Tiết đầu thu, giữa cung Đại Minh phía bắc thành Trường An có một phiến cổ thụ vẫn rậm rạp tốt lành yên tĩnh, mấy trăm năm thậm chí gần ngàn năm thời gian sinh trưởng, làm cho những cây cổ thụ này cực kỳ cứng cáp cao lớn, nhưng vẫn không thể che lấp được khí phách uy nghi của cung điện, không thể đè nén hơi thở túc mục xuống của trung tâm chính trị thiên hạ.
Chỗ đẹp nhất trong cung thành chính là điện Thanh Tư, từ lan can sau điện nhìn về phía sau núi, mấy trận gió thu thổi qua, dần dần có lá cây hơi khô bay xuống, màu xanh um bắt đầu lẫn vào màu vàng nhạt hơi đỏ long lanh, tươi đẹp động lòng người đến mức không nói được thành lời.
Thiên tử Lý Trọng Dịch của Đại Đường dung nhan thanh quắc, nhẹ nhàng nắm bàn tay ấm mềm của hoàng hậu, nhìn phong cảnh đầu thu của những ngọn núi trước điện, khẽ than thở nói: “Cây cối phải trải qua ngàn năm mưa gió mới có thể che trời, Đại Đường lập nước ngàn năm đã trải qua vô số trận chiến rồi, hy sinh không biết bao nhiêu là danh tướng lương thần dũng sĩ, mới có được địa vị tôn sùng như hiện nay. Lúc trước Phái Ngôn vì những tên đạo sĩ Tây Lăng đó mà hy sinh dân chúng thậm chí là tướng lĩnh của Đại Đường ta, chỉ sợ hắn căn bản chưa từng nghĩ đến, làm việc như thế ở trong mắt những tên đạo sĩ đó lại ngoài ý muốn cỡ nào chứ. Nếu Đại Đường ta không thể chống lại áp lực bên ngoài, dễ dàng hy sinh cận thần, như vậy Đại Đường nào có tư cách rung chuyển thế gian nữa đây? Ta thân là thiên tử của Đại Đường sao có thể không thèm để ý?”
Hoàng hậu cầm phong thư Tây Lăng gửi kia trả lại cho hắn, nhẹ nhàng rúc vào bên người hắn, mặt mày xinh đẹp khi nhìn thiên nhiên xung quanh mà sinh ý quyến rũ dịu dàng, thấp giọng khuyên giải nói: “Đều đã là chuyện của quá khứ rồi, bệ hạ hà tất phải tự phiền nhiễu thêm nữa.”
“Thần tử đã chết vẫn là thần tử của trẫm. Nếu hắn không phải đệ đệ ruột của trẫm, nếu không phải….” Hoàng đế cõi lòng đầy thâm ý mà nhìn hoàng hậu một cái, nói: “Trẫm há có thể tha cho bọn họ như vậy ư.”
Hoàng hậu biết phần sau trong câu thứ hai nếu không phải của hắn muốn nói đến cái gì, từ từ đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn nắng thu núi cây cổ thụ ngoài lan can, nói: “Năm đó bệ hạ đi xa tới Nam Trạch, thân vương điện hạ nhận được thư mà chưởng giáo Hạo Thiên gửi, chỉ sợ cũng cảm thấy khó giải quyết, dù sao lần đó Tri Thủ Quan rốt cuộc cũng phá vỡ trầm mặc mà lên tiếng, thế gian này ai có thể xác định được rằng điềm báo bảy quyển thiên thư ám chỉ có tồn tại hay không?”
Trầm mặc một lát, hoàng đế chậm rãi mở miệng đáp: “Khi còn nhỏ đọc sách ở thư viện, phu tử đã từng dạy bảo ta, đối với sự vật tạm thời không thể lý giải, ta chỉ cần thừa nhận nó tồn tại mà không cần bận tâm tới nó, bởi vì nếu ngay cả chuyện thế gian ngươi cũng chưa hiểu rõ ràng, hà tất phí công đi tự hỏi những chuyện sâu xa kia?”
“Truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, năm ấy lên ngôi, ba gã thiên hạ hành tẩu đến từ nơi không thể biết đi tới hoang nguyên xa xôi, cũng chưa thấy chút manh mối nào, nếu bảy quyển thiên thư trong quan thực sự có dự báo rõ ràng gì đó, làm sao đến nỗi cả những người đấy cũng không tìm được chứ? Một khi đã như thế, những chuyện phát sinh về sau kia chẳng qua chỉ là những hoảng loạn điên cuồng do bọn thần côn nọ làm bậy mà thôi.”
“Như nàng nói năm đó hoàng đệ bị kinh hoàng, quả thật có khả năng này, nhưng trước sau hắn vẫn phạm phải một sai lầm trí mạng nhất, hắn từ nhỏ đã sinh trưởng dưới cánh chim của ta, thiếu mưa gió, cho nên không thể hiểu rõ điều này, Đại Đường ta có thể quét ngang thiên hạ, có thể coi thường Tây Lăng thần điện, ngay cả khi đối mặt với áp lực đến từ Tri Thủ Quan và chùa Huyền Không cũng có thể không cần để ý chút nào, ngoại trừ quốc lực cường thịnh cùng thư viện che chở ở bên ngoài, càng quan trọng hơn là… Đại Đường không bao giờ thỏa hiệp.”
Hoàng đế bệ hạ khi thì xưng trẫm, khi thì xưng ta, đó là vì mỗi đoạn lời nói của hắn đều chỉ hướng không giống nhau, hoàng hậu lẳng lặng nhìn gò má quen thuộc của hắn, chú ý tới hắn cố tình không đề cập đến một cái tên, nói: “Không phải ta nói chuyện thay cho thân vương điện hạ, nhưng việc này liên lụy quá sâu rộng rồi, không phải do hắn thiếu cẩn thận.”
“Vì một truyền thuyết viển vông mà cẩn thận, vì kiếp số có thể phát sinh cũng có thể không phát sinh mà hy sinh tính mạng của thần tử dân chúng vô tội ư…” Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhíu mày, sau đó cười tự giễu, than nhẹ nói: “Trẫm có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm, áp lực của rất nhiều người, mấy năm nay không động đến bọn họ cũng có nguyên nhân về phương diện này đấy.”
Hoàng hậu hơi cúi đầu, mạnh mẽ đè nén cảm động trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: “Ta đã khiến bệ hạ khó xử rồi.”
“Trẫm là chủ thiên hạ, vì nữ nhân của mình nhẫn nhịn chút cơn giận không đâu, chịu chút chê bai chỉ trích thì tính cái gì chứ.”
Hoàng đế cười dài, ôm nàng vào lòng, nâng cánh tay chỉ tầng tầng lớp lớp rừng nhuộm thấm thu sơn trước điện, nói: “Hiện nay mảnh giang sơn này có rất nhiều hạn chế, thiết kỵ Đại Đường ta tĩnh dưỡng đã nhiều năm, nếu bảy quyển thiên thư tỏ rõ ứng nghiệm, cũng không hẳn là chuyện xấu đâu, đến lúc đó, trẫm nhất định phải lãnh đạo ngàn vạn binh sĩ của đế quốc, đẩy lãnh thổ Đại Đường đế quốc ta đến đầu bên kia thế giới, khi ấy ta muốn cùng nàng đến điện Bạch Cốt trong thần thoại ngắm cảnh thu, lại viết một bài văn tế trời tinh diệu báo cho các triều đại tổ tiên Lý gia ta, cũng coi như thay nàng kết thúc chí nguyện to lớn của sư môn trong ngàn vạn năm qua.”
Hoàng hậu nhìn gò má quen thuộc của nam nhân, nhớ hắn sủng ái và bảo hộ mình trong những năm gần đây, đôi mắt đầy ngưỡng mộ cùng thần sắc yêu say đắm, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bệ hạ hùng tâm tráng chí, ta rất thích.”
“Đều nói ngư dược thử thì hải (Thời khắc cá vượt biển), nhưng biển rộng nữa cũng luôn có bờ biển trói buộc, há có thể dung nạp lý tưởng to lớn của trẫm cùng thiên thu muôn đời của đế quốc ư, cho nên vì sao ánh mắt chúng ta không thể dừng ở trên bầu trời cao hơn, rộng hơn, không có biên giới đây?”
Hoàng hậu nghe những lời này, nhớ tới hình ảnh mà mấy ngày nay thường xuyên thấy ở ngự thư phòng, nhịn không được nâng tay áo lên che miệng cười khẽ, tròng mắt hơi đổi, nói thêm: “Hoa khai bỉ ngạn thiên (Hoa nở nơi thiên đường)? Xem ra bệ hạ thật sự quá yêu bức chữ kia nha, nói như thế, tương lai nếu đế quốc Đại Đường thực có thể mở mang bờ cõi tới dị giới dưới sự xuất lĩnh của bệ hạ, đến khi ấy viết văn tế cáo tổ tiên hoàng triều, còn phải mời vị thư gia kia ra sao chép một phen mới đúng nhỉ.”
“Ngày ấn trẫm vốn định tặng năm chữ ngư dược thử thì hải này cho Triều Tiểu Thụ, nhưng không nghĩ tới gia hỏa này sẽ một mực rời khỏi như vậy, tâm tình lúc đó của trẫm khó tránh khỏi có chút phiền muộn cùng bất an, nhưng tại thời điểm đó lại thấy vị thư gia nọ đã thay ta viết năm chữ tiếp theo rồi.”
Hoàng đế cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng một cái, mặt giãn ra cười nói: “Năm chữ này đủ để cởi mở lòng dạ đế vương, thư gia kia thực hiểu trẫm a, nếu có thể tìm được hắn, trẫm nhất định phải thưởng hắn thật nhiều.”
Hoàng hậu thú vị nhìn hắn, cười nói: “Bệ hạ tìm được người nọ rốt cuộc sẽ trọng thưởng hắn như thế nào? Chẳng lẽ mời hắn vào thư các trong triều làm một thần tử ư? Theo ta thấy, vị thư gia kia chỉ sợ đã đoán được tâm tư của bệ hạ rồi, không cam lòng vây chữ trong thư các tầm thường qua ngày, cho nên mới không chịu xuất hiện ấy chứ.”
Hoàng đế nghĩ xác thật có loại khả năng này, bực bội nói: “Nói đến cũng lạ, trẫm cầm bức chữ kia hỏi qua vài vị đại học sĩ trong triều, nhưng không ai có thể nhìn ra được chút manh mối nào cả từ đầu nét bút, trẫm còn phái không ít người vào những thư trai lớn trong nội thành Trường An lặng lẽ tìm kiếm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thật không biết người nọ giờ đã trốn ở nơi nào rồi, nghĩ đến người nọ có khả năng là một vị quan viên nào đó trong triều, nay mỗi ngày vào triều thấy trẫm hẳn sẽ vụng trộm giễu cợt trẫm ở trong lòng, bụng trẫm liền đầy bực tức, hận không thể lập tức bắt hắn chém đầu đấy.”
“Bệ hạ mỗi ngày tỉ mỉ ngắm năm chữ đó trong ngự thư phòng, có thể nói là yêu thích đến mức không rời tay rồi, nếu thật tìm được vị thư gia kia, ta không tin ngài nỡ chém đầu hắn đâu.” Hoàng hậu cười nói.