Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ta ẩn núp vào Ma Tông, mục đích và tiêu diệt Ma Tông... Những người đó nhất nhất chết ở trước mặt ta, ta vốn nên là cao hứng mới phải, nhưng không biết vì sao, ta lại không vui sướng nổi. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc đó bị cắt thành hai nửa, những đứa bé sôi nổi từng ở trên gối ta bị cắt thành hai nửa... Nhìn máu tươi từ trong điện lan tràn ra ngoài, đem nửa đoạn dưới vô tự bị đều nhuộm đỏ, sau đó chảy xuống thềm đá, cuối cùng theo những xà đá các ngươi hắn là nhìn thấy chậm rãi nhỏ vào trong vực sâu tối đen, ta bỗng nhiên phát hiện mình rất khó chịu.”

Ninh Khuyết nhíu mày, nói: “Đủ rồi.”

Lão tăng từ bị nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu nói: “Đây không phải tiểu sư thúc của người tạo sát nghiệp, ta nhớ lại những hình ảnh đó, cũng không phải chỉ trích hắn, ta chỉ là muốn làm rõ, đến tột cùng cái gì là ma?”

“Lạm sát kẻ vô tội Ma Tông là ma, hay là Kha Hạo Nhiên giết người như cuồng là ma? Ta bởi vì lo lắng Kha Hạo Nhiên nhập ma, do đó để hắn tạo sát nghiệt lớn, có thể ngược lại làm cho hắn nhập ma hay không? Hay là nói ta nhà âm mưu này âm thầm ở phía sau màn bố trí tất cả mới là ma thật sự? Nhìn máu tươi đầy đất, ta bắt đầu hỏi bản thân một số vấn đề.”

Thanh âm lão tăng dần dần trở nên nghi hoặc hẳn lên. Loại nghi hoặc này là đứng ở trên Đào sơn nhìn bầu trời nghi hoặc, là đứng ở trong phế tích cảm khái lịch sử tang thương nghi hoặc, là đối với bản thân cùng thế giới này nghi hoặc.

Chính đạo ma đạo đến tột cùng nên phân chia như thế nào đến tột cùng cái gì mới là kinh...

“Nếu dựa vào lý niệm đạo đức đến phân chia, Ma Tông lạm sát kẻ vô tội đó là ma, như vậy trên đường tu hành dài đằng đẵng ai không giết người? Phật nói chúng sinh ngang hàng, nếu chúng ta giết người đó là nhập ma, như vậy đồ tể giết heo thì sao? Lúc con người ta ở trên đường nhặt hòn đá đập chết chó hoang thì sao? Chúng ta cắn chân heo cắn đầy tay là dầu, sợi gân thơm ngon dẻo dai mười phần, có từng nghĩ tới đây là heo ăn thịt người? Có phải hay không chúng ta ở lúc làm việc này đã nhập ma?”

“Nếu dựa vào xuất thân đến phân chia, Ma Tông bắt đầu từ ngàn năm trước trong tay Quang Minh đại thần quan, sử ghi vị Quang Minh đại thần quan kia đạo đức cao thượng tính tình từ bi diệu cảnh thông minh, nào là tiên thiên tà ác? Ma Tông bắt nguồn từ quyển chữ Minh trong bảy quyển thiên thư của Hạo Thiên đạo môn, bản thân chính là đạo môn nhất mạch, lại vì sao thành ma?”

Lão tăng lắng lặng nhìn ba người trẻ tuổi phía trước, nhẹ giọng nói: “Ma Tông sơn môn phá, biển máu lan tràn, sau ngày ấy ta tự nhốt ở đây chuộc tội đã mấy chục năm, vấn đề này đã suy nghĩ mấy chục năm.”

Ninh Khuyết cùng Mạc Sơn Sơn trầm mặc suy nghĩ lời nói của vị đào đại cao tăng này, đều có đăm chiêu.

Diệp Hồng Ngư lại là bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không chút do dự nói: “Liên Sinh thần tọa lời ấy sai rồi, Ma Tông sở dĩ là ma không liên quan tới lý niệm đạo đức, cũng không quan hệ tới xuất thân lưu mạch, mà là bản thân công pháp đó là một trong những tà ác.”

“Hạo Thiên giáng thần huy xuống thế gian, ban cho ấm áp, ban cho ánh sáng, như thế vạn vật trên đời mới có thể sinh trưởng, giữa trời đất mới có khí tức lưu chuyển. Nhưng yêu nghiệt Ma Tông tu công pháp cường đoạt khí tự nhiên, vọng nạp thiên địa vào trong cơ thể, giống như trộm ánh sáng ông trời từ ái rải xuống, nếu để mặc bọn yêu nghiệt đó cường thịnh, thiên địa khí tức dần mất, thế giới hủy diệt, lại dùng cái gì để nói? Công pháp khinh nhờn Hạo Thiên, điên đảo thiên địa bực này, là đại bất kính, cho nên là ma.”

Thanh âm thiếu nữ vào lúc này tỏ ra đặc biệt kiên định mà thanh tỉnh, chuyện liên quan phân chia ma đạo, mặc dù đối mặt Liên Sinh thần tọa nàng tôn kính kính ngưỡng, nàng cũng biểu hiện bình tĩnh cứng rắn như thế, trầm giọng nói: “Ma đạo có khác không ở lý niệm không ở mạch lưu, chỉ ở chênh lệch tồn thế hủy thế, như đen và trắng ánh sáng và bóng tối, có thể nào chứa nhau? Thần tọa nghĩ sai rồi.”

Thanh âm Diệp Hồng Ngự thanh thúy như đàn sắt giúp Mạc Sơn Sơn xua tan mảng nghi hoặc kia trong lòng, nàng khẽ gật đầu, thầm nghĩ lời Lấy rất đúng, cái gọi là ma đạo, phân cách ở chỗ đối với thế giới này đến tột cùng ôm thiện ý hay là ác niệm.

Ninh Khuyết trước kia hắn luôn không hiểu, vì sao vô luận bọn người tu hành Tây Lăng thần điện, phật tông hay là Đại Đường đế quốc, đề cập Ma Tông liền coi như kẻ thù thề không đội trời chung, kiên quyết làm người ta tim đập nhanh, hôm nay lời nói này của Diệp Hồng Ngư rốt cuộc làm hắn nghĩ thông đạo lý trong đó.

Công pháp Ma Tông hấp thu thiên địa nguyên khí để mình sử dụng, kẻ cảnh giới càng cao thâm hút lấy thiên địa nguyên khí càng nhiều, nếu mặc kệ Ma Tông trên thế gian phát triển cho đến mỗi người tu ma, đến ngày ấy chỉ sợ thiên địa chi khí của cả thế giới đều bị hút khô, đến lúc đó thế giới này chỉ sợ cũng sẽ đi vào hủy diệt. Giống như đàn dê nuôi thả ở trên thảo nguyên, nếu đem lá có rễ cỏ trên mảng thảo nguyên này cắn ăn sạch sẽ, như vậy thảo nguyên sẽ biến thành sa mạc bọn dê đó tự nhiên cũng sẽ chết đi.

Hắn rốt cuộc phát hiện, Ma Tông bị thế giới đối địch, thì ra là cái vấn đề hoàn cảnh.

Đạo si thư si hoa si thiên hạ tam si này, đổi đến trong một loại hoàn cảnh khác Ninh Khuyết rất quen thuộc, đại khái chính là những thiếu nữ xinh đẹp trí tuệ hơn người nghệ thuật kiếm tu còn vô sỉ đến ban đêm ngày ôn thư ôn đến ba giờ, loại cô nương này thường thường đều có chấp nhất mê muội nào đó, thích nhất bài xả ngô yêu ngô sự ngô càng thích các loại lời chân lý linh.

Đạo si Diệp Hồng Ngự giống toàn bộ người tu hành trên đời ví dụ như Ninh Khuyết, ở trên đường tu xa tu đạo dài dằng dặc đều từng đối với thế giới đối với ma đạo từng sản sinh ra hoài nghi từng tự hỏi thậm chí cảnh tỉnh lại nhưng khác với người tu hành khác, nàng không phải bị cái nhìn cố hữu trên đời hạn chế do đó dần dần không tự hỏi mấy vấn đề này nữa, làm chán ghét đối với ma biến thành một bộ phận bản năng, mà là không ngừng tăng trưởng nhận thức của mình đối với thế giới, từ trong đó học tập phân tích cuối cùng ra cái nhìn của mình.

Loại thu hoạch trải qua tự hỏi này, so với lý niệm trong lòng những người tu hành tầm thường kiên định hơn ngàn vạn lần, cho nên mặc dù nàng đối với Liên Sinh thần tọa vô cùng kính sợ lại vẫn kiên trì quan điểm của mình, không chịu cúi đầu, bởi vì nàng cho rằng đây là chân lý.

Quan điểm của nàng không dối trá chút nào, cũng không mượn cớ che đậy, không cùng người nói duyên nói nhân quả nói giết chóc chỉ nói ích lợi, giảng đạo ma hai tông đối với thế giới này đến tột cùng sẽ mang đến ích lợi hay là thương tổn, bởi vì đơn giản cho nên khẳng định cho nên rất khó bị bác bỏ.

Nhưng Liên Sinh đại sư dù sao cũng là Liên Sinh đại sự, hắn chỉ dùng một đoạn lời rất đơn giản, liền làm quan điểm nhìn như vững không thể phá của Diệp Hồng Ngự nhất thời lơi lỏng lay động hẳn lên, bởi vì đại sư kiến thức rộng hơn, thời gian gian khổ đầm máu học tập tự hỏi tự xét lại lâu hơn nữa trong quan điểm của Diệp Hồng Ngư cái nút thắt cuối không đủ chặt.

“Lúc trước từng nói, ta từng ở trong Ma Tông sống một đoạn thời gian, chưa thể tìm được thiên thư quyển chữ Minh lại tiếp xúc rất nhiều công pháp Ma Tông, ta nghĩ hiểu biết đối với Ma Tông thế gian này hẳn là chưa có ai sâu hơn ta.”

Lão tăng vẻ mặt ôn hòa nhìn Diệp Hồng Ngự, nói: “Ý tưởng của ta từng giống người, nhưng sau khi ta thấy người trong Ma Tông tu hành, thấy bọn họ sinh ra tử vong, thấy quan hệ giữa bọn họ cùng thiên địa, loại ý tưởng này dần dần chuyển biến, bởi vì năm đó ta cùng ngươi bây giờ giống nhau, đều đã quên một cái vấn đề rất quan trọng.”

“Người trong Ma Tông thân thể khỏe tuổi thọ dài, nhưng bọn họ chung quy vẫn là sẽ chết. Khi bọn họ chết, dùng mấy chục năm thậm chí trên trăm năm thời gian tu hành hấp thu thiên địa chi khí, sẽ theo thân thể chết cứng ngắc, một lần nữa tan rã trở về trời đất.”

Lão tăng trầm mặc một lát sau đó mỉm cười nói: “Hiểu biết một điểm này, sẽ biết Ma Tông cũng không phải muốn xây dựng lại một thiên địa, mà là ở trong thiên địa mở một không gian thuộc về mình, không gian đó có thể là hồ, có thể là núi, có thể là một mảng thảo nguyên xinh đẹp, nhưng vô luận là một loại nào, những không gian này cuối cùng vẫn là sẽ trở thành một bộ phận của trời đất.”

“Cùng là sống ở trên đời, tắm rửa Hạo Thiên thần huy trưởng thành, tu hành hít thở, cuối cùng thân thể thành tro, khí tức tan hết, cũng là trở lại vòng tay Hạo Thiên, có lẽ đi con đường khác nhau, nhưng lúc đầu cùng điểm cuối lại ở địa phương tương tự, như vậy ngươi có thể nói cho ta biết, Ma Tông cùng đạo môn phật tông đến tột cùng có cái gì khác nhau trên bản chất?”.

Diệp Hồng Ngự khẽ giật mình, không trả lời được, nàng luôn cảm thấy trong lời nói này của Liên Sinh thần tọa hẳn là có chút vấn đề, nhưng ở trong thời gian ngắn ngủi như thế, lại tìm không thấy vấn đề.

Lão tăng nhìn nàng bình tĩnh nói: “Ta biết người đang nghĩ gì, người trong Ma Tông sẽ chết, như vậy bọn họ đối với thế giới ổn định mà vĩ đại này sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn nào đáng giá thời gian coi trong một cái, nếu sau khi nhập ma có thể trường sinh bất tử, đạo môn hoặc là nói người cảnh thận địch ý mới có thể thành lập, nhưng trên đời nào từng có kẻ trường sinh?”

Diệp Hồng Ngự chậm rãi ngồi ở trên đùi, mái tóc đen vô lực từ trên vai trút xuống, bóng người tỏ ra có chút cô đơn, lời nói này đối với đạo tâm của nàng tạo thành rung động quá lớn, ngày thường nếu nghe được ai dám ám chỉ ma đạo trăm sông đổ về một biển, nàng tuyệt đối sẽ cười lạnh rút kiếm chém, nhưng người hôm nay nói ra lời này là Liên Sinh thần tọa nàng kính sợ, càng mấu chốt là lời này của Liên Sinh thần tọa nghe lên vậy mà căn bản tìm không ra bất cứ chỗ nào có thể chỉ trích.

Lão tăng giống như có thể thể nghiệm và quan sát được bất an cùng sợ hãi mơ hồ của nàng lúc này, dùng ánh mắt từ bị nhìn nàng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng gian nan giơ lên tay phải mình vươn hướng không trung, giữa ngón tay bừng sáng.

Diệp Hồng Ngư khiếp sợ nhìn.

Ninh Khuyết và Mạc Sơn Sơn khó hiểu nhìn.

Ba người đồng thời cảm nhận được trên ngón tay khô gầy như cành cây của lão tăng phóng ra khí tức thần thánh.

“Năm đó tách khỏi thế gian tự nhốt chuộc tội, ta ở trong phòng này “ bày ra lồng chim, lồng chim này đó là thế giới bên ngoài cơ thể ta. Nơi đây thiên địa khí tức loãng không thể khống chế, lại có thể mượn thời gian tích lũy thong thả hấp thu vào cơ thể, lúc này thiên địa nguyên khí đã ở trong cơ thể khô gầy của ta chảy xuôi, vậy đó là thế giới trong cơ thể ta, khi hai cái thế giới này tiếp xúc, có diệu cảnh sinh ra. Bởi vì lồng chim chính là đạo pháp, thân thể theo khí chính là ma công, mà khi đạo pháp cùng ma công gặp nhau..

Lão tăng lẳng lặng nhìn quang huy thánh khiết lượn lờ ở giữa ngón tay mình, bình tĩnh nói: “Đó là thần thuật.”

Quang huy quấn quanh ngón tay khô gầy dần dần nhạt đi, tản ra ngọt lửa không nhiệt độ phiêu diêu. Như là đèn dầu nhỏ trong gió đêm, không lửa trong bão táp, tựa như tùy thời có thể tắt lại sẽ vĩnh viên không tắt.

Diệp Hồng Ngư nhìn ánh sáng thánh khiết giữa ngón tay Liên Sinh đại tăng, mắt lộ mê hoặc ngơ ngân, vẻ mặt Mạc Sơn Sơn cũng không tốt hơn nàng chỗ nào, tràn ngập chấn động, các nàng rõ ràng cảm thụ được trong ánh sáng ẩn chứa khí tức thần thánh, tự hỏi lời của Liên Sinh đại sư, căn bản không thể bình tĩnh.

Cảnh giới cùng với tri thức tu hành của Ninh Khuyết không bằng hai thiếu nữ, tự nhiên cũng không chấn động như các nàng, hắn chỉ là kinh ngạc thần mộc cảnh giới huyền diệu như thế vì sao lại không có chút cảm giác uy địch? Giống như không phải tồn tại chân thật.

Ánh sáng giữa ngón tay lão tăng trong suốt mà ấm áp long lanh, sẽ không làm đôi mắt sinh ra cảm giác chói, cũng chưa phát nhiệt độ cao đốt người, lại giống ánh mặt trời trong thiên địa chiếu rọi tất cả, lộ ra cảnh giới chỉ cao khó có thể hình dung.

Mạc Sơn Sơn thì thào nói: “Ma đạo tương thông, liền vào thần đạo?”

Lão tăng mỉm cười nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ hàm xúc thưởng thức, nói: “Mấy chục năm qua ta vất vả nghĩ ma đạo khác khác, lấy đạo pháp ở ngoài thân tạo một thế giới, lấy ma bắc ở trong thân một thế giới, rốt cuộc phát hiện khả năng nào đó, cũng là tám chữ ngươi nói này.”

Nghe lời này, Diệp Hồng Ngư rốt cuộc từ trong chấn động tỉnh lại, nghĩ đến một việc, vô luận ma đạo tương thông có thể nhập thần hay không, nhưng phải thử như vậy, đầu tiên nhất định phải nhập ma, nàng kinh ngạc nhìn phía lão tăng trong núi xương, cảm thấy mình phán đoán thật sự có chút đại nghịch bất đạo, Liên Sinh thần tọa sao có thể...

“Ngươi đoán không sai, ta quả thật đã nhập ma.”

Lão tăng khô gầy như quỷ ngồi giữa núi xương thây mấy chục năm qua không khí vẫn khô khan như vậy, chỉ có núi xương chỉ hướng định thạch lăng ẩn chứa ẩm ướt, sự ẩm ướt này không biết cô đọng bao nhiêu thời gian rốt cuộc ngưng tụ thành giọt nước nhỏ xuống.

Lão tăng thong thả ngẩng đầu khẽ mở miệng, giọt nước đó liền nhỏ vào trong đôi môi khô nứt của hắn, sau đó hóa thành vẻ tươi cười trên khuôn mặt quỷ khô gầy của lão tăng, cái tươi cười đó từ bi thong dong, làm người ta an lòng.

Lão tăng nhìn nàng mỉm cười nói: “Năm đó ta lo lắng Kha Hạo Nhiến nhập ma, thật không ngờ cuối cùng ta cũng đã nhập ma.”

Ý thức Mạc Sơn Sơn và Diệp Hồng Ngự lúc này bị chấn động mạnh có chút đần độn đều tự đắm chìm ở trong tự hỏi, chỉ có Ninh Khuyết vẫn chú ý nhất cử nhất động của lão tăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK