Nhìn ngoài doanh địa những thần điện kỵ binh kia lạnh lùng, nghĩ đối phương lúc trước máu lạnh vô sỉ cùng bây giờ loại vẻ mặt làm người ta chán ghét này, Thiên Miêu Nữ phẫn nộ đỏ bừng mặt, nâng cánh tay lau nước mắt liền muốn lao ra ngoài mắng đối phương.
Chước Chi Hoa đem nàng kéo đến phía sau, mạnh mẽ đè nén xuống cảm xúc bị thương phẫn nộ trong lòng, thi lễ đối với vị thống lĩnh thần điện kỵ binh ngồi cao ở trên tuấn mã kia, cái gì cũng chưa nói, mang theo các sự muội bắt đầu xử lý hậu sự trong doanh địa.
Cái gọi là hậu sự đều là chuyện bị thương. Các Yến tốt cùng dân phu trên người tràn đầy vết thương nâng đỡ nhau, nhìn di thể đồng bạn chung quanh ngổn ngang, nhìn những chân tay cụt vũng máu kia, căn bản không thể cảm nhận được may mắn sung sướng sống sót sau tai nạn, rất nhiều người bắt đầu cất tiếng khóc thương, trong doanh địa tiếng khóc rung trời.
Nghe tiếng khóc liên miên không dứt trong doanh địa, thống lĩnh thần điện kỵ binh nhíu mày.
Hắn có thể hiểu đệ tử Đại Hà quốc Mặc Trị Uyển lạnh lùng, lại không để ý đối phương lạnh lùng, ngược lại có chút khinh thường hơi trào phúng, không để ý tới đối phương nữa, giơ lên tay phải ra hiệu cấp dưới bắt đầu quét tước chiến trường.
Lưỡi kiếm hoa mỹ lạnh như băng đâm vào cổ mã tặc, xoay cắt một cái liền đem cái đầu cắt xuống, cũng không quản mắt tên mã tặc chết đi kia là mở hay là nhắm, liền ném vào trong túi lớn.
Thần điện kỵ binh bắt đầu thu gặt thủ cấp mã tặc.
Tuy ngoài doanh địa có rất nhiều mã tặc là chết ở lần phản kích đầu tiên sáng sớm, chết bởi đạo phù hỏa đó, chết bởi bọn người lượng đội liều chết đề kháng, nhưng giờ này khắc này sẽ không có ai tranh quân công với những thần điện kỵ binh này.
Mọi người trong doanh địa vội vàng cứu chữa người bị thương nặng, vội vàng khuân vác di thể, vội vàng thanh lí tổn thất, vội vàng cứu lại lương thảo lưu lại không nhiều, vội vàng tiêu giải bị thương cùng phẫn nộ trong lòng.
Lấy xa trận tàn phá cháy đen làm đường ranh giới, trong ngoài doanh địa tự nhiên chia làm hai thế giới..
Thống lĩnh thần điện kỵ binh nhìn doanh địa như phế tích, nhìn những dấu vết chiến đấu rõ ràng kia, tưởng tượng trước khi viện binh đến, doanh địa trải qua mã tặc xung phong cùng chiến đấu thảm thiết, không khỏi cũng cảm thấy có vài phần kính nể.
Ánh mắt hắn dừng ở chính giữa doanh địa trên cỗ xe ngựa tàn kia, con người hơi co lại, chưa phát hiện bóng dáng thiếu nữ phù sư kia, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng màu đen kia.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn khẽ đá bụng ngựa, giục ngựa đi qua một chỗ lỗ thủng của xa trận, đi tới phía sau các đệ tử Mặc Trị Uyển đang vội vàng cứu chữa kẻ bị thương, hỏi: “Các ngươi nơi này do ai chủ sự?”
Chước Chi Hoa dùng sức đem một mảnh vải buộc ở chỗ vết thương cụt tay của một gã dân phu, nhẹ nhàng vén lên một chỗ sợi tóc trên trán bị máu dính, xoay người nhìn phía thống lĩnh trên ngựa, nhưng không trả lời hắn.
Có đệ tử Mặc Trị Uyển nghe câu hỏi, theo bản năng quay đầu nhìn một chiếc xe ngựa phía trong doanh địa.
Thiên Miêu Nữ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Ninh Khuyết lúc trước dặn dò, đem thuốc trị thương trong tay đưa cho một sự tỷ bên cạnh, hướng ngoài doanh địa chạy bước nhỏ.
Đội đưa lương trừ la ngựa còn có ba cô xe ngựa, trong đó có xe ngựa kia chỗ thiếu nữ phù sư, lúc trước đã bị uy lực lúc đầu của nửa đạo thần phù chân thành mảnh vụn, hai cổ xe ngựa khác thì là hoàn hảo không tổn hao gì.
Đại hắc mã lúc này đang ở ngoài một chiếc xe ngựa trong đó nhàm chán đá vó chờ đợi, bên trong xe ngựa ánh sáng tối tăm, chỉ có khi gió động của hoàng nguyên nhấc lên một góc màn xe, bên trong mới trở nên sáng lên một chút, trên sàn xe im lặng đặt một bọc hành lí, xem trình độ lõm xuống của sàn xe, bọc hành lí này rõ ràng có được sức nặng không tương xứng với thể tích.
Ninh Khuyết đưa tay lau đi máu chảy ra trong miệng mũi, đưa tay vào chậu bên cạnh dùng nước trong rửa sạch, sau đó lấy một cái hộp đồng nhỏ mở ra, thấy thứ trong hộp có chút keo kiệt, nhịn không được lắc lắc đầu.
“Một cô nương gia, sao lại chỉ có chút son phấn như vậy?”
“Cái này không phải của ta, là của bọn họ”.
Ngồi ở đối diện Mac Sơn Sơn chuyên chú nhìn Ninh Khuyết, tựa như chỉ có tập trung toàn bộ tinh thần, nàng mới có thể làm cho ánh mắt tản mạn hờ hững chuẩn xác rơi ở trên mặt hắn, lúc này trong ánh mắt nàng rõ ràng hàm chứa một ít nghi vấn.
“Theo ta biết, các thiếu nữ Đại Hà quốc đều rất coi trọng trong dung, năm trước trong thành Trường An lưu hành một loại chải lông mi, nghe nói chính là từ các ngươi bên đó truyền tới, sao các ngươi những người này lại không để ý cái này?”
Ninh Khuyết cúi đầu nghiền mài son phấn, động tác tỏ ra rất thuần thục lão luyện.
“Người tu đạo, cần gì để ý trang dung”.
Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn hắn, thấy hắn cũng không muốn ở vấn đề này tham khảo tiếp, hai hàng lông mày hắc lệ như mực bút vẽ thành chậm rãi nhướng lên, hỏi: “Vì sao phải trang điểm?”
Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, đưa tay đem sợi tóc trên trán nàng vén lên, ngón tay tùy ý động tác vài cái, liền đem mái tóc màu đen như thác nước chải vuốt thành hình, sau đó cầm lấy một cây châm gỗ cực tinh xảo bên cạnh cố định.
“Bởi vì chúng ta bây giờ cần người rất có tinh thần”.
Hắn chuyên tâm lựa son đậm nhạt, thuận miệng giải thích: “Bọn gia hỏa thần điện đều là bệnh thần kinh, tuy theo đạo lý mà nói, bọn hắn tất nhiên vô sỉ, nhưng cũng sẽ không tùy thời tùy chỗ nổi điên, nhưng ai cũng không biết, vì không cho sự vô sỉ của bọn hắn truyền ra, bọn hắn có thể làm một số chuyện càng thêm điên cuồng hay không”.
Ninh Khuyết dùng móng tay khều một chút son, cẩn thận hòa tan, sau đó chấm đến trên một cái khăn bông thuần trắng chuyên môn tìm được, ra hiệu thiếu nữ phù sự ngẩng mặt, nói: “Chúng ta bây giờ duy nhất có thể dùng để chấn nhiếp bọn hắn chính là ngươi, cho nên người phải có tinh thần một chút, không thể suy yếu như bây giờ, nhìn qua tùy thời đều có thể chết mất”.
“Giữa hai cái có quan hệ gì?” Mạc Sơn Sơn nghiêm túc hỏi.
“Tuy ngươi là thư si thiên hạ đều biết, đủ để chấn nhiếp đám thần điện kỵ binh kia, nhưng nếu người quá hư nhược, ngược lại dễ dàng kích phát một số bệnh thần kinh điên cuồng nào đó, một khi đối phương điên cuồng hẳn lên, cũng sẽ không quản ngươi là cái gì thiên hạ tam si, là quan môn đệ tử của thư thánh Vương đại nhân... Ta hiểu loại nhân tố tâm lý này là chuyện rất khó giải thích, người chỉ cần biết trên đời rất nhiều chém giết người chết ta sống, thường thường chỉ bởi vì người nào đó nhìn người nào đó một cái là được”.
Từ ven hồ đông lam biếc như thắt lưng nhìn thấy vạt xanh lam kia bên hông, vào hoàng nguyên đồng hành cho đến hôm nay sóng vai chiến đấu đầm máu, Ninh Khuyết đã đoán được thân phận chân thật của Mạc Sơn Sơn, cái này cũng là hắn lần đầu tiên làm rõ trong lời nói.
Thiếu nữ phù sự có thể vẽ ra nửa đạo thần phù, toàn bộ thiên hạ chỉ có một.
Bởi vì thiên hạ chỉ có một thư si.
Mạc Sơn Sơn từ nhỏ vào Mặc Kiền Sơn bái thư thánh làm thầy, trong hơn mười năm si ở thư phù chi đạo, không có quá nhiều lịch duyệt thế tục, đối mặt Ninh Khuyết gia hoa từ nhỏ đã ở tầng dưới chót giết người cầu sinh này, tự nhiên cảm thấy có thể học được rất nhiều thứ.
Cũng không biết nàng đến tột cùng có nghe hiểu đoạn lời này của Ninh Khuyết hay không, dù sao nàng rất thành thật ngẩng mặt.
Mặt nàng rất nhỏ, gò má hơi phồng lên, khuôn mặt như tranh, giờ phút này tuy tái nhợt tiều tụy, nhưng vẫn đẹp.
Ninh Khuyết cầm khăn vuông nhỏ chấm son, nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, giật mình, sau đó cười cười.
Hai năm trước hắn còn ở Vị thành giết mã tặc, bài bạc uống rượu ức hiếp Tang Tang, nào sẽ nghĩ đến mình có một ngày sẽ cùng một trong thiên hạ tam si thư si cùng ở trong thùng xe, hơn nữa nàng còn phải thành thật như thế mặc cho mình ép buộc.
Son lên mặt, bụng ngón tay khẽ chà xát, dần dần tản ra.
Cũng không phải là trang điểm đậm, cũng không là bối nhạt.
Sắc mặt tái nhợt của Mạc Sơn Sơn, ở dưới ngón tay dần dần trở nên hồng nhuận hẳn lên.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ xúc cảm rất tốt, nhất là chỗ hai gò má hơi phồng lên, càng thêm đàn hồi mềm mại.
Mạc Sơn Sơn im lặng ngồi, hơi cúi đầu, mặc hắn ở trên mặt mình tôi loạn, lông mi khẽ run.
Không bao lâu trang điểm hoàn thành, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của thiếu nữ biến thành tươi đẹp, đỏ ửng nhìn qua cực kỳ chân thật.
Ninh Khuyết thầm nghĩ tay nghề của mình khi nào trở nên tốt như vậy rồi? Tiếp theo hắn hẳn là vẽ mày cho nàng, lại chú ý tới hai hàng lông mày của nàng nhỏ mà đen bóng, đẹp như vẽ, sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng nhẹ nhàng đặt bút than xuống.
“Ngươi thường xuyên làm việc này sao?” Mạc Sơn Sơn nhìn hắn, đột nhiên hỏi.
Ninh Khuyết nhớ tới cuộc sống ở nhà sau khi vào thành Trường An biến thành người giàu có, nghĩ Lão Bút Trai trên cái giường kia cất giấu một đống lớn son bột nước Trần Cẩm Kí, cười ôn hòa, nói: “Trong nhà có tiểu cô nương, loại chuyện này ta làm nhiều rồi”.
Lông mi dài mà hơi thừa của Mạc Sơn Sơn chớp chớp, không tiếp tục hỏi cái gì nữa, xoay người sang chỗ khác, vén lên màn xe nhìn phía bên ngoài, gò má vừa trở nên hồng nhuận chút lại trở nên tái nhợt chút.
Mọi người trong doanh địa đang khuân vác di thể người tử nạn, thu thập đồ gỗ, xem tình hình ước chừng là muốn tiến hành hoả táng. Mà ở ngoài doanh địa, công tác thu gặt thủ cấp mã tặc của thần điện kỵ binh cũng đã sắp xong, trên khôi giáp quang minh văn kim màu đen dính vết máu, trong bao tải không biết đựng bao nhiêu thủ cấp, có vẻ căng phồng.
Liên quân Trung Nguyên phụng chiếu lệnh Tây Lăng thần điện tiến vào hoang nguyên cứu Yến, trừ quân Đường trên tay chiến tuyến, đồng lộ chiến tuyến đều lấy thủ cấp nghị công, hôm nay thần điện kỵ binh ít nhất thu hoạch hơn ba trăm thủ cấp, tự nhiên là công lớn.
Phần chiến công này theo đạo lý mà nói, chủ yếu nên về đệ tử Mặc Trì Uyển cùng Yến dân, thần điện kỵ binh lại là không kiêng nể gì cướp công, Mạc Sơn Sơn nàng tuy không để ý việc này, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, mọi người trong doanh địa đang trầm mặc chuẩn bị hoả táng, trong lòng cảm xúc bị phân tích tụ trở nên càng lúc càng đậm.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh nhìn thiếu nữ phù sự vén lên màn xe, chú ý tới tinh thần nàng không tệ, không khỏi thầm rùng mình, thầm nghĩ nữ tử này vừa mới mạo hiểm phiêu lưu thật lớn cường hành vượt biên thi triển thần phù, không nghĩ tới chỉ qua thời gian ngắn như vậy, đã có thể hồi phục như lúc ban đầu, quả nhiên không hổ là một trong thiên hạ tam si cùng ti tọa đại nhân nổi danh.
Tác giả: Miêu Nị “Thì ra là sơn chủ ở đây chủ sự, lúc trước không biết, cứu viện đến chậm, xin sơn chủ lượng thứ”.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh vẻ mặt bình tĩnh, một câu liền đem chuyện lúc trước án binh bất động, thờ ơ lạnh nhạt doanh địa bị tập kích dẫn qua, chắp tay thi lệ, hướng thư si Mạc Sơn Sơn tỏ vẻ tôn kính khó có được, sau đó nói: “Tiểu thư lúc này ở trong xe ngựa trên bãi cỏ, nàng dặn ta mời sơn chủ đến gặp gỡ”.
Tây giáo hộ giáo quân do Tài Quyết Ti trực tiếp quản lý, tiểu thư theo lời hắn, nếu không phải đạo si Diệp Hồng Ngự, tự nhiên là vị hoa si kia, Mạc Sơn Sơn rất rõ điểm này, hơn nữa nàng biết hoa si đã ở trên đồng cỏ.
“Mặc Trị Uyển phụng lệnh thần điện hộ tống lương thảo vào vương đình, chỗ công việc, không dám tự tiện rời đi”.
Mạc Sơn Sơn nhìn thống lĩnh thần điện kỵ binh trên ngựa nói.
Thống lĩnh mỉm cười, nói: “Tiểu thư cùng sơn chủ mấy năm không gặp, hy vọng tình cảm gặp nhau sâu thêm”.
Lời này nói bình thản, mang theo tình ý, lại lạnh nhạt toát ra một tia ý tứ hàm xúc cường hãn.
Mạc Sơn Sơn mặt không chút thay đổi nhìn hắn nói: “Nếu thực mong gặp lại, lúc trước nàng có thể từ trên đồng cỏ xuống dưới gặp ta, lúc trước đã không gặp, như vậy lúc này lại càng không cần gặp lại”.
Lời này nói bình tĩnh, mang theo trào phúng, lại không chút nào che dấu ý tứ hàm xúc càng cường hãn hơn.
Sắc mặt thống lĩnh thần điện kỵ binh hơi trầm xuống, trầm mặc nhìn nàng ngồi ở ngay trước xe ngựa, cũng không biết trong lòng suy nghĩ chuyện gì, cuối cùng không nói một lời kéo cương xoay người rời khỏi.
Đi tới ngoài doanh địa, một thần điện kỵ binh đang cầm hai thanh đạo đi đến trước ngựa của hắn.
Thống lĩnh thấy trên hai thanh phác đáo này có khắc đường vẫn phức tạp, tuy trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ hàm nghĩa trong đó, nhưng thân là cường giả Động Huyền cảnh, trong bản năng cảm thấy trong đó cất dầu mỹ cảm cùng cảnh giới, mắt sáng lên.
Ngay lúc hắn sắp tiếp nhận hai thanh đao này coi là chiến lợi phẩm, đợi ngày sau nghiên cứu kĩ một phen, cách đó không xa vang lên một thanh âm thanh thúy mà tràn ngập tức giận.
“Đó là của chúng ta!”
Thiên Miêu Nữ phẫn nộ trừng mắt nhìn thống lĩnh trên ngựa, trên mặt tràn đầy mồ hôi tinh mịn, trên người tràn đầy tro bụi vết máu, cực kì bẩn, xem bộ dáng đã ở ngoài doanh địa tìm hai thanh đao này thời gian rất lâu.
Thống lĩnh cười nhẹ, khẽ nâng cương ngựa chuẩn bị rời khỏi, căn bản lười để ý tới.
Thiên Miêu Nữ lướt nhanh bước nhỏ, giống như gió lao tới trước đầu ngựa của hắn, tay cầm chuối gỗ mun nhỏ của tú kiếm, nhìn chằm chằm hắn không chịu nhường đường, không chút nào che dấu hận ý trong trong đôi mắt trẻo.
Vài tên thần điện kỵ binh không chút khách khí đi lên, ý đồ muốn đem nàng đẩy ra.
Keng” một tiếng, tú kiếm của Thiên Miêu Nữ ra khỏi vỏ, nhìn vài tên thần điện kỵ binh so với mình cao lớn hơn rất nhiều, không hề sợ hãi, thanh âm khẽ run phân hận nói: “Đầu của mã tặc cho các ngươi cắt rồi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn cướp binh khí của chúng ta?”
Thống lĩnh thần điện kỵ binh lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Mặc Trì Uyển đệ tử phi phù tức kiếm, các ngươi khi nào bắt đầu dùng đao?”
Chước Chi Hoa bọn đệ tử Mặc Trị Uyên thấy bên này nổi lên xung đột đều chạy tới, phát hiện sự muội dáng người nhỏ nhắn lại bị những thần điện kỵ binh vô sỉ kia bao vây, cảm xúc phần nộ đè nén thật lâu rốt cuộc nhịn không được nữa bộc phát ra, tiếng thần kiếm mài vỏ vang lên dày đặc, nổi lên giằng co cùng thần điện kỵ binh.
Không khí nơi đây chợt trở nên vô cùng khẩn trương, tuy thần điện kỵ binh trăm tinh nhuệ như trước đệ tử Mặc Trị Uyển nhân số cực ít, hơn nữa đều mỏi mệt không chịu nổi, nhưng dựa vào khí tức kiên nhẫn thiết huyết kia, lại là nửa bước không lùi.
Giữa đồng có một trận gió động thổi lên, Mạc Sơn Sơn chậm rãi đi tới, trên người bộ quần áo màu trắng kia bị gió thổi bay lên, vẻ mặt lạnh lùng ánh mắt lạnh nhạt, nàng nhìn những thần điện kỵ binh kia mặt lộ vẻ không kiên nhẫn sắc cùng tên thống lĩnh trên ngựa kia, lạnh nhạt nói: “Đệ tử Mặc Trị Uyển ta muốn dùng đao thì dùng đao, chẳng lẽ loại chuyện này cũng cần hướng thần điện báo cáo?”
Thống lĩnh thần điện kỵ binh trầm mặc nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Lời này của sơn chủ tựa như có chút không nói đạo lý”.
Mạc Sơn Sơn nói: “Chẳng lẽ nói bây giờ thần điện sẽ cho rằng trộm vặt cũng có đạo lý?”.
Sắc mặt thống lĩnh thần điện kỵ binh hơi thay đổi, cảm thấy nhục nhã, nhìn nàng cùng những đệ tử Mặc Trị Uyển cầm tú kiếm trong tay ngăn ở trước ngựa kia, lạnh giọng nói: “Thế mà đem thần điện cùng trộm vặt đánh đồng, bất kính như thế! Chẳng lẽ muốn Tài Quyết Ti đến hỏi hỏi thư thánh đại nhân, hắn đến tột cùng là dạy đồ đệ như thế nào!”
Mạc Sơn Sơn bình tĩnh đáp: “Ta thay gia sự chờ lời dạy bảo của Tài Quyết thần tọa”.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh rõ ràng đoán được vị thư si này lúc này hẳn là đang cố gắng tinh thần, lại không dám tùy ý mạo phạm, hắn nhìn chằm chằm mắt thiếu nữ phù sư, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sơn chủ phụng lệnh thần điện vận chuyển lương thảo vào vương đình, việc này can hệ đại sự hai bên đàm phán hoà bình, nay lương thảo hủy hết, không biết sơn chủ hướng thần điện cùng liên quân trả lời như thế nào, nếu hai bên đàm phán hoà bình bởi chuyện này mà vỡ tan, cũng không biết sơn chủ ngươi có thể gánh vác nổi hay không”.
“Hướng thần điện cùng liên quân trả lời như thế nào là việc của ta, không liên quan với người”. Mạc Sơn Sơn khẽ chớp lông mi, thấp giọng nói: “Mặc dù ta không ăn nói được, ngươi cũng không có khả năng ở nơi này giết chết ta...”
Nàng ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn mắt thống lĩnh thần điện kỵ binh, nói: “Hoặc là giết chết tất cả người nơi này”.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh khẽ nhíu mày.
Mạc Sơn Sơn nhẹ nhàng đem sợi tóc bị gió thổi tới bên má vuốt đến sau vai, bình tĩnh nói: “Ngươi đã không thể đem chúng ta giết sạch, như vậy ngươi còn ở chỗ này làm gì? Buông đao xuống, đi”.
Thống lĩnh thần điện kỵ binh trầm mặc thời gian rất lâu, đem hai thanh phác đao kia trên yên tùy ý ném tới trên mặt đất, nhìn nàng mỉm cười, nói: “Hy vọng có thể ở vương đình cùng sơn chủ gặp lại”.
Thiên Miêu Nữ thu kiếm vào vỏ, đẩy ra thần điện kỵ binh trước người, lao tới cạnh ngựa thống lĩnh nhặt hai thanh phác đao đó lên, gắt gao ôm vào trong lòng như bảo bối, cảnh giác nhìn chằm chằm đổi phương.
Mạc Sơn Sơn chưa trả lời thống lĩnh thần điện kỵ binh mới hoặc nói là uy hiếp, trực tiếp xoay người đi trở về doanh địa.
Hoang nguyên mùa đông, mặt trời dọc theo bầu trời thấp phía nam xuất hiện không lâu liền sẽ biến mất, chiến đấu ở sáng sớm bắt đầu, đợi lúc chiến trường quét tước xong, trời đã gần đến chiều, ánh sáng trở nên tối tăm hẳn đi.
Trên đồng có tiếng vó ngựa dày đặc vang lên như sấm, sau đó dần thấp. Thần điện kỵ binh hộ tống Khúc Ny Mã Đề cô cô Nguyệt Luân
quốc, thiếu nữ trong xe ngựa cùng đám người Thiên Dụ viện, chùa Bạch Tháp, kèm theo từng cột khói bụi rời xa.
Hoàng hôn như máu bao phủ doanh địa, đem những vết máu trên mặt đất cùng sàn thùng xe chiếu càng thêm chói mắt. Sàn thùng xe tổn hại cùng mảnh xe ngựa còn có cỏ khô được chồng chất ở một chỗ, ở dưới ánh trời chiều giống như muốn bốc cháy lên.
Một lát sau, những thứ này thực bị đốt cháy, thế lửa nương gió trên nơi hoang dã nháy mắt to lên, dần dần cắn nuốt hết di thể những người bị nạn chất đống trên đó.
Trong tiếng vang bốp bốp bốp, mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh hòa tan cháy đen biến hình linh tinh làm tâm tình người ta cực độ ngơ ngẩn phức tạp, trong không khí bắt đầu tràn ngập ra một mùi khét làm người ta cảm thấy sợ hãi ghê tởm.
Những người sống sót xúm lại ở bốn phía nơi hoả táng cúi đầu, bắt đầu tụng Vãng sinh lệnh trong giáo khúc của Hạo Thiên đạo, âm tiết đơn điệu không ngừng lặp lại, cầu nguyện linh hồn trong ngọn lửa có thể thuận lợi trở về trong lòng Hạo Thiên. Ban đầu thanh âm có chút hồn loạn sau đó lại trở nên càng lúc càng chinh tế, không khí trầm thấp mà tràn ngập thương xót.
Ninh Khuyết bởi vì bị thương nghiêm trọng chưa xuống xe ngựa, hắn vén màn xe, trầm mặc nhìn ngọn lửa xa xa, nghe tiếng mọi người ngâm tụng cầu nguyện, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn phía bầu trời cao mà xa trên đầu.
Bầu trời hoang nguyên như hắn quen thuộc sạch sẽ như vậy, nhưng lúc này ở dưới ánh chiều tà chiếu rọi, tự nhiên chia làm hai mảng thế giới hoàn toàn khác nhau, mặt gần đêm kia u lam giống như biển, mặt gần mặt trời kia thiêu đốt như lửa.
Buông xuống thế giới này, hắn không thể giải thích, thơ ấu ở trong thành Trường An tiếp xúc đều là tín ngưỡng đối với Hạo Thiên, sự phụ hắn Nhan Sắt đại sự là cung phụng Hạo Thiên Nam Môn, là đại thần quan có tọa vị trên Tây Lăng thần điện.
Cho nên hắn đương nhiên giống như tuyệt đại đa số người trên đời thờ phụng Hạo Thiên.
Nhưng giờ này khắc này, ngay phía trước vô số linh hồn trong ngọn lửa, ở dưới bầu trời như hải dương cùng ngọn lửa, cái nhìn của hắn đối với thế giới này, khó có thể tự nén được dần dần phát sinh biến hóa.
Mọi người ở giữa đồng có kết doanh lần nữa, vượt qua một đêm dài mà rét lạnh. Sáng sớm hôm sau, mấy chục kỵ binh nước Yến may mắn còn sống sót mang theo thương tích quay về phương nam. Bọn họ là Sùng Minh thái tử đích hệ, rất rõ ràng hôm qua lúc bị đánh lén vì sao thần điện kỵ binh sẽ có thái độ như vậy, cũng biết cho dù đi vương đình, cũng căn bản không đòi được bất cứ lẽ phải gì, thậm chí còn có nguy hiểm thật lớn sẽ bị thần điện trừng phạt, cho nên tự nhiên chọn lựa về nước.
Các đệ tử Mặc Trị Uyển Đại Hà quốc không theo Yến kỵ cùng nhau quay về phương nam, mà là ngồi hai cỗ xe ngựa cùng mấy con ngựa, lần nữa khởi hành, hướng về đông bắc hướng tả trướng vương đình chạy tới.
Nhìn cảnh trí hoang vu cùng tuyết đọng giữa có thưa ngoài cửa sổ xe, Ninh Khuyết ho hai tiếng, từ trong lòng lấy ra khăn tay Tang Tang chuẩn bị sẵn, đem máu tươi khóe môi lau đi, quay đầu nhìn thiếu nữ áo trắng đối diện hỏi: “Vì sao phải đi vương đình?”
“Chuyện lượng đội chung quy cân một câu trả lời, hơn nữa...”
Mi mắt Mạc Sơn Sơn cụp xuống, lông mi run rẩy, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu nói: “Ta rất tức giận”.
Ninh Khuyết nhìn nàng nở nụ cười, nói: “Ta phát hiện mình có chút thích người rồi”.