Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong thư phòng, Lý Ngư viết phong thư cho Sùng Minh thái tử của Yến quốc phương xa, phong thư này sẽ qua Cố Sơn quận Hoa Sơn Nhạc trực tiếp đưa vào hoàng cung Thành Kinh đô thành Yến quốc, loại lựa chọn này không quan hệ với tốc độ, chỉ xuất phát từ cẩn thận lo lắng.

Ở trong thư nàng nói những câu chuyện thành Trường An gần đây phát sinh, cực tùy ý dân theo vài nét bút kết giao giữa mình cùng đội chủ tớ Lão Bút Trai kia, cuối cùng mới đối với Long Khánh hoàng tử mất tích tỏ vẻ chân thành an ủi.

Yến quốc đô thành Thành Kinh, trong vương cung tuyết bay, ánh mắt Sùng Minh thái tử rời khỏi tờ giấy thư nắm chặt trong tay, nhìn bông tuyết phất phới thành xoáy ngoài lan can lầu các.

Một gã mưu thần khó có thể che dấu ý mừng trên mặt, vái dài chấm đất đối với Sùng Minh thái tử, chúc mừng nói: “Nếu Thập Tam tiên sinh thực đại biểu thư viện nhập thế, dựa theo quan hệ công chúa điện hạ nói trong thư, khả năng ngôi vị hoàng đế Đại Đường ngày sau rơi vào trong tay hoàng tử Lý Hồn Viên liên sẽ phi thường lớn, mà thái tử điện hạ ngài và Lý Ngư công chúa quan hệ cá nhân rất tốt, cái này đối với ngài thậm chí là Yến quốc ngài sau này chủ chính, đều là cục diện phi thường hoàn mỹ.”

Sùng Minh thái tử tinh tường nhận ra Đại Đường công chúa Lý Ngư thông qua phong thư này biểu đạt ý nguyện, hắn biết vị công chúa điện hạ kia là muốn tăng cường lòng tin của mình, nếu Long Khánh chết thật, như vậy vương vị Yến quốc liền chỉ có một người thừa kế, hắn không hề nghi ngờ là kẻ được lợi lớn nhất, huống chi ngày sau Đại Đường quân vương cũng sẽ ủng hộ hắn.

Giờ đã có rất nhiều người biết Long Khánh hoàng tử là bị Ninh Khuyết của thư viện đánh bại, sau đó mất tích sống chết không biết, theo đạo lý hắn nên cảm tạ Ninh Khuyết sau đó tận tình chúc mừng, nhưng đối mặt cấp dưới chúc mừng, trên mặt hắn lại không có ý mừng.

“Người đời đều cho rằng ta và Long Khánh tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thù hận không đội trời chung, nhưng các ngươi tựa như đều đã quên ta và hắn dù sao cũng là anh em ruột đồng huyết động mạch, năm đó ở trong cung này cũng từng cùng nhau chơi đùa. Nay hắn không biết đi nơi nào, có phải còn sống hay không, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thật có thể vui vẻ hắn lên?

Sùng Minh thái từ kinh ngạc nhìn bông tuyết phất phới trong cung, không chút lý do liền bắt đầu rơi lệ.

Tên mưu thần kia thấy trên mặt thái tử nước mắt chảy xuống, không khỏi bị dọa giật mình, vội quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, nhưng trong lòng hắn lại là vui sướng đến cực điểm, thầm nghĩ điện hạ mình nguyện trung thành phụng dưỡng lại ở loại thời khắc này còn không quên hư tình mượn cớ che đậy loại tình cảm của huynh đệ, không chịu để Yến hoàng cùng người khác nhìn thấy nửa phần sơ hở, thật sự là đáng giá tùy tùng.

Nam Tấn ở phía nam, khí hậu ấm áp, cho nên ở trong thời tiết rét đậm cũng không có tuyết rơi, ngọn núi đá giống như thanh kiếm khổng lồ kia phản chiếu ánh mặt trời mùa đông, mỗi cái khe đá mỗi chỗ hang đá đều rõ ràng như vậy, tựa như chân núi tòa cổ các kiểu cũ hai màu đen trắng rõ ràng, lộ ra kiếm ý nghiêm nghị mà kiêu ngạo.

Vô số năm qua rất nhiều người phát hiện, muốn ở trên đường tu xa tu hành dài dằng dặc đi xa hơn một chút, người tu hành từ thân tâm tới khí phách vận khí cơ duyên không thể thiếu, mà khí phách thường thường là vô cùng kiên định kiêu ngạo tự tin.

Kiếm thánh Liễu Bạch ở trong cổ các thanh tu tĩnh ngộ vô thượng kiếm đạo, được thế gian công nhận là đệ nhất cường giả, tự nhiên không hề nghi ngờ cũng cực kỳ kiêu ngạo tự tin, phần kiêu ngạo tự tin đó thậm chí đã vượt qua phạm trù kiên định mà tỏ ra không chút lý do.

Trong cổ các vang lên thanh âm bình tĩnh mà lại bén nhọn của Kiếm thánh, thanh âm này tựa như muốn đâm thủng tận trời, đâm thủng màng tại các đệ tử “Mấy tháng tiền ta từng nói, người mất mặt thì không cần về nữa”, vậy các ngươi vì sao muốn về?”.

Các đệ tử Kiếm các cúi đầu trong lòng khiếp sợ bất an, thầm nghĩ mình những người này nhận lệnh thần điện hướng tới hoang nguyên, trong mấy ngày nay sau khi cùng người thảo nguyên chiến lại cùng người Hoang chiến, chém giết đẫm máu chưa từng lui khiếp, nào làm sư môn mất mặt?

Sâu trong cổ các hai màu đen trắng mơ hồ có ánh mặt trời hạ xuống, bao phủ một mảng đầm biếc cực nhỏ cùng một gian nhà cỏ, thì ra bởi gian này hướng lên trên cho đến đỉnh núi, là bị năm tháng ăn mòn ra một cái hang lớn.

Lúc này mặt trời đã chếch đi, trong động tối tăm mát mẻ.

Một nam tử tóc dài áo choàng ngồi ở dưới ánh mặt trời, không cảm thụ được trên thân người này có khí tức cường đại thế nào, nhưng nếu có ai dám nhìn thắng bóng người hắn, không qua bao lâu liền sẽ cảm thấy mắt đau đớn khó chịu, thậm chí sẽ rơi lệ mù mắt.

Bởi vì tóc nam tử rối tung, bên hông buộc dây lưng rộng tay áo buông, bao gồm ánh mắt cùng bóng lưng đều là kiếm.

Bản thân nam tử này chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm vắt ngang thiên địa.

“Ngươi đi thành Trường An xem xem Ninh Khuyết kia đến tột cùng là người thế nào, năm đó lúc hắn còn chưa biết tu hành, đã có thể giết để tử Kiếm các ta, hiện nay trở thành đệ tử của phu tử lại sẽ tiến bộ tới trình độ nào? Thư viện hành tẩu yếu nhất trong lịch sử? Ta không tin loại lời này, hơn nữa chỉ cần là thư viện hành tẩu cho dù là yếu nhất trong lịch sử cũng đủ để mài người tinh thần.”

Trước nhà có có một nam tử trẻ tuổi quỳ, nam tử đó dáng người thon dài, hai đầu gối quỳ xuống đất vẫn như là một cây đại thụ, nghe thanh âm như kiếm của Kiếm thánh Liễu Bạch bên đầm, sắc mặt hắn hơi tái đi, cố gắng bình tĩnh thức hải rung chuyển khó hiểu nói: “Nhưng lúc ta đi chỉ sợ hắn đã trở về Trường An.”

“Thành Trường An lại như thế nào? Nhan Sắt nguyện cùng Vệ Quang Minh đồng quy vu tận cũng không muốn cùng ta chiến một trận nữa, hiện nay ta liền muốn xem truyền nhân hắn lưu lại cùng truyền nhân của ta đến tột cùng ai mạnh. Ngươi cũng không cần lo lắng thư viện sẽ ngăn cản người khiêu chiến hắn, thư viện truyền nhân đã muốn nhập thế thì phải làm tốt chuẩn bị không ngừng khiêu chiến, cần chuẩn bị tốt thời khắc bị người ta giết chết. Năm đó Kha tiên sinh đó là một đường giết qua như vậy, hiện tại Ninh Khuyết này lại có tư cách gì ngoại lệ?”

Sau năm mới, chưa được bao nhiêu ngày đã là tiết hoa đăng, ban đêm thành Trường An biến thành biển đèn, vô số dân chúng cả nhà du lịch, trẻ con cầm trong tay gậy đường líu ríu chạy loạn khắp nơi, các thiếu nữ xấu hổ lẫn cười dựa sát vào tình lang vụng trộm xoay tròng mắt, giữa phố dài phường thì không biết sẽ để lại bao nhiêu giày mũ bao nhiêu hầu bao.

So với bầu không khí náo nhiệt vui thích của dân gian, không khí trong hoàng cung tự nhiên tỏ ra trang nghiêm ngưng trọng hơn rất nhiều. Đêm đó bệ hạ và hoàng hậu nương nương mời quan to trong triều vào cung dùng tiệc, sau khi tiệc tàn bệ hạ tiếp tục cùng những văn thần kia thưởng tự phổ nhạc đấu rượu, hoàng hậu nương nương thì giữ lại vài phu nhân ngày thường thân cận nhất đi trong điện của mình tiếp tục nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK