Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêu Nguyên ngủ rất say, trong giấc mộng hắn lại thấy những việc mình đã trải qua trong quá khứ.

Từ chuyện gia tộc hắn đấu tranh chính trị thất bại, bị người truy sát rồi tới khi gia nhập quân đội, trải qua vô số nhiệm vụ nguy hiểm mà vẫn sống sót, sau đó mơ thấy nàng. . .

"Đại ngốc à, anh phải cố gắng sống sót. Dù có gặp chuyện khó khăn như thế nào đi nữa cũng không được bỏ cuộc, có mệt mỏi đến đâu cũng không được, tối đa chỉ được ngủ một giấc như bây giờ thôi… "

"Anh… đã quá mệt mỏi rồi."

"Mệt đến đâu cũng không được bỏ cuộc, đại ngốc, anh là hy vọng của rất nhiều người chứ không phải chỉ thuộc về riêng mình em, cho nên anh phải sống thật tốt, dẫn dắt mọi người cùng nhau sống sót… "

"… Em đừng đi, cho dù có ở trong mơ đi nữa, đừng rời xa anh… "

Diêu Nguyên chậm rãi mở mắt ra nhìn trần nhà bằng kim loại phía trên đầu, thật lâu sau mới buồn bả nhắm mắt lại.

Mọi chuyện vẫn như cũ, trong mơ hắn mới có thể gặp nàng, một khi tỉnh giấc nàng sẽ rời đi…

Ngày nào cũng vậy, chưa hề thay đổi, không thể nào thay đổi được nữa…

Một lát sau, Diêu Nguyên từ từ bình tĩnh lại, mở mắt ra, theo thói quen quan sát bốn phía xung quanh.

Nơi này là khu vực bệnh viện trong phi thuyền Hi Vọng, hơn nữa là bệnh viện dành cho quân đội ở tầng năm. Sau khi tuyên bố mệnh lệnh cuối cùng hắn đã ngủ thiếp đi, chắc là được nhân viên y tế đưa tới nơi này.

Diêu Nguyên cẩn thận kiểm tra lại thân thể, những vết thương trên người đã được sát trùng, băng bó rất kĩ càng, hiện giờ không còn cảm thấy đau nhức hay ngứa nữa. Điều này cho thấy hắn đã ngủ say hơn một ngày một đêm rồi, thậm chí có khi còn lâu hơn.

Tiếp đó Diêu Nguyên nhìn thiết bị chiếu sáng trong phòng, ánh đèn sáng ngời chứng tỏ điện vẫn còn hoạt động. Hơn nữa cả phi thuyền rất vững vàng, cũng không hề nghe bất kỳ âm thanh ồn ào hay hỗn loạn. Tình hình trên phi thuyền vẫn ổn định, ngoài ra Bước nhảy không gian lần này cũng thực hiện thành công.

Đến lúc này, Diêu Nguyên mới từ từ ngồi dậy, nhìn phòng bệnh được thiết kế theo kiểu mỗi phòng một người, hắn đưa tay nhấn một cái nút nằm cạnh giường.

Chỉ lát sau đã nghe tiếng bước chân vang lên từ lối đi bên ngoài, mấy bác sĩ và y tá vừa đi vào phòng chứng kiến Diêu Nguyên đã tỉnh lại đều lộ vẻ mừng rỡ. Bác sĩ trưởng chính là vị bác sĩ đã chăm sóc cho hắn trước khi hôn mê, ông ta vội đi tới bên cạnh Diêu Nguyên, cẩn thận nhìn thiết bị theo dõi sức khỏe bên giường.

"Thiếu tá, thân thể của ngài rất khỏe mạnh, ngoại trừ vài nơi bị trầy xướt do va quẹt ra thì không hề bị gãy xương, não cũng không bị chấn động. Đúng vậy, những vết thương trên người ngài chỉ cần sát trùng và bôi thuốc lên là được, nhớ đừng để vết thương bị dính nước, chỉ còn chờ kéo da non nữa là xong." Vị bác sĩ này mỉm cười nói với Diêu Nguyên.

Diêu Nguyên nghe thế thì bước xuống giường bệnh, mấy y tá bên cạnh vội vàng tháo các thiết bị theo dõi gắn trên người hắn, đến lúc này, Diêu Nguyên mới hỏi:

"Trương Hằng và Morrison đâu rồi? Bọn họ không sao chứ?"

Vị bác sĩ kia trả lời:

"Hai người họ đã tỉnh lại rồi, chẳng qua là do mệt mỏi và khẩn trương quá độ thôi, sau khi được nghỉ ngơi thì đã khỏe lại rồi. Hạ úy Trương Hằng đang ở trên tầng này, còn Morrison đã đi xuống tầng ba rồi thì phải."

"Vậy hả?"

Diêu Nguyên gật đầu rồi đứng lên bắt tay với bác sĩ kia, mỉm cười với các y tá rồi nói:

"Cảm ơn các vị rất nhiều, ta phải quay về làm việc, còn có có nhiều chuyện đang chờ ta xử lí… Một lần nữa, xin cảm ơn các vị."

Vị bác sĩ trưởng đang bắt tay Diêu Nguyên nói:

"Không, thiếu tá, người cảm ơn phải là chúng tôi mới đúng, cảm ơn những việc làm vừa rồi của ba vị anh hùng các ngài. Nếu như không có ba vị thì rất có thể tất cả mọi người phải lưu lại mãi mãi trên tinh cầu sa mạc rồi. Hi vọng cuối cùng của nhân loại… chính là ba vị, các vị là những anh hùng của phi thuyền Hi Vọng!"

Diêu Nguyên không biết nói gì hơn, vỗ vỗ vào tay của vị bác sĩ này rồi bước ra khỏi phòng. Ngoài cửa đã có hai binh sĩ mang huy hiệu trên vai đứng chờ sẵn, trông thấy Diêu Nguyên đi ra thì lập tức giơ tay chào, sau đó xuôi hai tay đứng nghiêm nhìn Diêu Nguyên.

"Mang xe điện đến đây, đưa ta tới phòng hạm trưởng."

Diêu Nguyên cũng giơ tay chào hai người lính theo nghi thức quân đội, tiếp đó ra lệnh cho họ.

Chỉ trong chốc lát Diêu Nguyên đã ngồi trên xe điện tiến về phía phòng hạm trưởng, trên đường đi hắn đã hỏi hai người lính này về thời gian hắn hôn mê.

"Thiếu tá đã hôn mê một ngày hai đêm rồi , khoảng ba mươi sáu giờ, chúng tôi là binh lính bảo vệ của đội năm." Một binh sĩ nhanh chóng trả lời.

"Ba mươi sáu giờ rồi à… Trong lúc ta hôn mê có chuyện gì xảy ra không? Bước nhảy không gian lần này có xảy ra trục trặc gì không? Còn nữa… Bước nhảy không gian đã đưa chúng ta tới nơi nào vậy? Trong khoảng không vũ trụ hả? Bốn phía xung quanh có chòm sao hay hành tinh… nào không?"

Diêu Nguyên liên tiếp hỏi mấy vấn đề, khi hỏi đến vấn đề cuối cùng tim của hắn không tự chủ được đập nhanh hơn. Bởi vì vấn đề cuối cùng này… quyết định sinh tử của hơn mười hai vạn người, cũng quyết định nền văn minh của nhân loại có thể tiếp tục kéo dài và phát triển hay không.

Trên mặt hai binh sĩ đều lộ vẻ khác lạ, một binh sĩ trả lời:

"Trong lúc ngài hôn mê không xảy ra chuyện gì cả, chỉ có một việc: dân chúng hy vọng được tổ chức hoạt động ăn mừng, chúc mừng chúng ta đã thoát khỏi hành tinh sa mạc quỷ quái kia… Ách, có lẽ có một chuyện khác cũng hơi đặc thù, thân nhân của những nhân viên và binh sĩ hi sinh hy vọng được tổ chức tang lễ cho những người đã mất. Hơn nữa, họ hy vọng chính phủ đứng ra tổ chức, bởi vì họ đã hi sinh vì mười hai vạn người trên phi thuyền, hi sinh vì chính phủ… nên phải được trao huy chương vinh dự và được ghi vào lịch sử."

Diêu Nguyên không cảm thấy ngạc nhiên, hắn không cần suy nghĩ, trả lời ngay:

"Tổ chức ăn mừng thì có thể, nhưng không được lãng phí thức ăn, cũng không thể tổ chức quá xa xỉ, ta sẽ cân nhắc chuyện này. Còn tang lễ thì chắc chắn phải tổ chức rồi, bởi vì đa số di thể của những nhân viên đã hi sinh đều nằm ở trên tinh cầu sa mạc, chỉ có một ít di thể được mang trở về phi thuyền Hi Vọng. Cho nên tang lễ lần này sẽ tiến hành theo phương thức chôn quần áo và di vật của những người đã mất, hơn nữa chúng ta đang ở trong Vũ Trụ nên không thể mai táng, như vậy sẽ cử hành Tinh táng (1), việc này cần sự đồng ý của thân nhân những người đã hi sinh… Còn gì không? Bước nhảy không gian lần này đưa chúng ta tới nơi nào vậy? Xung quanh có hành tinh nào có thể bay tới gần không?"

Sắc mặt hai binh sĩ lộ vẻ khó xử, bọn họ cũng không biết nên trả lời như thế nào, lúc này xe điện đã chạy ra khỏi khu vực bệnh viện, bên ngoài là lối đi rất rộng rãi, ở đó có lắp lớp kính thủy tinh nên có thể nhìn thấy không gian vũ trụ bên ngoài, Diêu Nguyên không kìm được nhìn ra ngoài vũ trụ thông qua lớp kính đó…

Đó là một khoảng không gian mờ ảo xen lẫn ánh sáng màu xanh nhạt, ở ngoài xa thỉnh thoảng lại có hào quang màu xanh lóe lên rồi biến mất, nơi này… Nơi này là không gian vũ trụ ư? Tại sao không phải là màu đen mà lại có màu xanh nhạt? Nơi này… rốt cuộc là chỗ nào đây?

Diêu Nguyên sững sờ không nói nên lời, rất nhanh, xe điện đã gặp Vương Quang Chính đang gấp gáp đi tới… ngoài ra còn có những thành viên khác của tiểu đội Hắc Tinh và hơn mười khoa học gia. Diêu Nguyên có rất nhiều vấn đề cần hỏi nhưng nơi này là lối đi, mặc dù là ở tầng thứ năm nhưng cũng không thể sơ suất được. Hắn đành phải áp chế sự lo lắng và tò mò, cho đến khi mọi người đã tiến vào phòng họp, hắn mới vội vàng hỏi:

"Bên ngoài phi thuyền Hi Vọng là cái gì vậy ? Chẳng lẽ Bước nhảy không gian đã đưa chúng ta đến một chiều không gian khác rồi sao? Hoặc là đang ở trong một hành tinh? Không, điều đó không có khả năng, nếu vậy phi thuyền Hi Vọng đã nát tan rồi… Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải vũ trụ chỉ có màu đen thôi sao? Tại sao bên ngoài lại có màu xanh nhạt?"

Những nhà khoa học có mặt ở đây phần lớn là các nhà khoa học chuyên về vật lý cùng thiên văn, thiên thể. Trong đó người đứng đầu chính là nhà vật lý thiên văn học nổi tiếng người Anh - Ireland, nghe Diêu Nguyên hỏi vậy, ông do dự hồi lâu rồi mới nói:

"Không, nơi này vẫn là không gian vũ trụ, không phải ở một chiều không gian khác… Chuyện đó quá sức tưởng tượng rồi, hơn nữa nhân loại chúng ta sao có thể sống trong không gian bốn chiều hoặc hai chiều được? Ý của tôi là: Bước nhảy không gian sẽ không đưa chúng ta tới một chiều không gian khác, nơi này vẫn là không gian vũ trụ bình thường mà thôi, cũng không phải đang ở trong một hành tinh ở dạng thể khí, sự thật là… sau khi thăm dò và thảo luận, ngoài ra dựa vào một vài thứ thu thập được, tôi nghĩ có thể chúng ta đang ở trong Tinh vân (2)."

"Tinh vân?" Diêu Nguyên cau mày hỏi.

Kể từ sau khi tìm được phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên đã bắt đầu tìm hiểu những kiến thức thông thường về vũ trụ, kể cả các loại tinh thể đã quan sát được hoặc không quan sát được.Ví dụ như hung thủ hủy diệt Trái Đất - sao Neutron (3), sao Lùn Trắng (4), sao Khổng Lồ Đỏ (5)… Càng không nói tới những mối nguy hiểm mà chỉ cần đối mặt là phi thuyền Hi Vọng sẽ bị hủy diệt ngay lập tức như: siêu tân tinh (6), lỗ đen vũ trụ (7)...

Trong đó, giới thiệu về Tinh vân hắn cũng từng đọc qua…

"Không đúng! Tinh vân phải ở trạng thái loãng chứ, vì các Tinh vân cách nhau quá xa nên mới nhìn thấy chúng phát ra ánh sáng hoặc có hình dạng cụ thể. Nếu đang ở trong nó thì sao lại mờ ảo và có nhiều màu sắc như vầy được? Nói một cách chính xác thì thể tích của Tinh vân vô cùng khổng lồ, thậm chí có thể đạt tới mấy chục năm ánh sáng, nếu ở trong nó thì lẽ ra phải không có gì khác biệt so với bên ngoài chứ, thậm chí Tinh vân còn có vài chỗ hoàn toàn là chân không mà?" Diêu Nguyên khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt mấy nhà khoa học kia cũng lộ vẻ đồng tình với lời hắn nói, thật lâu sau, bỗng nhiên có một cô gái trẻ tuổi ngồi phía sau đứng dậy, nàng chính là người mà Diêu Nguyên đã từng gặp - Ba Lệ, nghiên cứu sinh của tiểu tổ vật lý, nàng lên tiếng nói:

"Đúng vậy, Tinh vân bình thường quả đúng như Thiếu tá đã nói. Ở trong nó sẽ không thể thấy được những cảnh tượng kia. Chân không trong nó thậm chí còn hoàn mỹ hơn chân không tạo ra từ phòng thí nghiệm, nhưng mà tình trạng hiện giờ của nơi này không thể giải thích theo cách thông thường được."

"Chúng ta không thể ở một chiều không gian khác, không có khả năng ở trong một hành tinh dạng khí. Bước nhảy không gian không thể rời khỏi vũ trụ cho nên chúng ta không thể rời khỏi thế giới bí ẩn này được, sau khi loại trừ những khả năng không hợp lý ra, khả năng còn lại dù khó tin thế nào đi nữa cũng là đáp án duy nhất." Ba Lệ nói những điều này với vẻ rất chắc chắn.

Diêu Nguyên nheo mắt nhìn Ba Lệ, không ai biết hắn đang nghĩ gì, rất lâu sau hắn mới lên tiếng:

"Tốt, như vậy cô hãy cho ta biết, đáp án duy nhất là gì?"

Ba Lệ gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Đáp án duy nhất là… "

"Tinh vân này đang chuẩn bị sinh ra một hệ Hằng tinh(8) mới, thậm chí có khả năng đã hình thành một Hằng tinh sơ sinh rồi, bởi vì… Tinh vân này phát ra ánh sáng màu xanh, chứng tỏ gần đây có một Hằng tinh tồn tại, Tinh vân thông thường chỉ phát ra ánh sáng màu hồng…"

"Đây là một Tinh vân đang ngưng tụ lại, hoặc nói cách khác nó là một loại Tinh vân vật chất, chúng ta đang ở trong một Hằng tinh sắp sửa hoặc đã ra đời. Khoảng không gian mờ ảo trước mắt chúng ta chính là vật chất mà Hằng tinh mới này sinh ra…"

Chú thích:

1/Tinh táng: an táng người chết bằng cách thả quan tài ra ngoài vũ trụ.

2/Tinh Vân: là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn (khối lượng chưa đủ để tạo thành một ngôi sao hay một thiên thể lớn), hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao.

Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng (1 năm ánh sáng = 9.460 tỷ km).

3/Sao Neutron: Sao Neutron là một dạng trong vài khả năng kết thúc của quá trình tiến hóa sao. Một sao Neutron được hình thành từ những gì còn lại của quá trình sụp đổ của một ngôi sao lớn sau các vụ nổ siêu tân tinh.

Sao Neutron là vật thể siêu đậm đặc, có kích thước rất nhỏ, bán kính chỉ 10 đến 20 km(các sao neutron có bán kính nhỏ hơn thì có khối lượng lớn hơn) nhưng nặng tối thiểu gấp rưỡi Mặt trời.

Do trường trọng lực cực mạnh của mình, sao Neutron có thể tiêu diệt bất cứ thứ gì gần nó. Các bạn vào Thảo luận để xem một đoạn phim giả tưởng về cách sao Neutron phá hủy Trái đất nhé.

4/Sao lùn trắng: là thiên thể được tạo ra khi các ngôi sao có khối lượng thấp và trung bình “chết”(tiêu thụ hết nhiên liệu phản ứng hạt nhân trong sao).

5/Sao khổng lồ đỏ: là một sao khổng lồ toả sáng với khối lượng thấp hay trung bình khi đang ở giai đoạn cuối quá trình tiến hoá của nó. Nó cũng là các ngôi sao có bán kính lớn gấp hàng trăm lần bán kính Mặt Trời đã cạn kiệt nguồn cung cấp hydro trong lõi và chuyển sang giai đoạn tổng hợp hydro trong một lớp vỏ bên ngoài lõi.

6/Siêu tân tinh: Cái tên siêu tân tinh được đặt ra bởi Walter Baade và Fritz Zwicky vào năm 1931, từ việc quan sát trong lịch sử những hiện tượng hiếm có, khi một ngôi sao đột ngột bùng sáng lên như thể vừa sinh ra. Những ngôi sao tồn tại bằng việc tiêu thụ nguồn năng lượng nhiệt hạch bên trong nó để tạo nên lực cân bằng với lực hấp dẫn. Khi không còn gì để tiêu thụ, lực hấp dẫn sẽ kéo mọi vật chất vào tâm khiến ngôi sao sụp đổ và kết thúc bằng một vụ nổ siêu tân tinh. Vụ nổ có nhiệt lượng vô cùng lớn, đốt cháy mọi vật chất và tạo nên những luồng plasma siêu nóng và sáng chói. Dựa theo cường độ sáng chúng được ghi nhận là tân tinh hoặc siêu tân tinh.

7/Lỗ đen: (hố đen hoặc hốc đen) là một vùng trong không-thời gian mà trường hấp dẫn ngăn cản mọi thứ. Lỗ đen là một trong những điều kỳ lạ và bí ẩn nhất của vũ trụ. Nó có mật độ vật chất cực kì dày đặc, với lực hấp dẫn mạnh đến mức không một vật chất nào, kể cả ánh sáng cũng không thể thoát ra khỏi lực hút của nó.

8/Hằng tinh: là các sao tự phát sáng và phát nhiệt, ngược lại “hành tinh” không hề có khả năng này. Hệ mặt trời do đó bao gồm một hằng tinh là mặt trời và 9 hành tinh khác là: sao Thuỷ, Trái đất, sao Kim, sao Hoả, sao Mộc, sao Thổ, sao Thiên Vương, sao Hải Vương và sao Diêm Vương. Các hằng tinh trong vũ trụ có nhiệt độ bề mặt từ mấy nghìn tới mấy vạn độ, vì vậy chúng phát ra các loại bức xạ (kể cả ánh sáng nhìn thấy). Mặt trời là hằng tinh gần chúng ta nhất. Mỗi giây trên bề mặt mặt trời phát ra năng lượng tương đương với một máy phát điện có công suất 382 x 10 mũ 23 W.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK