Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô luận tể tướng phu nhân hay đại học sĩ phu nhân, ở loại trường hợp này đều phải nói ngưng thần tĩnh khí mỉm cười nói có quy củ, nhưng lúc các nàng nhìn thấy Lý Ngư sau cái bàn kia của điện thủ, vẫn khó tránh khỏi lộ ra vẻ giật mình.

Đại Đường mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, mấy năm nay việc duy nhất làm triều đã có chút lo lắng đó là kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Ai cũng biết hoàng hậu nương nương muốn cho con mình ngày sau ngồi lên ghế rồng, mà Lý Ngư công chúa thì không chút do dự cho rằng em trai ruột của mình mới có tư cách trở thành hoàng đế ngày sau, giữa | hai bên chưa từng có minh tranh nhưng ám đấu lại không thiếu, công chúa năm đó gả xa thảo nguyên, hoàng hậu cực ít bước vào ngự thư phòng nữa, đều có liên quan với việc này. Hôm nay lại có thể ở trường hợp này nhìn thấy bóng dáng công chúa điện hạ, chẳng lẽ nói hai vị này thực chuẩn bị giảng hòa?

Dưới tâm tình chấn động, các phu nhân liền chưa chú ý tới tiểu thị nữ im lặng ngồi ở bên cạnh Lý Ngư.

Lý Ngư căn bản không ngờ, chẳng qua hoàng hậu nương nương muốn gặp Tang Tang, chuyện này làm nàng rất cảnh giác, nay rất nhiều người đã rõ ràng Ninh Khuyết là người nhập thế của thư viện, tranh thủ sự ủng hộ của Ninh Khuyết ở trên trình độ rất lớn đã tương đương tranh thủ được thư viện ủng hộ, hoàng hậu gặp Tang Tang đến tột cùng là muốn làm gì?

Các vị phu nhân cùng thân cận của hoàng hậu nương nương ở đây trong lòng cũng tự có khuynh hướng, nhưng nghĩ vị trí lão gia nhà mình trong triều, luôn cẩn thận làm việc, đều tiến lên chào hỏi với Lý Ngự, chỉ có một vị phu nhân hờ hững bất động.

Vị phu nhân này là phu nhân của Văn Uyên các đại học sĩ Tằng Tĩnh.

Vị phu nhân này năm đó nàng là tiểu thiếp được sủng ái nhất Tằng Tĩnh phủ, vừa mới sinh hạ một con gái liền thảm bị vợ lớn hại chết, nếu không phải hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên biết được việc này, giận dữ viết một phong thư đến phủ, dù là nàng chỉ sợ đã từ lâu lặng yên không một tiếng động chết đi, nào có vinh quang nhất phẩm mệnh phụ ngày nay?

Bởi vì đoạn lịch sử này, Tăng Tĩnh phu nhân vô cùng cảm kích đối với hoàng hậu nương nương, chỉ cần hoàng hậu nương nương cao hứng, đừng nói tiền đồ lão gia nhà mình, dù là tính mạng nàng cũng có thể không cần, cho nên lúc đám người tể tướng phu nhân cùng Lý Ngư mỉm cười chào, nàng chỉ hờ hững ngồi ở sau bàn, căn bản không có ý tứ tiến lên.

Nàng nhìn tiểu cô nương mặc đồ thị nữ kia bên cạnh Lý Ngư, khẽ nhíu mày thầm nghĩ, công chúa điện hạ nay càng thêm làm càng hoàng hậu nương nương đãi khách vậy mà cũng dám mang theo thị nữ ra màn.

Nhưng nhìn tiểu thị nữ kia mặt nhỏ má đen, nhìn đôi mắt lá liễu sáng ngời kia, Tăng Tĩnh phu nhân luôn cảm thấy tựa như từng thấy nàng ở nơi nào, trong lòng không có lý do không hiểu sinh ra cảm giác thương tiếc đau lòng.

Kế tiếp suốt một buổi tối, Tằng Tĩnh phu nhân đều đắm chìm ở loại cảm thụ không hiểu hoặc là hoang mang này.

Lúc hoàng hậu nương nương nói giỡn, nàng không như trước cười ra tiếng thứ nhất đến hơn nữa cười lớn tiếng nhất nữa, lúc tể tướng phu nhân nói tới chuyện thú vị trong thành Trường An, nàng cũng không ở bên phối hợp thêm mắm thêm muối nữa, mà là có chút quên hình dạng nhìn chằm chằm thị nữ đen nhỏ gầy kia bên cạnh công chúa Lý Ngư, càng nhìn càng xuất thần.

Nàng biểu hiện khác với ngày xưa tự nhiên khiến một số người chú ý, nhất là lúc các phu nhân chú ý tới nàng nhìn chằm chằm phía công chúa điện hạ, càng cảm thấy kỳ quái trong lòng, vị thượng thư phu nhân nào đó ngồi ở bên cạnh nàng nhẹ giọng nhắc nhở vài lần thấy nàng còn chưa tỉnh táo lại, nhịn không được nhẹ nhàng đụng nàng một cái.

Thượng thư phu nhân hạ giọng thân thiết hỏi: “Ngươi hôm nay đến tột cùng sao mất hồn mất vía như vậy?”

Tằng Tình phu nhân miễn cưỡng cười, chưa giải thích, bởi vì nàng quả thật không thể giải thích, chính nàng cũng không hiểu vì sao càng nhìn tiểu thị nữ kia càng cảm thấy thân thiết, trong lòng cảm giác đau tiếc càng lúc càng đậm.

Hoàng hậu nương nương tụ tập mọi người nói chuyện phiếm uống trà, lại có vị tiểu thị nữ rất không bắt mắt xen lẫn trong đó, hơn nữa còn là ngồi ở cạnh công chúa điện hạ, không khỏi dẫn tới rất nhiều nghi hoặc trong lòng các phu nhân, đợi sau khi chén trà đổi nước hai lần, rốt cuộc tể tướng phu nhân nhịn không được hỏi ra, hoàng hậu nương nương mỉm cười, giới thiệu đơn giản Tang Tang một chút.

Các phu nhân lúc này biết được, thì ra tiểu cô nương này là thị nữ bên người Ninh đại gia, tuy còn có rất nhiều nghi hoặc, lại cũng không tiện hỏi nữa, hơn nữa các nàng thân phận tôn quý, tuy nói không có khả năng đem tỳ nữ trong nhà đối đãi như heo chó, nhưng cũng thực sự là người của hai cái thế giới, chỉ xem ở trên phần hoàng hậu nương nương tùy ý hỏi vài câu Ninh Khuyết như thế nào.

Tăng Tĩnh phu nhân nhìn bạn bè cùng tiểu thị nữ đó nói chuyện, bản thân cũng nhịn không được bắt đầu dò hỏi, chỉ là nàng cũng không qua tâm vị Ninh đại gia trong truyền thuyết kia mỗi ngày có thể viết mấy bức phòng chính, hỏi là tuổi của Tang Tang.

Tang Tang rất không thích ứng không khí trong hoàng cung, nếu không phải trong cung có ý chỉ, hơn nữa Lý Ngư đáp ứng bồi nàng, nàng thà ở trong Lão Bút Trai nấu cháo húp, nhất là lúc trước ở dưới sự hầu hạ của các cung nữ ăn bữa cơm, càng thêm cảm thấy Ninh Khuyết | lúc trước nói rất đúng hoàng cung căn bản không phải là nơi ăn cơm.

Lúc những phụ nhẫn tôn quý kia hỏi nàng, nàng càng thêm cảm thấy có chút vất vả cố hết sức. Thẳng đến nghe được có người hỏi tuổi mình, cảm thấy vấn đề này trái lại đơn giản, lập tức nghiêm túc trả lời: “Ta là năm Thiên Khải đầu tiên sinh ra.”

Tằng Tĩnh phu nhân cúi đầu nhìn tay vươn ra khỏi cổ tay áo đếm ngón một lúc, tính rõ nàng năm nay ước chừng là sắp tròn mười lăm tuổi, hơi ngẩn ra sau đó sầu não nói: “Nếu hài tử kia của ta sống tới ngày nay, cũng đã lớn như người rồi.”

Lúc này phu nhân trong điện đều cùng hoàng hậu nương nương thân cận, đương nhiên biết sự kiện ồn ào huyên náo người đàn bà đanh đá giết thiếp diệt con kia trong thành Trường An năm Thiên Khải đầu tiên, nghe lời này không khỏi đều hướng Tằng phu nhân ném tới ánh mắt an ủi.

Hoàng hậu nương nương ôn tồn an ủi nàng vài câu.

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn tiểu thị nữ sau bàn đối diện một cái, hơi khổ sở cười, thầm nghĩ mình đại khái là quá mức nhớ nhung con gái năm đó chết đi, hôm nay thấy tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ với nó vậy mà có chút thất thố, thật là không nên.

Trên đời có rất nhiều chuyện một khi động tâm động niệm, liền rất khó dùng phương thức khác đem nó lau đi. Chính như loại cảm giác thương tiếc không lý do của Tăng Tĩnh phu nhân đối với Tang Tang, nàng muốn thuyết phục bản thân chỉ là nhớ nhung con gái chết sớm, lại luôn là nhịn không được thường thường ngẩng đầu lên nhìn phía bàn trà đối diện, kinh ngạc nhìn Tang Tang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK