Về chuẩn tân nhân loại và tân nhân loại, có thể coi là một, chỉ là một loại có được kỹ năng đặc thù, còn kia thì không. Vì vậy, nên mới tách ra làm hai.
Theo như tài liệu không hoàn chỉnh có được từ quần thể chiến hạm, tất cả chủng tộc khi rời khỏi hành tinh mẹ, phiêu lưu trong vũ trụ, thì sẽ có một số ít cá thể bắt đầu tiến hóa thành sinh vật thích ứng vũ trụ.
Ở cấp độ tiến hóa đơn giản nhất, khả năng nhận diện phương hướng trong không gian ba chiều của sinh vật được tăng cường. Nói rõ hơn, đó là khả năng về việc phân tích các chiều không gian cùng kết cấu, làm cho khả năng định hướng và phản xạ trong chiều không gian được tăng cường rõ rệt. Đi đôi với đó, khả năng phản xạ thần kinh cũng tăng lên rất nhiều. Ngoài ra, các giác quan cũng được tăng cường, có thể nhận biết nguy hiểm phía trước, cơ thể tự sinh sản ra các loại hóc môn chữa trị các chuỗi gen không trọn vẹn trong cơ thể. Về một vài phương diện, các loại hóc môn này còn mạnh kỹ thuật gen cộng hưởng nhiều.
Ở cấp độ tiến hóa cao cấp hơn, bọn họ trừ việc có các năng lực bên trên ra, còn có một năng lực đặc thù riêng biệt. Tỷ như cảm ứng giả, dự tri giả, truyền đạt giả…Các loại năng lực đặc thù trên không chỉ có tác dụng với cá nhân, mà còn ảnh hưởng mạnh mẽ đến cả cộng đồng. Như một ví dụ đơn giản, chỉ bằng một dự cảm nguy hiểm, có thể giúp cho hạm đội phi thuyền tránh thoát khỏi các khu vực nguy hiểm…
Tỷ như truyền đạt giả, là người có thể truyền tin tức ngay cả trong trường hợp bị hạt Genesis bao phủ. Thanh tích giả có thể quan sát rất nhiều nơi mà dụng cụ thăm dò quang học bình thường không với tới được. Nhĩ ngữ giả thì lại càng kinh khủng, chỉ cần có một người là hầu như nền khoa học sẽ không gặp khốn cảnh, thời gian phát triển có thể rút ngắn hơn mất trăm năm, ngàn năm, là bảo vật vô giá của một nền văn minh.
Mà trong số họ, đặc thù nhất chính là toàn năng giả và khi phiến giả…
Tại sao lại đặc thù, thì phần tài liệu ghi chép tìm được trong quần thể chiến hạm lại không đề cập đến. Có thể đến bọn họ cũng không rõ, hoặc dữ liệu đã bị hủy hoại trong trận đồ sát kia rồi. Tóm lại, những gì loài người biết chỉ mới dừng lại ở đây.
Hiện giờ, Diêu Nguyên đã trở thành toàn năng giả cấp hai, cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện một chút khác thường. Đó là sự hấp dẫn kỳ lạ với tân nhân loại và chuẩn tân nhân loại, cũng là nguyên nhân chính khiến bọn họ ghi danh gia nhập quân đoàn vũ trụ. Đơn giản, sự hấp dẫn đó khiến bọn họ khao khát được chiến đấu bên Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên thầm suy đoán như thế, vì thế hắn thấy hơi buồn….Bởi vì hành động nhập ngũ của bọn họ không phải là ý nguyện thật sự, nhiều nhất chỉ là sự hấp dẫn trong thế giới linh hồn giả lập. Điều này làm Diêu Nguyên hơi khó chịu. Nhưng xét theo góc độ thực tế, hơn 30 chuẩn tân nhân loại và tân nhân loại gia nhập vào quân đoàn vũ trụ, làm cho quân số khôi phục lại 152 người, thậm chí còn nhiều hơn đội hình trước lúc chiến tranh một ít. Chỉ cần huấn luyện tốt những người này, quân đoàn vũ trụ sẽ trở thành chi bộ đội mạnh nhất trên phi thuyền Hi Vọng.
Là người lãnh đạo của phi thuyền Hi Vọng, Diêu Nguyên đành phải đè nén cảm giác khó chịu đó, tiếp nhận hơn 30 người này vào quân đoàn vũ trụ. Ngoài ra, có 8 người là nữ, cũng làm hắn khó xử một lúc lâu. Cuối cùng, hắn đành phải điều họ về bộ phận y tế và chăm sóc cứu thương cho quân đoàn vũ trụ.
Nhưng, chỗ kế tiếp mới thật là nhức đầu…
-Lão Diêu, ta cảm thấy không nên phân nhỏ quân đoàn vũ trụ. Dù sao chúng ta đều hiểu rõ chiến lực của quân đoàn vũ trụ, tác chiến tập thể mới là phương thức hữu hiệu nhất.
Vương Quang Chính đi bên cạnh Diêu Nguyên. Trên đường tới phòng hạm trưởng, hắn liên tục thuyết phục Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên bất đắc dĩ đóng cửa phòng hạm trưởng lại, ngay cả Barbie đang muốn đi vào cũng bị ánh mắt hắn ngăn lại bên ngoài. Lúc này, hắn mới quay lại, nhìn Vương Quang Chính, thở dài:
-Lão Vương, không phải ta muốn trách cậu, nhưng dù gì cậu cũng là tổng tư lệnh của lực lượng phòng vệ. Nhìn lại cậu xem, giờ còn chút hình dáng nào của vị trí đó không? Mà ở bên ngoài đừng có kì kèo vậy chứ.
Vương Quang Chính cười hắc hắc, nói:
-Không phải do bị ngài bức sao. Lực lượng phòng vệ tạm thời không bàn tới, ngài không những không cho ta khôi phục quân số, mà còn đơn giản hóa đi. Chỉ lưu lại 2500 người, chia làm năm doanh. Chuyện này coi như còn tạm ổn, nhưng việc quân đoàn vũ trụ thì không thể. Bọn họ chỉ có 152 người, tương đương với 152 chiếc xe tăng hình người, hoàn toàn có thể thay thế sư đoàn thiết giáp. Nhưng ngài lại nói định chia nhỏ bọn họ, mỗi đơn vị 15 người, lấy đơn vị đó chỉ huy lực lượng phòng vệ. Ngài định làm cái gì vậy!
Diêu Nguyên không vội trả lời, đầu tiên rót hai tách trà. Một tách hắn đưa cho Vương Quang Chính, một tách còn lại cầm trên tay, đưa lên miệng uống một ngụm. Sau đó, hắn mới nói:
-Lão Vương, ta hiểu ý của cậu. Gần đây không phải mọi người đang xôn xao việc thảo luận hiến pháp cùng thành lập một chế độ chính trị mới à? Trong lòng cậu đang lo sợ sao? Cho nên muốn nắm quân đội trong tay càng nhiều càng tốt, để còn có sức phản kháng trong tương lai.
Vương Quang Chính vốn đang uống trà, nghe vậy thiếu chút nữa là mắc nghẹn. Hắn đặt chén trà xuống, sắc mặt cổ quái nhìn Diêu Nguyên hồi lâu, sau đó mới thở dài đáp:
-Lão Diêu, ngài cũng biết, ba cái chuyện chính trị tào lao kia không có cái nào tốt lành cả. Nếu như có thể, ta vẫn muốn là một người lính bình thường hơn…Hiện giờ, chính phủ dưới sự lãnh đạo của ngài thì không thể nào tồi tệ như vậy, nhưng chắc ngài cũng hiểu. Chính trị biến hóa khôn lường, ta làm vậy cũng vì tiểu đội Hắc Tinh, là hậu thuẫn cho ngài trong tương lai. Cho dù sau này thế cục chính trị có thay đổi, chỉ cần quân quyền vẫn nằm trong tay ngài, đám chính trị gia kia có cho vàng cũng không dám nhúc nhích…
Nhưng nếu ngài chia nhỏ quân đoàn vũ trụ ra, những tên chính trị gia khốn kiếp có thể xâm nhập từ từ, vạn nhất họ bị mua chuộc sao? Cho nên…
Diêu Nguyên nở nụ cười, đứng lên vỗ vai Vương Quang Chính, nói:
-Lão Vương à, tư tưởng của cậu vẫn còn ảnh hưởng quá nhiều hồi ở trên Trái Đất, đặc biệt trong chế độ ở Trung Quốc…Thật ra thì cậu nói không sai, chính trị luôn biến hóa khôn lường. Một khắc trước là đồng minh, lát sau đã trở thành địch nhân. Nếu thứ gì bất biến, đó không phải là chính trị. Nhưng điểm quan trọng nhất ở đây thì cậu lại không hiểu. Lão Vương, có biết vì sao ta lại ngăn không cho Barbie đi vào không? Bởi vì cuộc nói chuyện hôm nay, chỉ có thể lưu truyền trong nội bộ tiểu đội Hắc Tinh. Cho dù bị truyền ra ngoài, ta cũng không thừa nhận nội dung của nó, hiểu chưa?
Vương Quang Chính ngờ vực gật gật đầu, Diêu Nguyên mới tiếp tục:
-Đầu tiên, điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta và các chế độ chính trị trên Trái Đất chính là, chúng ta là người tạo ra quy tắc, chứ không phải là người tham dự vào, cậu hiểu ý này chứ? Lời này tuy có hơi khó chấp nhận, nhưng về mặt ý nghĩa, chỉ cần ta có ý muốn xưng vua, như vậy ta sẽ là vua. Dĩ nhiên, nếu làm thật thì cũng sẽ gặp khá nhiều trở ngại, cho dù có quân đội kiềm chế nhưng khó khăn chắc chắn là không nhỏ. Nhưng ít nhất, chỉ cần ta còn sống, nếu ta muốn xưng vua, không ai có thể ngăn cản ta…
Nhưng ta không phải là loại người như vậy, mà lo lắng của cậu trong tương lai quả thật rất chính xác. Bởi vì loài người là sinh vật như vậy…Ân tình có thể chỉ quên trong một đêm, nhưng cừu hận thì bọn họ sẽ ghi nhớ cả đời. Vì vậy, đừng vọng tưởng dùng ân tình cứu vớt nhân loại của chúng ta để làm cho đám chính trị gia kia biết ơn, để bọn họ không tranh giành quyền lực. Đó như là việc yêu cầu sư tử không thể ăn thịt, là chuyện bất khả thi. Đây có phải là điều cậu băn khoăn không?
Vương Quang Chính lập tức gật đầu, nói:
-Đúng vậy, theo khuynh hướng hiện tại, một chế độ chính phủ mới nhất định sẽ xuất hiện. Cho dù ngài có thể trở thành tổng thống…nhưng nếu một thế hệ không được, vậy hai thế hệ thì sao, ba thế hệ thì sao? Chúng ta có thể sống tới 200 tuổi, gần như gấp bốn lần quãng đời trưởng thành của một người bình thường. Khi đó, lỡ như ngài không được bầu lên thì sao? Vạn nhất sau đó, ngài bị bọn chúng “dọn dẹp” thì sao? Ngài cũng biết việc “dọn dẹp chính trị” luôn được thực hiện bằng những phương thức tàn nhẫn, máu tanh nhất. Nếu như khi ấy, ngài còn có quân đội hậu thuẫn, các tên chính trị gia kia muốn động tới ngài, cũng phải suy tính hồi lâu. Ý của ta là như thế, cho nên ta kiên quyết không đồng ý việc ngài chia nhỏ quân đoàn vũ trụ.
Diêu Nguyên lắc đầu, mỉm cười:
-Theo như các quy tắc chính trị trên Trái Đất, chuyện đó quả thật có thể xảy ra, hơn nữa khả năng là không nhỏ. Nhưng cậu đã quên rồi sao, nơi này không phải Trái Đất, mà chúng ta cũng không còn là cuộc cách mạng công nghiệp lần ba nữa, mà là lần bốn giai đoạn giữa!
Sức sản xuất đã có những bước phát triển vượt bậc, tất nhiên sẽ kéo theo chế độ chính trị đổi mới, để thích ứng với sức sản xuất này. Mà chúng ta là những người định ra quy tắc cho chính phủ tương lai, cậu cho rằng ta sẽ dễ dãi cho đám chính trị gia kia lên đài à? Hơn nữa, với khả năng sản xuất vượt trội của cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn, mỗi người từ khi mới sinh ra đã có thể nhận được các phúc lợi xã hội tốt đẹp. Vì vậy, việc kích động dân chúng oán hận ta về phương diện thổ nhưỡng, tài nguyên phân phối là bất khả thi. Như vậy, phương diện còn lại bọn họ chỉ có thể kích động bằng chính trị, công kích vào chế độ chính trị độc tài hiện giờ. Cho nên, ta mới quyết định xây dựng chế độ chính trị như sau…
Ta sẽ trở thành nguyên thủ, chấp chính trọn đời. Còn với đám người kích động dân chúng trong bóng tối kia, ta tuyệt đối sẽ không cho chúng có quyền ngôn luận chính thức, ta cũng sẽ không giao quyền lực cho chúng. Hắc hắc, bọn chúng vẫn còn tưởng rằng ta sẽ xây dựng chế độ đại hội đồng, như vậy vẫn còn cơ hội cho bọn chúng nắm quyền. Không, ta cũng không cho chúng cơ hội này. Nói cách khác, chế độ chính trị tương lai mà ta dự định, không phải là dạng kim tự tháp như một vài chế độ chính trị trên Trái Đất, mà là chế độ hình tròn với chủ thể là cuộc cách mạng công nghiệp lần bốn. Ta và những thành viên trung thành sẽ ở trung tâm của vòng tròn, trở thành quan cai trị trọn đời. Sau đó, từ từ sẽ phân tán quyền lực chính trị cho dân chúng, để người dân thay thế các tên chính trị gia khốn kiếp mà cậu lo sợ.
Dĩ nhiên, chế độ này mới chỉ là ý tưởng của riêng ta, dạng sơ khai vẫn còn nhiều sai sót, bất cập. Nhưng ta tin chắc, trong tương lai không xa, khi dân trí phát triển, dân chúng không còn bị mù quáng kích động nữa, đã có thể độc lập tự chủ suy nghĩ và quyết định…
Thời đại đó chắc chắn sẽ tới!