"... Bọn họ bí mật tụ họp, thảo luận cái gì chúng ta tạm thời không bàn tới, nhưng mà chuyện này không thể tái diễn nữa!"
Vương Quang Chính lớn tiếng nói trong phòng hạm trưởng, trong phòng chỉ có hai người, hắn và Diêu Nguyên cho nên hắn nói ra mà không cần phải cân nhắc từ ngữ gì.
"Bọn họ muốn làm gì? Bất mãn chính phủ của phi thuyền Hi Vọng à? Sao không nghĩ lại một chút xem! Nếu không phải nhờ ngài lãnh đạo mọi người, tạo ra trật tự thì bây giờ bọn họ còn không phải đang chờ chết hay sao! Hoặc là đã là chết luôn rồi cũng nên, không nói đến mảnh vỡ của sao Neutron, chỉ nội việc hỗn loạn lúc còn trên Địa Cầu là đủ cho họ chết mất xác rồi, chẳng lẽ bọn họ không biết?"
Vương Quang Chính vẫn còn bực bội nói tiếp:
"Chưa kể việc chúng ta phải khổ cực chiến đấu, lập kế hoạch vì tương lai của phi thuyền, còn phải cẩn thận tính toán từng chút năng lượng còn sót lại... tất cả những việc này đều do chúng ta làm, bọn họ giúp được gì? Chỉ biết ồn ào đòi hỏi đủ thứ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ chúng ta không quan tâm tới những binh sĩ tử trận hay sao?"
Diêu Nguyên giờ đang xem những văn kiện, tài liệu, sơ đồ kết cấu của phi thuyền Hi Vọng, hiện đang có rất nhiều khu vực tiêu hao điện năng mỗi ngày rất lớn... theo phân tích, kiến nghị của các chuyên gia ghi trên những tài liệu này thì nên niêm phong những khu vực đó, tạm ngừng hệ thống duy trì sự sống, tắt hệ thống phản trọng lực ở đấy... cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ phi thuyền Hi Vọng. Như vậy mỗi ngày có thể tiết kiệm được bao nhiêu năng lượng... vân vân. Toàn bộ những việc này đều được trình lên cho Diêu Nguyên quyết định có tiến hành hay là không.
Diêu Nguyên nghe xong ngẩng đầu lên, cười nói:
"Lão Vương à, ông ở chỗ này phẫn hận bất bình cũng không có tác dụng gì đâu, kỳ thật ông cũng biết rõ chân tướng rồi còn gì... Điều này không chỉ đơn giản vì chuyện tổ chức tang lễ cho binh sĩ tử trận, còn ẩn giấu một chuyện khác, họ đang thăm dò chúng ta."
Vương Quang Chính hơi kinh ngạc rồi sau đó cười khổ.
Diêu Nguyên lại nói tiếp:
"Cũng không thể trách họ được, mặc dù chúng ta là những di dân cuối cùng của Địa cầu nhưng dù sao cũng chỉ mới rời khỏi Trái Đất được một tháng. Thời gian quá ngắn ngủi, tất cả những người thuộc thế hệ này đến từ nhiều quốc gia trên thế giới, ý thức lãnh thổ, ý thức quốc gia, ý thức dân tộc vẫn còn sâu đậm. Ví dụ như ông cứ xuống khu vực của dân chúng ở tầng ba mà xem thử, mặc dù lúc lên phi thuyền chúng ta đã cố ý đem các dân tộc, các quốc gia sống hỗn hợp chung một khu vực rồi, nhưng tình huống cụ thể giờ như thế nào? Vẫn là phần lớn người da trắng ở cùng một chỗ, người da vàng tụ lại chung với nhau, còn người da đen thì trên cơ bản ở cùng một khu hoặc là ở cùng khu với người da trắng ."
"Việc này rất bình thường vì bọn họ căn cứ theo quốc gia, phong tục tập quán, hoặc căn cứ theo ngôn ngữ mà tụ tập sống gần nhau. Cho nên có thể dự đoán được, ít nhất trong vòng vài năm tới, tư tưởng, thói quen khi còn ở Trái Đất vẫn còn ảnh hưởng tới hành vi của dân chúng."
Diêu Nguyên ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
"Lần tụ họp này đa số đều là người Châu Âu, thật ra bọn họ cũng đang sợ hãi, lần tụ họp này cũng như một lần thăm dò, bởi vì chính phủ trên phi thuyền Hi Vọng là người da vàng nên bọn họ sợ chúng ta sẽ như các quốc gia độc tài trên Trái Đất, cũng có thể nói là họ sợ độc tài hoặc là áp bức, trật tự là thứ bọn họ mong mỏi nhưng nếu sự trật tự này biến thành một sự trật tự độc tài hay áp bức thì tất nhiên họ sẽ phản kháng, lần tụ họp này chỉ mang tính thăm dò mà thôi."
Vương Quang Chính chần chờ một hồi rồi mới hỏi:
"Như vậy ngài quyết định ra sao? Tôi thấy ngài có ý thỏa hiệp... "
"Không hẳn là thỏa hiệp."
Diêu Nguyên lắc đầu, cầm những tài liệu lên đọc, đồng thời nói:
"Trên phi thuyền Hi Vọng không có khả năng theo chế độ dân chủ, ít nhất không phải là loại dân chủ mà họ muốn, chúng ta đang tìm một quê hương mới, một hành tinh an toàn để con người có thể sống ở đó, ta sẽ không giao quyền lực của chính phủ trên phi thuyền cho bất kì kẻ nào khác. Dĩ nhiên, nếu như ta mất cả đời mà vẫn không tìm được hành tinh nào thích hợp, khi đó ta có quyền tìm một người thừa kế."
" Quyền quân sự ta tuyệt đối sẽ không giao cho bất kì kẻ nào khác, lấy ta làm trung tâm, sau đó là thành viên tiểu đội Hắc Tinh làm nòng cốt. Ta có ý định sẽ thành lập một ngành quân sự hoàn chỉnh, theo thể chế quân đội, nhận lệnh từ chỉ huy cao nhất là ta rồi tới sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp uý. Như vậy về phương diện chính quyền sẽ không có khả năng bầu cử tổng thống theo nhiệm kì vài năm hay tổng thư kí... gì gì đó, nếu như ta thực sự làm như vậy thì mới thật sự là vô trách nhiệm với tất cả mọi người, phi thuyền Hi Vọng sẽ bị hủy diệt."
"Tổng cộng mới có bao nhiêu người đây, hơn mười hai vạn người mà thôi, chúng ta chỉ như những con kiến nhỏ bé trong Vũ Trụ bao la này, an toàn sinh mạng vẫn không thể bảo đảm thì sao ta có thể để bọn họ làm loạn được? Nhưng về phương diện dân sự, ta dự định sẽ giao ra một ít quyền lực."
"Một tháng kế tiếp chính là thời gian sinh tử tồn vong của phi thuyền Hi Vọng, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua khó khăn lần này, một ít chuyện về sau sẽ có thể làm được rồi. Ta sẽ dựa vào màu da, ngôn ngữ, tập tục của dân chúng... căn cứ theo số lượng và tỉ lệ, để chính bọn họ tuyển ra ứng cử viên, dùng những người này để thành lập Hạ viện, đương nhiên, chỉ có Hạ viện (*), không thể có Thượng viện(*) được, họ sẽ không được phép xen vào những quyết định quan trọng. Ta cũng có quyền chấp thuận hoặc bác bỏ những đề nghị của họ, đó là việc thứ nhất. . ."
(*) Hạ Viện: do người dân bầu ra nên sẽ tập trung vào các vấn đề của dân chúng.
Thượng viện: thường không phải được bầu đại chúng mà quyền thành viên có thể do truyền lại hoặc do bổ nhiệm.
"Thứ hai, về phương diện quản lý dân sự, quân đội sẽ rút lui nhường quyền quản lý dân sự cho cảnh sát, sau đó Hạ viện sẽ kiêm luôn việc thành lập Tòa án, còn về vấn đề soạn thảo pháp luật trên phi thuyền Hi Vọng, đây là một công trình lớn, cần phải có thời gian dài và phải chu toàn, tốt nhất nên để cho Hạ viện từ từ thảo luận."
Diêu Nguyên đã tính trước những việc này, Vương Quang Chính nhiều lần muốn hỏi nhưng lại thôi, Diêu Nguyên nhận thấy điều đó, hắn ngẩng đầu lên, như cười như không nhìn Vương Quang Chính, lúc này mới lên tiếng:
"Ta biết rõ ông là một đảng viên, hơn nữa là một đảng viên có lập trường vô cùng kiên định, nhưng mà lão Vương này, có một điểm ta không thể không nhắc ông... Bây giờ chúng ta đã là những di dân cuối cùng của loài người rồi, không đem toàn bộ tâm lực cho việc cầu sinh sống sót thì thôi, sao lại có thể để xảy ra tranh chấp nội bộ được nữa? Chẳng lẽ ta phải hạn chế cái này không được ăn, cái kia không được làm, phải cải cách một lần nữa sao?"
"... Được rồi, tôi hiểu rồi, sau này tôi chỉ cần quản lý tốt bên phương diện quân đội thôi." Vương Quang Chính thở dài nói.
Diêu Nguyên cười lắc lắc đầu, không để ý tới hắn nữa, chỉ nói:
"Phương diện chính trị tới đây chấm dứt, về sau không cần ông quan tâm tới mấy chuyện đó nữa, bây giờ bàn về chuyện... Tân nhân loại."
Tân nhân loại. . .
Vẻ mặt Vương Quang Chính trở nên chán nản, nói:
"Mặc dù hiện giờ tôi vẫn còn hoài nghi về cái trạng thái thần bí của Tân nhân loại mà ngài và bọn Ưng đã nói, nhưng nếu như ngài đã khẳng định như vậy, tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa... Trong tiểu đội Hắc Tinh chỉ có một mình tôi không bị lên cơn sốt, còn các người đều là Tân nhân loại..."
Diêu Nguyên nghiêm túc nói:
"Chưa hẳn là vậy... Chính xác thì, trước mắt chúng ta đối với chuyện Tân nhân loại chỉ dựa vào sự suy đoán. Dĩ nhiên, sau những sự kiện xảy ra trên hành tinh sa mạc, chúng ta không còn hoài nghi về sự tồn tại của Tân nhân loại nữa, việc này ta đã giao cho những nhà khoa học tìm hiểu rồi, ngoài ra còn dò hỏi những người đã từng lên cơn sốt, tình huống cụ thể chắc ngày mai mới có, nhưng đã có một vài chuyên gia đưa ra những suy đoán sơ lược, ông xem thử đi."
Diêu Nguyên biết rõ, Vương Quang Chính là người duy nhất trong tiểu đội Hắc Tinh không bị lên cơn sốt, giờ nhìn lại thì có thể cơn sốt kia là cơ chế để sinh ra Tân nhân loại, hơn nữa những người sống sót đều là người trẻ tuổi có độ tuổi từ ba mươi trở xuống, mà Vương Quang Chính đã hơn ba mươi tuổi... Từ điểm này mà nói, Diêu Nguyên rất vui mừng vì Vương Quang Chính không trở thành Tân nhân loại.
Khi Diêu Nguyên vẫn còn là đội trưởng tiểu đội Hắc Tinh, Vương Quang Chính chính là đội phó của cả đội, mặc dù về tài năng, mưu trí, sự tĩnh táo đều không bằng Diêu Nguyên nhưng Vương Quang Chính có một điểm tốt, đó chính là sự cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, đối với những việc Diêu Nguyên dặn dò đều làm rất tốt, không hề xảy ra sai sót gì, nếu không thì Diêu Nguyên cũng sẽ không tin tưởng mà giao chức vụ hạm trưởng cho ông ta khi hắn bận rộn, có thể nói, Vương Quang Chính là tâm phúc không thể thiếu của Diêu Nguyên.
Nhưng việc không thể trở thành Tân nhân loại vẫn làm cho Vương Quang Chính vô cùng khó chịu, các thành viên còn lại của tiểu đội Hắc Tinh đều đã thành Tân nhân loại chỉ có hắn là không, cảm giác đó cứ như hắn đã bị chia cắt khỏi tập thể. Điều đó làm Vương Quang Chính luôn cảm thấy bực bội trong thời gian gần đây.
Hiện giờ hắn đành bất đắc dĩ cầm phần tài liệu kia, nhưng rất nhanh đã chăm chú đọc nó, Diêu Nguyên ở bên cạnh khẽ gật đầu, đó là điểm làm hắn vô cùng tin tưởng vào Vương Quang Chính, chuyện công và chuyện tư bao giờ cũng phân biệt rõ ràng.
Trên tài liệu, các chuyên gia căn cứ vào những cuộc chiến trên hành tinh sa mạc và những nhận xét của những Tân nhân loại, ví dụ như: chính bản thân Diêu Nguyên, Ưng, Hắc Thiết, Trương Hằng, Morrison... Họ đã chỉnh lý và soạn ra những tư liệu này, nhưng tư liệu không nhiều lắm, chỉ là một số tổng kết về Tân nhân loại thôi.
"Số người lên cơn sốt là một trăm lẻ hai người, trong đó có bảy người đã chết ở tinh cầu sa mạc, hiện đã xác nhận được thông tin về chín mươi lăm người còn lại, trong đó có tổng cộng mười tám Tân nhân loại, những người khác vẫn còn trong quá trình quan sát..."
"Trong số những Tân nhân loại đã biết, chia thành Dự tri giả (người tiên đoán) như Trương Hằng, có thể sớm cảm giác được nguy hiểm phát sinh trước vài giây, thuộc tính bị động, không cần phải dốc hết sức tiến vào trạng thái thần bí, một khi phát sinh nguy hiểm, 90%... thậm chí 100% có thể cảm giác được. Điểm này đã được chứng thực từ phản ứng của Trương Hằng trong phòng thí nghiệm vào ngày hôm qua..."
"Khi phiến giả( người lừa gạt) như Morrison, tùy vào tình huống thực tế, khi phiến giả có thể thông qua sóng điện não của bản thân tạo ra hiệu quả thôi miên đối với những sinh vật sống, thuộc tính chủ động, cần phải tiến vào trạng thái thần bí kia mới có thể sử dụng, trước mắt vẫn chưa tìm ra cách tiến vào trạng thái đó, có thể nó không căn cứ theo mức độ nguy hiểm..."
"Thanh tích giả (người quan sát) như hạ úy Ưng, có thể nhìn rõ tất cả sự vật xung quanh, động thái thị giác (*) đạt tới mức kinh người, thậm chí có thể thấy được những vật thể mà bình thường phải dùng đến kính hiển vi mới thấy, hơn nữa cái thị giác này sẽ trực tiếp khống chế tay chân vật chủ, khiến cho khả năng bắn chính xác đạt tới trình độ khủng khiếp, thuộc tính chủ động, sau khi tiến vào trạng thái thần bí mới có thể sử dụng, phương thức tiến vào là cảm nhận được nguy hiểm... "
(*) Động thái thị giác: có thể nhìn rõ hình ảnh đang chuyển động, giống như đang xem phim chiếu chậm.
"Nhĩ ngữ giả (người nhắc nhở) như Ba Lệ và Yvaine, trong lúc bọn họ đang suy nghĩ về những vấn đề quan trọng, hoặc là nghĩ tới những lý luận khoa học thì đột nhiên tiến vào trạng thái thần bí kia, khi ấy tai họ sẽ nghe được những âm thanh nhắc nhở kì quái, sau đó sẽ tìm được đáp án, cơ chế tiến vào không rõ, thuộc tính chủ động hay bị động vẫn chưa xác định... "
"Toàn năng giả (người toàn năng) như thiếu tá Diêu Nguyên..."