gì, trong loạn thế chưa làm hại người vô tội. Số tuổi cũng không quá cao, dĩ nhiên, nếu như cha mẹ của họ phù hợp với điều kiện thì chúng ta vẫn thể hiện lòng nhân đạo, cho phép tất cả thân nhân của họ cùng đi.”

“Trước mắt, số bình dân mà chúng ta thu nạp đã đạt tới con số tám vạn bảy nghìn người, trong đó số người có độ tuổi từ mười lăm trở xuống là hơn ba ngàn người, số người có độ tuổi từ năm mươi lăm tuổi trở lên là hơn bốn ngàn người, còn lại đều là nam nữ có độ tuổi từ mười lăm đến năm lăm.”

Lưu Bạch giải thích sơ lược tình huống trong căn cứ cho Schiele, không ngờ Schiele lại kích động nắm tay hắn, người đàn ông vốn rất nghiêm túc lúc này đã đổ lệ:

“Bây giờ ta mới thật sự tin các ngươi có phi thuyền vũ trụ, hơn nữa ta xin đại biểu cá nhân cám ơn các ngươi, cám ơn các ngươi đã cứu vớt nhiều người như vậy…Cám ơn các ngươi.”

Lưu Bạch hơi bất ngờ về hành động của Schiele, không rõ tại sao ông ta lại kích động như vậy, tuy thế hắn vẫn mỉm cười đón nhận. Sau khi khinh khí cầu hạ xuống đất thì có hơn mười binh lính chạy đến, họ nhanh chóng ghi chép lại thông tin về gia đình Schiele, đồng thời đã có người nhanh nhẹn mang laptop đến, chụp hình các thành viên trong nhà Schiele, chỉ lát sau trong tay năm người đã có năm chiếc thẻ từ.

Lưu Bạch tỏ vẻ xin lỗi gia đình Schiele:

“Xin lỗi tiến sĩ Schiele, đây là quy định của căn cứ, năm chiếc thẻ này chính là thẻ chứng minh thân phận của các vị. Vui lòng cất giữ cẩn thận, khi chúng ta bắt đầu lên phi thuyền thì với thẻ từ này, các vị sẽ được ưu tiên lên trước, có thể tự do lựa chọn phòng ngủ của mình. Lát nữa sẽ có người hướng dẫn gia đình ngài đến khu cư trú trong sơn cốc, tại đó đã có sẵn các tiện nghi thông thường như phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách, còn có các đồ điện tử dân dụng khác. Hiện giờ ta không thể làm bạn với các vị được nữa, vì ta còn phải đi báo cáo nhiệm vụ.”

Nói xong, Lưu Bạch nghiêm trang chào Schiele, bắt tay với ông sau đó mới xoay người đi tới lối vào của căn cứ.

Tâm trạng năm người nhà Schiele vô cùng mừng rỡ, tất cả mọi thứ đều khiến họ hài lòng, đặc biệt là quy trình làm thẻ từ chính quy kia, còn có phòng ốc mà bọn họ sắp ở là những ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi hẳn hoi chứ không phải là những chiếc lều đơn giản khác. Những thứ này không thể nghi ngờ khiến họ cảm thấy mình đã trở thành thành viên chính thức trong căn cứ chứ không phải là những dân chúng bình thường kia. Cảm giác này chỉ có thể cảm nhận được chứ khó mà nói thành lời.

Trong lúc gia đình Schiele đang mừng rỡ, hai chiếc xe jeep đồng thời thắng lại bên cạnh họ, hai người lính nhảy ra khỏi chiếc xe, trong đó có một đại hán da đen, nghiêm trang chào Schiele, rồi nói:

“Tiến sĩ Schiele, ta được lệnh cấp trên mang ngài đến khu cư trú, xin mời lên xe.”

Nói xong liền gác tay đứng bên cạnh xe jeep, đợi họ lên xe.

Schiele nhìn vợ, con trai, con dâu và cháu gái nhỏ của mình, hơi gật đầu, ngồi lên một chiếc xe jeep. Chờ đến khi họ đã lên xe xong, hai người lính mới leo lên xe, lái xe hướng vào trong sơn cốc.

Schiele quay đầu nhìn phía lối vào căn cứ mà Lưu Bạch đã đi qua, nhưng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Khẽ thở dài, sau đó quay người lại, lấy ra điếu xì gà mà ông cẩn thận cất dấu từ mấy tháng trước, điếu xì gà này ông định hút vào ngày cuối cùng, nhưng bây giờ đã lấy ra.

“Nơi này thật tốt a…”

Schiele thở ra một ngụm khói, nói:

Người lính da đen bên cạnh cười ha ha, gật đầu nói:

“Đúng vậy, thật tốt, nếu so với bên ngoài thì nơi này chính là thiên đường…”

“Đúng vậy, một thiên đường xứng đáng được bảo vệ, chỉ còn bốn tháng nữa thôi, không, chắc còn sớm hơn nữa, con trai, hãy cố gắng bảo vệ nơi này, vì hi vọng cuối cùng của chúng ta, vì sự bình yên cuối cùng này…”

Ánh mắt người lính da đen càng thêm kiên nghị, đồng tình gật đầu. Bỗng có tiếng nhạc truyền đến từ nơi xa xa trên quảng trường, bất tri bất giác Schiele và gia đình đã rơi nước mắt, từ lúc nào họ cũng không biết....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK