Ninh Khuyết đến bên cạnh nàng, nhấc lên bức màn hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Đệ tử thư viện ở biên giới chân tu, đại bộ phận theo hắn cùng nhau về tới thành Trường An, mấy hôm trước hành quân gấp khiến các đệ tử này thực sự có chút vất vả, nhất là Chung Đại Tuấn rơi ở phía sau cùng sắc mặt tái nhợt, so với trước kia gầy hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng hoảng hốt đó của hắn, dường như tùy thời có thể ngã xuống ngựa.
Ninh Khuyết rất rõ ràng đây là vì sao, lúc trước hắn giả mạo Chung Đại Tuấn trước khi theo đoàn người Mạc Sơn Sơn xâm nhập hoang nguyên đã dặn người đem bản thân Chung Đại Tuấn giam giữ lại, về sau hắn sau khi ở vương đình lộ ra chân thật thân phận cũng đã quên chuyện này, vì thế thẳng đến hắn rời khỏi Thổ Dương thành, Chung Đại Tuấn mới được thả ra, nghĩ hắn thời gian nửa năm qua chịu không ít khô.
Phẩm hạnh Ninh Khuyết tuyệt đối chưa nói tới đoạn chính, nhưng đối với Chung Đại Tuấn loại nhân vật phẩm hạnh tuyệt đối không hợp này, tuyệt đối không có bất cứ áy náy bứt rứt gì, mặc kệ hắn, trực tiếp huýt tiếng sáo đối với phía trước.
Tư Đồ Y Lan nghe tiếng huýt, khẽ nâng cương ngựa đi tới cạnh xe ngựa. Thời gian nửa năm qua, nàng ở Bích Thủy doanh mang theo các bạn học cùng binh sĩ và người Man thảo nguyên cùng liên quân đấu trí đấu dũng khí đấu hung ác ở trong quân tạo ra thanh danh thật lớn, chỉ là kiều nhan bị gió sương tàn phá, ngàn dặm bôn ba càng là làm nàng đây mặt và đầu cô bụi nhìn qua không khỏi có chút chật vật.
Ninh Khuyết nhìn nàng nói: “Một lát nữa đi nhà của ta, ta mời người ăn mì.”
“Ngươi lúc nào làm việc có thể hào phóng một chút.” Tư Đồ Y Lan tức giận nói hắn một câu, sau đó chỉ vào khuôn mặt mình tràn đầy phong trần nói: “Tuy ở trên chiến trường ta không để ý những cái này, nhưng lúc này đã về thành Trường An, ngươi là nên để cho ta chút thời gian đi rửa mặt chải đầu trang điểm một chút phải không? Ngươi cũng đừng quên ta là nữ nhi.”
Ninh Khuyết gia bộ kinh ngạc nói: “Ta vốn tưởng rằng nữ tướng quân không thuộc về phạm trù nữ nhi gia.
Tư Đồ Y Lan tạo thế vung quyền muốn đánh, dọa hắn vội vàng buông bức màn, trốn tới phía sau Sơn Sơn.
Mạc Sơn Sơn mở to mắt, nhìn hắn mỉm cười, không nói gì thêm.
Thư viện chân tu về kinh, tự nhiên được triều đình hoan nghênh long trọng, nhất là còn có thiếu nữ Đại Hà quốc Mặc trị Uyên, Lê bộ cũng có vài vị quan viên tới, Ninh Khuyết tự nhiên không có kiến nhân đi những lưu trình này, trưng cầu ý kiến đại sư huynh cùng Mạc Sơn Sơn một chút, ở trên đường cái Chu Tước xe ngựa liền chia tay với đại bộ đội, rẽ hướng đông thành mà đi.
Đi không lâu, đã tới ngõ Lâm bốn mươi bảy, Ninh Khuyết nhảy xuống xe ngựa, nhìn cảnh phổ tường xám quen thuộc, còn có những cây mùa đông trong vườn phòng kho nguyên Hộ bộ ti khố thò ra, hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy mười phần thỏa mãn.
Cuối mùa xuân đi cuốn đông về, hơn nửa năm thời gian cứ như vậy biến mất không thấy, hắn rất tin tưởng trong Lão Bút Trai ghế bành mực hương nước giếng canh gà canh mì trứng tươi còn có ngân phiếu dưới giường, hôm nay rốt cuộc có thể một lần nữa ôm tất cả cái này, cảm giác thật tốt.
Đột nhiên, hắn thấy cạnh cửa hàng có một chiếc xe ngựa màu đen đồ, nhìn những hoa văn nhỏ rậm rạp kia trên thùng xe, hắn không khỏi trầm mặc một lát, hướng tới xe ngựa gật gật đầu, mới đi lên thềm đá đẩy cửa Lão Bút Trai.
Trong cửa hàng, Trần Bì Bì và Tang Tang đã đánh xong ba ván cờ, đang ăn mì.
Tang Tang là một người không thích chơi cờ lại càng không thích đánh bạc, nhưng đã có người thế nào cũng muốn đưa bạc cho nàng, nàng không thể chối từ cũng chỉ đành cố mà làm chơi mấy ván. Theo những ngân phiếu trào hương mực in mới vào tay, nàng dần dần quên tịch mịch bị thương hai vị lão nhân rời đi mang đến cùng với cảm xúc ngơ ngẩn vợ chồng đại học sĩ mang đến, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, cho nên nàng ngoại lệ nấu hai bát mì chay lớn cho Trần Bì Bì cùng mình.
Ngay tại lúc này, cửa tiệm bị người ta đẩy ra, phát ra kẹt một tiếng vang nhỏ.
Tang Tang cúi đầu đang bưng bát mì, hướng trong miệng hút mì, thầm nghĩ nghe thanh âm ước chừng là phía dưới cùng của trục cửa có chút biến hình, tìm thời gian sửa một chút mới được.
Đột nhiên nàng cảm thấy tiếng bước chân của người tới có chút không đúng, có chút quá mức quen thuộc, nhịn không được tò mò ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy gia hỏa kia, Tang Tang nào còn có thể nhớ được ăn mì chuyện này, mì nước trắng như tờ giấy treo ở bên môi, đôi mắt lá liễu cười híp lại, trong miệng ngậm thứ ăn không rõ tiếng vui vẻ ngốc nghếch nói: “Ninh Khuyết...”
Ninh Khuyết cười nhìn nàng, ánh mắt cũng cười nheo lại, tựa như trăng non thế giới này không tồn tại.
Tang Tang bỗng nhiên phát hiện phía sau Ninh Khuyết còn có người khác, có một thư sinh, còn có một cô nương mặc váy trắng, cô nương đó bộ dạng rất đẹp, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa rất đáng yêu.
Tang Tang nhất thời tỉnh táo lại, biết trong miệng mình lúc này tất cả là mì, mặt khẳng định cũng bị căng lên, chỉ là khẳng định không phồng đẹp như cô nương váy trắng kia bên cạnh Ninh Khuyết, cho nên nàng có chút bối rối không biết từ đâu mà có.
Nàng cuống quít buông bát mì đứng dậy, soạt hai tiếng, bằng tốc độ nhanh nhất đem sợi mì treo ở bên miệng hút vào trong bụng, lại suýt nữa bị sợi mì làm sặc, vừa ho khan vừa thấp giọng nói: “Thiếu gia, ngươi trở về rồi?”
Sau đó nàng cúi đầu nhìn phía mũi giày mình thò ra khỏi váy bồng, không nói chuyện nữa.
Mạc Sơn Sơn im lặng đứng ở bên cạnh Ninh Khuyết, lại hơi tụt lại phía sau một chút.
Theo thư viện đại sư huynh mời đến thành Trường An du lãm ngắm cảnh, nàng có chút vui sướng, có chút chờ mong, cũng có chút bất an, chẳng qua những cảm xúc này ở trên khuôn mặt lạnh nhạt yên tĩnh của nàng không nhìn thấy mảy may, nàng rất rõ ràng mình bất an cái gì, nàng thậm chí có đôi khi suy nghĩ, mình đối với thành Trường An chờ mong đến tột cùng là Ninh Khuyết hay là nghĩ tiểu thị nữ kia của hắn.
Nàng theo Ninh Khuyết đi vào Lão Bút Trai, thấy tiểu thị nữ kia ngồi ở trên ghế bằng nhỏ ăn mì, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đối phương, nàng đã biết đó là người mình muốn nhìn thấy, tiểu thị nữ kia chính là Tang Tang.
Hai chữ đầu của Kê thang thiếp Tang Tang kia.
Ninh Khuyết vĩnh viễn treo ở bên miệng Tang Tang nhà ta kia.
Mạc Sơn Sơn từng ở ban đêm bên Mặc trì xem Kê thang thiếp vô số lần, nàng so với ai khác đều rõ ràng thậm chí so với bản thân Ninh Khuyết còn càng thêm rõ ràng hơn, đoạn đầu Kê thang thiếp tên tiểu thị nữ kia trong nét bút tán loạn cất giấu bao nhiêu tuyệt đối tín nhiệm và thân cận, cho nên nàng luôn rất muốn biết Tang Tang đến tột cùng là một tiểu thị nữ như thế nào.
Ở thảo nguyên vương đình nàng nói thích đại hắc mã của Ninh Khuyết, ở cánh đồng tuyết nàng nói thích chữ của Ninh Khuyết, ở Ma Tông sơn môn sắp chết đi thời khắc đó nàng bình tĩnh nói ra mình thích đâu chỉ ngựa hoặc chữ, còn bao gồm con người Ninh Khuyết.