Trên mặt Cốc Khê mang theo vẻ tiếc hận chân thành tha thiết, nói: “Chiến đấu giữa hai người tựa như chiến tranh giữa hai quốc gia, cần tình báo hoàn thiện mà chuẩn xác nhất, chuẩn bị càng đầy đủ thì càng dễ thắng, người ngay cả ta cũng là một gã phù sự cũng không biết, sao có thể tới giết ta? Mà ta lại biết tất cả có liên quan ngươi, cho nên người ở trước mặt ta ngay cả một thành thực lực chân thật cũng không phát huy được, sao có thể không bị ta giết chết?”
Ninh Khuyết nhìn mắt hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi vì sao biết nhiều chuyện của ta như vậy?”
“Bởi vì ta là một gã quân sự, chuyện ta am hiểu nhất đó là thu thập sửa sang lại phân tích tình báo, chỉ cần ta bắt đầu lưu ý, trên thế giới này vốn không có bao nhiều bí mật ta không biết.”
Cốc Khê cuối cùng nói: “Thật ra người khiến ta cảnh giác, là cái hộp sắt rất ít người từng thấy kia, nhưng không biết vì sao ngươi hôm nay lại không đem nó mang theo trên người, hoặc là người cảm thấy một quân sự chỉ biết âm mưu cũng không đủ để cho ngươi lấy ra toàn bộ bí mật? Làm một gã quân sự, ta phi thường hoan nghênh bất cứ sự khinh địch nào của kẻ địch.”
Một góc vườn động của tướng quân phủ.
Hạ Hầu thêm trà cho chén trà đen nồng như máu kia trên bàn, trầm mặc một lát sau đó chậm rãi nói: “Sau mười lăm các ngươi lập tức về kinh, chớ có bất cứ gì trì hoãn, bảo mẫu thân các ngươi về quê đem sân cũ thu thập một chút, những đồ ăn nướng trong hầm lấy ra phơi chút, bớt chút vị mặn chát mùa đông năm sau nấu thịt luộc hương vị không tệ, nhưng các ngươi không thể rời kinh, thành thành thật thật ở lại trong phủ cho ta, cũng chớ cùng những vương công đại thần kia lui tới, dù là thân vương phủ cũng không được đi.”
Hai gã tướng lĩnh thanh niên quỳ gối ở trước bàn, chính là hai đứa con trai của hắn, một gã tên Hạ Hầu Cẩn, một gã tên Hạ Hầu Đoan, hai người ở dưới gia giáo khắc nghiệt, giống tên họ của mình thành thật bổn phận, hoàn toàn không có chút ương ngạnh kiêu ngạo.
Ngày thường hai người trước mặt phụ thân ngay cả thở mạnh cũng không dám thở hai tiếng, nhưng hôm nay từ trong sự dặn dò của phụ thân nghe ra hương vị nản lòng thoái chí, đoán được phụ thân chuẩn bị từ quan nghỉ hưu, không khỏi khiếp sợ dị thường, liên tưởng đến cỗ xe ngựa thần bí kia hôm nay đi vào vườn đông, nhịn không được nói: “Phụ thân, hôm nay những người đó đến tột cùng là ai, bọn họ sao...”
Hạ Hầu nhìn chén trà đặc kia trên bàn, mặt không chút thay đổi nói: “Chớ đoán cũng chớ nhiều chuyện, hai người các ngươi về kinh là vị phụ làm ra cam đoan cho phu tử cùng bệ hạ, nếu không muốn gia môn lật đổ không tồn tại, thì thành thật một chút.”
Đột nhiên, lông mày đậm như mực tăm của hắn nhướng lên.
Trên bàn nước chén trà đặc đủ tỉnh nhuận kia hiện ra vài đường vẫn rất nhỏ.
Hạ Hầu quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, biết Cốc Khê lúc này hẳn là đã động thủ.
Hắn cũng không biết Cốc Khê là an bài như thế nào, tựa như không biết chi tiết mã tặc trên thảo nguyên đánh lén lượng đội, hắn chỉ biết là Cốc Khê mặc dù có chút ý tưởng ngay cả hắn cũng không rõ, nhưng tuyệt đối sẽ trung với mình, hơn nữa có thể bảo đảm sau khi Ninh Khuyết chết chuyện này sẽ không liên lụy tới mình, nhưng đại tiên sinh thực sẽ xuất hiện phán đoán sai lầm sao?
Một góc khác của vườn động tướng quân phủ.
Đại sư huynh nhìn phương Bắc ngoài cửa sổ một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Sơn Sơn im lặng ngồi ở một bên khác của bàn sách tô chữ nhỏ.
Chính như Cốc Khê tính toán, đại sư huynh cho rằng lúc này là Ninh Khuyết đang giết người, không ngờ Ninh Khuyết đang bị người giết. Sở dĩ hắn sẽ khẳng định như thế, không phải bởi vì hắn giống Hạ Hầu suy nghĩ xuất hiện phán đoán sai lầm như vậy, mà là tựa như lúc trước hắn từng nói với Sơn Sơn như vậy, hắn phi thường tín nhiệm lựa chọn của Ninh Khuyết.
Trước đó vài ngày hắn theo sự phụ chu du các nơi, từng đi ngang qua Vị thành, đổi với tiểu sư đệ đã làm tới chơi nhà một lần không người, hắn biết tiểu sư đệ trưởng thành từng trải qua, cho nên hắn đặc biệt tin tiểu sư đệ tuy thực lực quả thật có chút không ổn, nhưng mẫn cảm đối với nguy hiểm cùng nắm giữ đối với thời cơ, tuyệt đối là người xuất sắc nhất trong hậu sơn, ở trước khi có tuyệt đối nắm chắc sẽ chưa bao giờ ra tay, lúc này hắn nếu đã ra tay, như vậy tất nhiên sẽ thắng lợi.
Vô số đạo phù văn phát ra phù ý cường đại, khiến trong định viện biến thành một mảng hải dương cuồng bạo, thiên địa nguyên khí bị xé rách thành dòng tơ loạn, niệm lực của người tu hành không thể quán | thông qua, càng chưa nói tới mượn thiên địa nguyên khí đối địch.
Thần phù trong túi gấm căn bản không thể khởi động, nét phù trên phác đạo bị mảnh lá bùa dưới lòng ngón tay thu liễm thành đồ án bình thường, bốn phía thân thể đều là nguyên khí loạn lưu nguy hiểm, thân thể người thường chỉ cần khẽ chạm liền sẽ vỡ ra phun máu. Vô luận thấy thế nào lúc này Ninh Khuyết đã biến thành bươm bướm trong lưới, không thể sống sót nữa.
Nhưng quân sự Cốc Khê lại không biết một chuyện khác, Ninh Khuyết quả thật không thể khống chế thiên địa nguyên khí trong đình viện, nhưng thân thể bản thân hắn lại có đủ thiên địa nguyên khí đầy đủ, hao nhiên khí!
Trong tuyết rơi gió lạnh, Ninh Khuyết hít một hơi thật sâu, ý niệm trong thức hải hơi đối, phần eo thân thể tuyết sơn chợt ấm áp, hạo nhiên khí tích tụ ở chỗ bụng trong thông đạo kia nháy mắt trào ra, hướng từng cái bộ phận của thân thể rót vào..
Thế của phác đạo đã đi hết, cho nên hắn chưa lựa chọn đem hạo nhiên khí truyền đến trên thân đao, mà là không chút do dự buông ra chuôi đao, mở năm năm ngón tay hướng vào phía trong co rụt lại, nắm chặt thành quyền.
Ninh Khuyết đánh ra một quyền.
Cốc Khê nheo hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh tự tin, hắn không biết trên thế giới này có người tu hành nào dám dùng, có thể dùng thân thể yếu ớt mạnh mẽ đột phá những thiên địa nguyên khí loạn lưu nguy hiểm kia giữa hai người.
Trên nắm tay Ninh Khuyết bỗng nhiên sinh ra một trận cuồng phong, vô số dòng khí từ giữa ngón tay, từ trên mu bàn tay trong những lỗ chân lông kia cuồng bạo phun trào ra, dễ dàng đem những nguyên khí loạn lưu đó xé thành sợi nát!
Thế gian một thiên địa, trong cơ thể một thiên địa, khí tức giữa hai thiên địa cùng nguồn gốc, căn bản không có bất cứ gì khác nhau, cho nên lúc hao nhiên khi từ trên nắm tay phun trào ra, những dòng chảy kia tựa như bị nước lũ lốc xoáy cuốn qua biến mất không dấu vết!
Đôi mắt Cốc Khê nheo lại như khe chợt trợn to, ngoài khiếp sợ vẫn mang theo một chút chờ đợi.
Bởi vì nắm đấm kia cường đại như thế nào nữa, cũng không đủ để hủy diệt toàn bộ nguyên khí loạn lưu trong không gian, vẫn còn có chút | dòng chảy nguy hiểm tồn tại, hắn rất muốn nhìn thấy hình ảnh ngay sau đó nắm đấm kia bị cắt nhỏ thành mảnh vỡ.
Nhưng hắn thất vọng rồi.
Nắm tay của Ninh Khuyết không phải nắm tay, ít nhất không phải nắm tay của người thường.
Bởi vì nắm tay của hắn bây giờ rất cứng.
Cứng rắn đến những sợi nguyên khí nát có thể đem thân thể người tu hành chặt đứt kia, chỉ có thể lưu lại ở bên trên một chút vết thương cực nông.