Quá trình thu thập vật thể ngoài hành tinh rất thuận lợi, không xuất hiện tình huống bất ngờ nào.
Nhưng dù vậy, nó vẫn được xử lý rất cẩn thận.
Đầu tiên được cánh tay máy trên tàu con thoi chia nhỏ ra, sau đó bao phủ bằng một lớp nhựa, cách ly với không khí, đề phòng việc nó mang virus, sinh vật ngoài hành tinh.
Rồi cuối cùng bỏ vào hộp thủy tinh, cánh tay máy mới thu về tàu con thoi. Hộp thủy tinh được chuyển tới kho hàng nhằm tránh việc va chạm gây đổ vỡ.
-Cánh tay máy bên ngoài tàu con thoi đã tiếp xúc với vật thể ngoài hành tinh. Lưu ý, bây giờ chúng ta sẽ trở về phi thuyền Hi Vọng.
Diêu Nguyên thấp giọng nói, lúc này hắn đã hơi mệt. Cũng do hắn luôn sử dụng kỹ năng tân nhân loại từ lúc khởi hành đến giờ, bất quá hắn vẫn cố gắng tập trung, lái con tàu bay về phi thuyền Hi Vọng.
Đoạn đường trở về không có chuyện gì xảy ra. Trong sự hồi hộp của ba người trên tàu cùng mấy ngàn người trên phi thuyền Hi Vọng, tàu con thoi trở về bình yên vô sự. Khi tàu vừa cập bến, cánh cửa cách ly còn chưa kịp mở thì một đám người mặc đồ bảo hộ đã xuất hiện bên ngoài tàu.
Ba người Diêu Nguyên vừa xuống tàu, đám người đó đã chia làm mấy nhóm. Một nhóm bắt đầu tiệt trùng và cách ly cánh tay máy, nhóm khác lấy hộp thủy tinh trên tàu. Bọn họ cầm nó cực kỳ cẩn thận, cứ như bên trong không phải là một vật thể ngoài hành tinh mà là một sinh linh yếu ớt.
Về phần bên kia, một số người đi theo ba người Diêu Nguyên, Trương Hằng, Ưng. Cả ba không vội cởi bộ đồ du hành ra, trước tiên rời gian cách ly, đi vào gian khử trùng. Sau một hồi cọ rửa, ba người ra khỏi gian khử trùng. Lúc này, cả ba mới được phép cởi bộ đồ du hành.
-Thật phiền phức a, cứ mỗi lần tiếp xúc vật thể ngoài hành tinh đều phải làm thế sao?
Trương Hằng mệt mỏi hỏi.
Diêu Nguyên gật gật đầu nói:
-Đúng, quả là rất phiền toái. Nhưng đây là điều cần thiết. Ít nhất trước khi chúng ta tìm ra thuốc sát trùng vạn năng, các bước này mới có thể bỏ…Bất quá, có lẽ nó không xuất hiện trong thế hệ chúng ta đâu.
Ưng không nói lời nào, đứng cạnh Diêu Nguyên. Đợi hắn nói xong, hắn mới lên tiếng:
-Ta về nghỉ trước đây.
Diêu Nguyên gật đầu với Ưng, rồi quay lại nói với Trương Hằng:
-Ngươi cũng về nghỉ đi, mặc dù kỹ năng tân nhân loại bị động tiêu hao ít hơn kỹ năng chủ động, nhưng ngươi cũng mệt rồi. Trở về nghỉ ngơi đi, mấy ngày tiếp theo là lúc chúng ta bận rộn đấy.
Trương Hằng ngáp một cái, nhìn Ưng đang đi xa, đáp:
-Tốt, đội trưởng, ta về ngủ trước đây. Lúc sử dụng kỹ năng không thấy gì, giờ xong mới thấy mệt thật.
Nói xong, hắn cũng đi theo Ưng.
Ở lại chỉ còn Diêu Nguyên và các nhân viên hộ tống. Thật ra, Diêu Nguyên cũng rất mệt mỏi, hắn mệt hơn Ưng và Trương Hằng nhiều. Bất quá, ngoài việc thăm dò thì hắn còn là hạm trưởng phi thuyền Hi Vọng. Cho nên Ưng và Trương Hằng có thể đi, nhưng hắn phải an bài rất nhiều việc.
-Tình hình giám thị quần thể chiến hạm ra sao?
Diêu Nguyên nhận bản báo cáo từ người bên cạnh, vừa đi vừa hỏi.
Người đưa bản báo cáo là Barbie, nàng vẫn mặc chiếc váy ngắn kèm theo tất chân đen tuyền, vẻ sexy đó không làm trở ngại hiệu suất làm việc của nàng chút nào. Nàng đáp lại rất nhanh:
-Trong 24 tiếng vừa qua, quần thể chiến hạm không hề phát ra bất kỳ tín hiệu nào. Bản báo cáo này là một đề nghị của các nhà khoa học.
-À, là do Ba Lệ viết phải không?
Diêu Nguyên cầm tờ giấy, đầu tiên nhìn vào tên người viết rồi mới xem tới nội dung.
Càng đọc, chân mày hắn càng nhíu lại. Phần văn kiện này nói về việc phi thuyền Hi Vọng tiếp cận quá gần quần thể chiến hạm. Hiện giờ, phi thuyền Hi Vọng chỉ cách chúng 1000 km, cách các mảnh vỡ chiến hạm cỡ lớn khoảng ngàn mấy km. Tờ giấy chỉ rõ, với khoảng cách như vậy, không bàn tới các vũ khí tiên tiến của người ngoài hành tinh như vũ khí laser, vũ khí phân tử…Chỉ cần cái như như vũ khí Gauss mà con người có trong tay cũng đủ bắn rụng phi thuyền Hi Vọng rồi.
Ba Lệ và các nhà khoa học khác đề nghị khoảng cách an toàn phải là…10000 km.
Theo như tờ giấy, dù cách 10000 km, nếu gặp phải pháo từ trường Gauss thì tối đa cũng chỉ qua mấy chục giây đã bị bắn trúng. Với tốc độ hiện giờ của phi thuyền Hi Vọng, cơ bản không thể né tránh đòn tấn công như vậy. Nhưng điều quan trọng là, mặc dù bị pháo từ trường Gauss tấn công, chỉ cần khoảng cách càng xa thì tỉ lệ bắn trúng càng giảm xuống. Cho dù, phi thuyền Hi Vọng không né tránh, ở khoảng cách 10000 km đã an toàn rồi.
Bản báo cáo này nói rõ, việc ngắm bắn tấn công trong vũ trụ đều yêu cầu công việc tính toán cao độ. Thông thường, việc tính toán này do một siêu máy tính thực hiện. Tuy nền văn minh này tiên tiến hơn nền văn minh của loài người mấy trăm năm, nhưng trừ phi họ phát minh ra trí thông minh nhân tạo, nếu không khi chiến hạm bị phá hủy như vậy, máy tính trung ương chắc chắn cũng bị phá hủy. Hệ thống vũ khí có thể còn hoạt động nhưng nếu không có máy tính tính toán, việc ngắm bắn một mục tiêu ngoài 10000 km cơ bản là bất khả thi. Cho nên, 10000 km là khoảng cách phù hợp.
-Mười ngàn cây số sao?
Diêu Nguyên sau khi đọc xong bản báo cáo thì hơi trầm tư. Tàu con thoi cải tiến khi bay trong vũ trụ có tốc độ cao nhất là 10km/s. Với khoảng cách 10000 km thì với vận tốc tối đa, nó mất ít nhất 15p mới đến nơi. Huống chi, khi gần tới địa điểm thì vận tốc bắt buộc phải chậm lại, như vậy mất tầm 20p.
-Được, phê chuẩn báo cáo này. Lập tức khởi động phi thuyền Hi Vọng, cách xa quần thể chiến hạm 10000 km, còn chuyện gì khẩn cấp à?
Diêu Nguyên sau khi ra lệnh, quay sang hỏi Barbie.
Barbie lắc đầu đáp:
-Không có gì khác thường. Nhưng ngài có một cuộc họp vào buổi chiều. Bắt đầu lúc 3h chiều, cuộc họp có chủ đề về tình huống sử dụng phi thuyền khai thác quặng không người lái.
-3h chiều sao?
Diêu Nguyên nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là 11h. Hắn gật đầu:
-Như vậy ta sẽ đi nghỉ một lát. Em cứ đánh thức ta vào lúc 2h30p chiều. Ngoài ra, nếu có bất kỳ thông tin gì về người ngoài hành tinh như mảnh vỡ thu thập được, hoặc việc nghiên cứu có đột phá, hoặc có gì nguy hiểm trong lúc nghiên cứu nó thì đánh thức ta dậy ngay.
-Rõ.
Barbie ghi chép cẩn thận lời dặn của Diêu Nguyên, rồi ngẩng đầu lên cười:
-Chúc ngài có một giấc mơ đẹp.
Diêu Nguyên miễn cưỡng cười đáp lại, không nói lời nào vì hắn đã quá mệt rồi. Sau đó hắn ngồi xe điện trở về phòng, vừa đóng cửa phòng đã ngã vật xuống giường, lát sau tiếng ngáy vang lên.
Cùng lúc đó, Mitsuda Saburo đang chỉ huy nhân viên trong phòng thí nghiệm sinh-hóa kiểm tra mẫu vật đem về. Nội dung kiểm tra chủ yếu là xem nó có chứa virus hay vi khuẩn nào không. Vật thí nghiệm vẫn là giống chuột bạch ZH.
Khi chuột bạch ZH tiếp xúc với mẫu vật, mấy tiếng sau nó vẫn bình an vô sự. Lúc này, các nhà khoa học mới khẳng định mẫu vật không hề chứa sinh vật nào gây hại.
-…Vốn là thế, đã qua không biết bao nhiêu năm rồi, hơn nữa còn trong hoàn cảnh chân không. Cho dù trước đây nó có virus hay không, mà có thì cũng chết sạch rồi.
Một nhân viên trợ lý nhỏ giọng nói khi thấy các nhà khoa học khác cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Không ngờ, lời này bị một nhân viên nghiên cứu bên cạnh nghe được. Người này không dám nói to sợ làm phiền người khác, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở:
-Sao ngươi biết sinh vật ngoài hành tinh tồn tại dưới dạng gì? Sinh vật là một trong những điều kỳ diệu nhất của vũ trụ. Không ai biết được cực hạn của sinh vật. Ngay cả trên Trái Đất, trong một khe đất cũng có hàng sa số sinh vật, vi khuẩn mà con người khó tưởng tượng ra, chứ đừng nói trong không gian vũ trụ. Nói không chừng còn có loại sinh vật sống dựa vào phóng xạ trong vũ trụ nữa là. Người trẻ tuổi, không nên coi thường, một khi bất cẩn có thể khiến cho 10 vạn người chúng ta tuyệt diệt. Nền văn minh loài người đang ở trong tay chúng ta, có cẩn thận một tí cũng không quá đáng.
Người trợ lí này vội vàng vâng dạ, nhưng đợi khi người kia quay đầu đi mới bĩu môi khinh thường. Bất quá, hắn cũng không nói gì thêm, tiếp tục nhìn về chiếc bàn kiểm tra.
-Tốt, nhờ vào giống chuột ZH chúng ta đã xác nhận không có bất kỳ sinh vật hoặc virus nào tồn tại. Ta sẽ ký vào trong biên bản thí nghiệm.
Mitsuda Saburo nói với các nhà khoa học khác.
Trong các nhà khoa học này, có người đến từ tiểu tổ vật lý, tiểu tổ năng lượng, cơ giới, công nghệ vật liệu…Bọn họ đang chờ quá trình kiểm tra mẫu vật kết thúc, nghe Mitsuda Saburo nói thế, liền đồng loạt vỗ tay. Không ngờ rằng khi vừa giơ tay, một giai điệu du dương bỗng phát ra từ bàn thí nghiệm.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về mẫu vật, chính xác hơn là một quả cầu kim loại lớn bằng nắm tay trẻ con. Lúc này, lớp vỏ bao bọc nó đã bị phân giải, và tiếng nhạc phát ra từ lớp vỏ ngoài này.
Giai điệu du dương như hát ru vang lên trong phòng thí nghiệm…