Cốc Khê khẽ vuốt râu, chậm rãi nói: “Giết chết một vị đệ tử thư viện tầng hai, tất nhiên phải mạo hiểm cực lớn, tất nhiên cũng sẽ đạt được chỗ tốt cực lớn, cái tốt lớn nhất ở chỗ người sẽ không uy hiếp được tướng quân bao giờ nữa.”
Ninh Khuyết đã xắn xong tay áo cánh tay phải, hai nắm tay buông ở bên đùi cảm thụ được hàn ý của gió đông.
Hắn nhìn Cốc Khê lắc lắc đầu nói: “Loại chỗ tốt này xa xa không đủ."
Cốc Khê bỗng nhiên nheo mắt cảm khái nói: “Ta theo đại tướng quân nửa đời thời gian, vì là cái gì? Vì chính là tướng quân có thể đứng ở trên đỉnh phong nhân gian, nhưng hai người thư viện các ngươi đến, đại tướng quân liền cũng bị ép nghỉ hưu... Vật ta chẳng phải là cũng phải nghỉ hưu theo, người cảm thấy ta có thể chịu được loại chuyện này?”
Hắn nhìn mặt Ninh Khuyết, ánh mắt u lãnh mà mang theo mấy phần ý tứ hàm xúc điên cuồng không biết từ đâu mà đến, âm, u nói: “Tướng quân phải nghỉ hưu, nhưng ta thực không muốn hắn nghỉ hưu, đáng tiếc ta không có tư cách phủ định ước định giữa hắn cùng đại tiên sinh, như vậy muốn phá hoại chuyện này trừ giết Thập Tam tiên sinh người còn có cách nào khác? Hạo Thiên vĩnh viễn là nhân từ như thế, ngươi là thiên hạ hành tẩu yếu nhất trong lịch sử thư viện, tựa như kết cục thích hợp nhất đó là chết.”
Ninh Khuyết lúc này mới hiểu thì ra tên quân sự này lại là người điện, lông mày chậm rãi nhíu lại, lắc đầu nói: “Những người nghĩ tới chưa, giết chết ta Hạ Hầu cũng không thể có kết cục tốt, trên đời môi người đều biết người là một con chó trung thành nhất của hắn, ai sẽ tin tưởng đây là người tự chủ trương?”
Hai bàn tay Cốc Khê nhẹ nhàng khép lại một chỗ, có chút hưng phấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Cho nên nói đây là thời cơ tốt nhất, Thập Tam tiên sinh người nhỏ yếu như vậy, mà người đời đều biết đại tiên sinh đời này chưa từng giết người, cho nên sau khi ta giết chết ngươi, ta vẫn có thể còn sống, như vậy ta sẽ vẫn còn sống, cho dù sống giống như con chó, vẫn sống đến thành Trường An, sống đến trong triều đình thậm chí trước mặt phu tử, thay tướng quân đem chuyện này gánh vác.”
Nghe đối phương nói đại sư huynh đời này chưa từng giết người, Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, chợt nhớ tới phong phạm làm việc ôn hòa thường ngày của sư huynh, thầm nghĩ ước chừng là thật, lại nghe đoạn lời phần sau của đối phương, nhịn không được hơi trào phúng cười, nói:
“Tuy rất không muốn khoe khoang, chẳng qua chỉ bằng thân phận ngươi muốn gánh tội danh giết chết ta, thật là si tâm vọng tưởng.”
Cốc Khê lắc đầu cảm khái nói: “Chỉ cần ta sống, ta sẽ nói cho toàn thế giới, thư viện Thập Tam tiên sinh là ta giết, không quan hệ với đại tướng quân, ta thậm chí có các khiến toàn thế giới tin tưởng, ta là người của Tây Lăng thần điện, sở dĩ muốn giết chết người, vì vu oan hãm hại Hạ Hầu đại tướng quân, do đó để cho thư viện cùng quân đội đế quốc quyết liệt!”
Ninh Khuyết nhìn biểu cảm thỏa mãn trên mặt hắn, lắc đầu nói: “Xem ra người quả thật điên rồi, tuy cái mưu kế này mới nghe tựa như có chuyện như vậy, nhưng ai sẽ tin tưởng ngươi là người của Tây Lăng thần điện?”
Trên mặt Cốc Khê lần nữa hiện ra mảng tươi cười quỷ dị kia, nói: Giống Thập Tam tiên sinh người người như vậy đại khái sẽ không tin tưởng, nhưng hoàng đế bệ hạ sẽ tin tưởng, hoàng hậu nương nương sẽ tin tưởng, mấu chốt nhất là phu tử sẽ tin tưởng.”
Nói tới đây, vị quân sự Cốc Khê quen ở trong đêm tối thay tướng quân xử lí tất cả này ngẩng đầu nhìn phía bầu trời mùa đông u ám, trên mặt lộ ra tươi cười trong xanh phẳng lặng, cảm khái nói: “Bởi vì ta thật sự là người của Tây Lăng thần điện.”
Ninh Khuyết không biết nên nói những gì, hắn từ nhỏ đã ở giữa sinh tử giãy dụa cầu sinh, vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấu hắc ám cùng phức tạp trên đời, nhưng lúc này nghe Cốc Khê thản nhiên thừa nhận thân phận chân thật ban đầu của mình cùng với nay vì Hạ Hầu phát ra ý điên cuồng, mới phát hiện thì ra mình đối với thế giới này phức tạp vẫn " không đủ hiểu biết.
Hắn đem vạt áo bên hông nắm thật chặt, xác nhận sẽ không sinh ra chút ảnh hưởng đối với chiến đấu sau đó, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn | Cốc Khế hỏi: “Những người xác nhận có thể giết chết ta như thế nào?”
Cốc Khê dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, nói: “Bởi vì ngươi là người yếu nhất thư viện tầng hai.”
Ninh Khuyết bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ cái xưng hô này đại khái sẽ luôn theo mình rất nhiều năm nhỉ.
Hắn hỏi: “Nhưng đại sư huynh của ta bây giờ đang ở trong thành Thổ Dương.”
Cốc Khê đáp: “Ngươi xuất hiện ở trong phú của ta, đại tiên sinh tự nhiên cho rằng ngươi là tới giết ta, hắn lại nào sẽ quản?”
Ninh Khuyết nói: “Đạo lý tương tự, có phải hay không có thể nói rõ Hạ Hầu đại tướng quân cũng sẽ không quản chuyện này?”
Cốc Khẽ mỉm cười nói: “Nói đúng, cho nên hôm nay là một cơ hội tốt nhất giết chết người, thật ra lúc trước ta luôn do dự đến tột cùng nên giết người hay không, vừa vặn ngươi đã đến, vậy ta đành phải giết ngươi.”
Ninh Khuyết nói: “Đối với ta mà nói, đây cũng là cơ hội tốt nhất giết chết người, thật ra ta cũng luôn do dự nên vào phủ giết người hay không, nhưng đã vừa vặn ngươi muốn giết ta, vậy ta đành phải giết ngươi.”
Cốc Khê cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi: “Ngươi bây giờ đã biết ta vì sao muốn giết người, nhưng ta vẫn là không thể xác nhận, người đến tột cùng vì sao nhất định phải giết chết ta, có thể xin Thập Tam tiên sinh chỉ giáo hay không?”
Ninh Khuyết nhìn mặt hắn, nhớ tới tờ giấy dầu kia.
Gia hảo viết tờ giấy dầu sớm đã chết, tờ giấy dầu đó cũng đã bị hắn hủy, nhưng những cái tên trên giấy dầu hắn lại nhớ rõ, trong đó ở trên vị trí rất cao, có hai chữ Cốc Khê.
Rất nhiều năm trước, quân sự Cốc Khê đã là con chó trung thành nhất cũng âm hiểm nhất của Hạ Hầu đại tướng quân, căn cứ tình báo Tiểu Hắc Tử tra được, cùng với về sau Ninh Khuyết thông qua sự phụ âm thầm nhìn thấy một số tông quyền của Thiên Xu Xử, đều nói rõ quân sự này chính là kẻ liên lạc giữa Hạ Hầu cùng Tây Lăng thần điện.
Năm đó chính là gã quân sự tên Cốc Khê này thay Hạ Hầu định ra kế sách, lấy tội phản quốc diệt cả nhà Tuyên Uy tướng quân phủ, mà những thôn trang Yến cảnh bị diệt kia, cũng là vị quân sự này thay Hạ Hầu ra chủ ý.
Có những lý do này, đủ để cho Ninh Khuyết giết hắn trăm ngàn lần.
Chẳng qua lúc này đối mặt Cốc Khê nghi vấn, hắn chưa giải thích gì.
Hai tay áo đã xắn đến giữa khửu tay, cánh tay trần ở trong gió lạnh, tay phải ổn định vươn tới sau lưng cầm chuối đao, một tiếng choang rút ra phác đáo dài trắng, lưỡi đao ở trong gió lạnh lấp lánh như hào quang.
Ninh Khuyết bước bộ pháp ổn định bước qua đình viện, hướng Cốc Khê trước chiếc ghế tùng đi đến.
Cốc Khê chậm rãi nheo mắt, hai tay chắp ở trong tay áo sau người run nhè nhẹ, rõ ràng không phải bởi vì sợ hãi, lại không biết những ngón tay rung rung kia đến tột cùng là đang làm cái gì.
Lưỡi đao sáng như tuyết chém vỡ sự im lặng của đình viện, chặt đứt gió lạnh ngoài tường thổi tới, chém về phía giữa đôi mắt nheo lại của Cốc Khê!