Mục lục
Thời Đại Đại Vũ Trụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dần dần bị cuốn theo ý của nhân loại, hơn nữa cũng dần dần hiểu ra ý nghĩa của việc cứu Noah số 1, nên mọi người đã phần nào trật tự trở lại, tiếp tục sống những ngày tháng như trước đây, bận rộn nhưng sung túc, dù có chút lưu luyến tương lai nhưng dù sao thì người dẫn đầu tàu Hi Vọng và lãnh đạo họ tiếp tục đi về phía trước vẫn là đại anh hùng Diêu Nguyên.

Thời gian cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua, thấm thoắt đã được nửa tháng rồi, còn một nửa thời gian để tiến hành bước nhảy tiếp theo, nhưng cả dải ngân hà vẫn không có động tĩnh gì, đến lúc này, một số người đã không còn kiên nhẫn và bắt đầu nhớ đến những nguồn tài nguyên khoáng sản vô tận của thiên hà này.

- Diêu Nguyên à, dù gì cũng còn nửa tháng nữa, Waal lại không nhìn thấy bất cứ tín hiệu xấu nào ở tương lai, vậy chúng ta có thể thử đào một ít tài nguyên khoáng sản không? - Vương Quang Chính ngồi chễm chệ trước bàn làm việc của Diêu Nguyên, thấy Diêu Nguyên đang đọc công văn, anh ta liền hỏi.

Diêu Nguyên không thèm ngước mặt lên, anh nói thẳng:

- Đây không phải chủ ý của anh, nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Vương Quang Chính cười ha ha và nói:

- Diêu Nguyên, anh không biết đó thôi, vấn đề cải tiến vũ khí đã được tiêu chuẩn hoá của quân phòng ngự từ lâu đã được đưa vào trong chương trình, nhưng bởi vì kế hoạch Sáng Thế Kỷ, còn có các chiến binh liên sao loại hai của chiến sĩ liên sao, cùng với những vũ khí hạt nhân quy mô nhỏ đang trong quá trình thử nghiệm, trong chớp mắt bị trì hoãn, hơn nữa cũng không biết là đã trì hoãn bao lâu rồi, cứ tiếp tục như vậy thì không được, quân phòng ngự dù gì cũng là lực lượng phòng ngự quan trọng nhất chỉ sau các chiến sĩ liên sao trên tàu Hi Vọng, cho nên tôi đã âm thầm đi tìm những nhà khoa học để bàn tính về vấn đề vũ khí dự bị.

Dù Diêu Nguyên là người độc tài, là tổng thống trên tàu Hi Vọng, nhưng tàu Hi Vọng không phải là một nền chính trị với chế độ độc tài, còn Vương Quang Chính là thủ lĩnh chính trị, thủ lĩnh quân sự đứng thứ hai của tàu Hi Vọng, nên Diêu Nguyên cũng rất tin tưởng anh ta, không nói sẽ âm thầm đi gặp những nhà khoa học nữa, mà là âm thầm đi cải tổ đội quân phòng ngự và cả đội chiến sĩ liên sao, chỉ cần không phải là một sự cải tổ sai lầm hoặc thẳng tay tước đoạt chức quyền thì Vương Quang Chính cũng có thể làm được.

Diêu Nguyên nghe đến đây liền mỉm cười, anh lắc đầu, nhìn Vương Quang Chính nói:

- Anh làm cho bọn họ khổ rồi, bọn họ không dám tự mình đến hỏi tôi, bởi vì chuyện này có liên quan đến sự tồn vong của tàu Hi Vọng, nếu như đưa ra quyết định sai lầm thì tàu Hi Vọng sẽ gặp phải nguy hiểm, bọn họ gánh vác không nổi trọng trách này, vì vậy mới ám chỉ anh đến, bọn họ từ chối chắc là vì nguồn nguyên liệu dự trữ không nhiều, không thể cung cấp được số lượng lớn vũ khí phòng ngự cho mấy ngàn binh sĩ chăng?

Vương Quang Chính cũng cười phá lên, anh ta bưng ly trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói:

- Sao tôi có thể không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ chứ, chỉ là sau khi đi kiểm tra nguồn nguyên liệu dự trữ trên tàu Hi Vọng, tôi mới thật sự kinh ngạc, từ lúc chúng ta rời khỏi tinh cầu mới đến giờ thì có được mấy năm đâu? Theo dự tính lúc đầu thì nguồn nguyên liệu có thể dùng được mấy chục năm, nhưng hiện tại chỉ còn hơn năm mươi phần trăm, năng lượng dự trữ cũng chẳng khá hơn là bao, do có phản ứng Hydro hoá nên chỉ còn hơn bảy mươi phần trăm, nhưng nghe nói một khi bắt đầu sử dụng kĩ thuật điện tử tương tự cấp cao hơn, thì hơn bảy trăm năng lượng này sẽ bị hao hụt nhanh chóng, đặc biệt là khi sử dụng kĩ thuật vận chuyển với tỉ lệ vượt qua mức hao hụt thì phần trăm năng lượng này sẽ càng thất thoát nhanh hơn… không kiểm tra không biết, kiểm tra rồi thì giật cả mình, vật tư dự trữ trên tàu Hi Vọng của chúng ta thật sự còn rất ít.

Diêu Nguyên không lên tiếng, anh cầm mấy bộ văn kiện trên bàn lên, sau khi tìm kiếm một hồi mới rút ra một tờ trong đó chuyền cho Vương Quang Chính, Vương Quang Chính xem xong, sắc mặt của anh ta càng lúc càng trở nên khó coi.

Bộ văn kiện này là do Ba Lệ viết, ghi chép về những báo cáo thành quả khoa học mới nhất, ngoài ra còn có báo cáo về nguồn nguyên liệu dự trữ của tàu Hi Vọng, đặc biệt hơn là báo cáo bàn về nguồn dự trữ này, trong báo cáo viết, hiện tại tàu Hi Vọng chỉ còn lại hơn 50% nguyên liệu, hơn 70% năng lượng dự trữ, nhìn thì thấy rất nhiều, nhưng với sự tiến bộ khoa học, bất kể là các loại thí nghiệm khoa học hay là các kiểu tạo hoá khoa học, thì tất cả đều cần tiêu hao một lượng lớn nguồn tài nguyên và năng lượng dự trữ.

Cái này còn chẳng là gì, dựa vào sự tiến bộ vốn có của nền khoa học, hiệu suất sử dụng năng lượng càng ngày càng cao, nhưng tỉ lệ năng lượng cần sử dụng cũng theo đó mà càng ngày càng khổng lồ, thật ra điều này rất dễ hiểu, ví dụ như người nguyên thuỷ chỉ cần lửa là có thể đáp ứng nhu cầu của cả bộ lạc, còn người cận đại lại phải cần đến dầu hỏa, than đá, gỗ, thậm chí là điện thì mới có thể đáp ứng được, vậy còn người hiện đại? Khí thiên nhiên, nước uống, điện là ba thứ không thể thiếu, ngoài ra còn rất nhiều rất nhiều, chính là như vậy, cùng với tiến bộ khoa học, hiệu suất sử dụng năng lượng càng ngày càng cao, nhưng động thời, tỷ lệ tiêu hao nguyên liệu và năng lượng cũng càng ngày càng nhiều, đây là tiến bộ của khoa học, cũng là mối đe dọa về nguồn nguyên liệu (ở Trái Đất gọi là mối hiểm nguy của môi trường).

Một bài báo cáo như vậy, ở phần cuối sẽ dự đoán vật liệu và năng lượng hiện tại của tàu Hi Vọng nhiều nhất chỉ có thể duy trì cường độ tiêu thụ hiện tại trong ba năm. Sau ba năm, các vật liệu và nặng lượng trên tàu Hi Vọng sẽ bị dùng sạch sẽ. Trước lúc đó, nhất định phải bổ sung vật liệu và năng lượng.

Vương Quang Chính nhìn vào báo cáo, sắc mặt anh ta càng trở nên nghiêm túc hơn, bởi vì theo báo cáo, vòng đời của tàu Hi Vọng chỉ có thể kéo dài trong thời gian ba năm, chỉ có ba năm… Đừng nói là trong vũ trụ, cho dù là ở Trái Đất thì chớp mắt một cái cũng đủ trôi qua. Anh ta làm sao không lo lắng, anh ta đọc xong liền nhìn về phía Diêu Nguyên, nói:

- Anh Diêu, hết cách rồi. Những lời của Ba Lệ tất nhiên tôi sẽ tin, vật tư của chúng ta quả nhiên đã đạt đến mức đó đáng báo động, vậy thì cứ dứt khoát khai thác chỗ này để đáp ứng nhu cầu bức thiết đi, anh thấy sao?

Nhưng Diêu Nguyên lại lắc đầu nói:

- Không được, những chuyện khác có thể giải quyết nhưng tình hình có liên quan đến việc cứu viện tàu Noah số 1, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể khai thác vật tư gì cả, hơn nữa anh Vương à, có chuyện này tôi muốn nói với anh, anh cảm thấy lúc chúng ta rời khỏi Trái Đất, vật tư và năng lượng rất ít sao?

- Làm sao có thể!

Vương Quang Chính vội vàng bác bỏ:

- Chúng ta trang bị cho tàu Hi Vọng vô cùng đầy đủ ấy chứ…

Khi nói đến phần phía sau, Vương Quang Chính hiển nhiên đã hiểu ra điều gì đó, lúc này Diêu Nguyên mới nói:

- Xem ra anh cũng phát hiện rồi, không phải vật tư chúng ta mang theo quá ít, mà là vì tàu Hi Vọng quá nhỏ. Nên biết rằng lúc chúng ta rời khỏi Trái Đất, vật tư trên tàu Hi Vọng thật sự đang mang đi đủ rồi, về cơ bản đã chất đầy tàu Hi Vọng, nhưng kết quả thì thế nào đây! Theo dự tính ban đầu vật tư có thể tiêu thụ trong vài thập niên, nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã sử dụng hết một nửa, còn lại nhiều nhất cũng chỉ đủ để duy trì trong khoảng thời gian ba năm, điều này nói lên điều gì? Điều này chứng tỏ tàu Hi Vọng của chúng ta quá nhỏ.

- Đến bây giờ cuối cùng tôi cũng biết lý do tại những nền văn minh ngoài hành tinh kia đều có kích thước mẫu hạm là một tiểu hành tinh khổng lồ, ngoài nguyên nhân dân số ra, quan trọng hơn vấn đề vật tư. Thử nghĩ đi, thứ nhất là đủ để chở một nền văn minh lên đến hàng trăm ngàn năm với sức tiêu thụ của dân số vài trăm, vài ngàn, hay thậm chí vài tỷ, vậy thì chúng cần bao nhiêu vật tư? E rằng phải khai thác sạch một hành tinh giống Trái Đất mới có thể thỏa mãn sức tiêu thụ như vậy.

Diêu Nguyên nói đến đây, anh lại rút bảng báo cáo đưa cho Vương Quang Chính:

- Nhìn xem cái này đi, một khi hoạt động cứu viện tàu Noah số 1 kết thúc, cho dù là thành công hay công, bước tiếp theo chúng ta nhất định phải hoàn thành hạng mục này, hơn nữa còn là chúng ta đảm nhiệm chính.

Trang bìa của bảng báo cáo được đánh dấu bằng chữ S kép màu đỏ, cho biết mức độ bảo mật của bảng báo cáo này. Cho đến nay, các tài liệu được đánh dấu bằng chữ S kép đều là những bí mật hàng đầu, gần như có liên quan đến sự tồn vong của tàu Hi Vọng; bí mật về vận mệnh tương lai của loài người, mà những người đủ quyền hạn biết nội dung của S kép chỉ có không quá năm người, Vương Quang Chính lại là một trong năm người đó.

Anh ta hiếu kỳ mở bảng báo cáo ra, phần đầu tiên của báo cáo là một bức tranh, bên trên có những số liệu chằng chịt: cấu tạo, cấp độ, và hình minh họa chi tiết của các loại vũ khí mà tạo vật của toàn bộ bức tranh thoạt nhìn lại giống một ngọn núi, đại khái giống nhìn Elip, trên hẹp dưới rộng, giống như một ngọn núi cao thẳng đứng.

- Đây là một tàu mẫu hạm thế hệ mới cho loài người mà đám Ba Lệ đã bí mật thiết kế, một chiến hạm vũ trụ khổng lồ đủ để chở hàng ngàn vạn người dân, một mẫu hàng không mẫu hạm kiểu mới có để đảm nhiệm kết hợp điều hướng đường cong và bước nhảy không gian siêu nhanh, hệ thống thân tàu là rất nhiều hệ thống chống trọng lực bên trong. Chỉ là có một điều đáng tiếc, dựa theo lực tính toán của máy tính hiện tại, e rằng năng lực trí tuệ con người không thể tính ra vẫn không thể tìm thấy hệ số cân bằng chống trọng lực của mẫu hạm cho nên con tàu này không thể hạ cánh xuống hành tinh giống Trái Đất, chỉ có thể làm tàu căn cứ ngoài vũ trụ…

- Côn Luân! Tàu mẫu hạm vũ trụ chính thức của nhân loại chúng ta!

Vương Quang Chính vừa nhìn bản thiết kế vừa nghe Diêu Nguyên giải thích bên cạnh, anh ta càng lúc càng nóng lòng hơn.

Đây là một phần tinh túy của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ năm, cũng là nền văn minh vũ trụ cấp ba. Tạo vật của cuộc cách mạng công nghiệp năng lượng, cùng với nhiều thiết kế và khoa học kỹ thuật mà trước mắt loài người vẫn chưa đạt đến được, nhưng có thể dự tính trong vòng mười năm, dự trữ tri thức có thể tuyên bố kết thúc, về cơ bản đã có thể chế tạo một chiếc tàu mẫu hạm.

Cả con tàu mẫu hạm có chiều cao 647.400 mét, tổng chiều dài hơn 540.000 mét và tổng chiều rộng là hơn 300.000 mét; tổng kích thước khung sườn to hơn hàng nghìn lần so với tàu Hi Vọng hiện tại, thậm chí còn nhiều hơn thế. Bên trong có 12 lò phản ứng nhiệt hạch Hydro siêu lớn, 36 lò phản ứng nhiệt hạch hydro quy mô lớn, và 72 lò phản ứng nhiệt hạch Hydro cỡ trung bình. Đồng thời, tất cả các mạch năng lượng của tàu được chuyển đổi thành các hệ thống Plasma, và vũ khí trong Sáng Thế Kỷ tổng cộng có 8 cái, Trấn Hồn Khúc 1 cái, bên cạnh đó còn có vô số vũ khí hạng nặng trong hệ thống Gauss, sử dụng thiết bị đẩy hạt cực khổng lồ làm bộ đẩy chính, đồng thời có thể dùng độ cong tải để thuyền di chuyển, hơn nữa cũng có thể thực hiện bước nhảy không gian…

- Đây đúng là Côn Luân rồi! Thời kỳ cách mạng công nghiệp lần thứ năm của nhân loại, giai đoạn văn minh vũ trụ cấp thấp, tạo vật mạnh nhất cuối cùng!

Sau khi Vương Quang Chính xem xong tập văn kiện xong, mặt mũi anh ta sáng bừng cả lên rồi phá lên cười ha ha. Diêu Nguyên cũng gật nhẹ đầu, lúc anh định nói gì đó thì máy liên lạc đột nhiên reng lên, anh nhìn dải số trên màn hình máy liên lạc, lập tức nhíu mày, nghe được vài câu, gương mặt đang vui vẻ của anh liền trở nên nghiêm trọng, thậm chí sắc mặt còn hơi tái nhợt.

Sau khi anh nghe điện thoại xong, Vương Quang Chính lập tức hỏi:

- Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?

- Waal…

Diêu Nguyên nhìn về phía Vương Quang Chính:

- Waal thấy được một đoạn tương lai ngắn, sau hai mươi chín ngày, có người ngoài hành tinh tiến vào bên trong tàu Hi Vọng của chúng ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK