Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy năm sau Lạn Kha tự xảy ra huyết áp, thần điện Tài Quyết Ti đại ti tọa liên lụy trong đó, Liên Sinh đại sư đả thương địch thủ mất mạng, nguyện gánh trách nhiệm, không để ý cao thấp Đào sơn giữ lại kiên quyết từ chức đại thần quan nhẹ nhàng rời đi, từ đó quy ẩn không biết tung tích.

Từ đó về sau trong thế giới tu hành không còn Liên Sinh đại sự người này, những tên Liên Sinh đại sự lại vẫn ở trong thế giới này truyền lưu, truyền lưu mãi đến hiện tại.

Ở trong hồi ức của thế giới hiện nay, trên người Liên Sinh đại sự luôn che một tầng sắc thái từ bị lại thần bí, từ bị là vì hành vi của hắn, thần bí lại là bởi vì hắn cả đời này rực rỡ loá mắt quá mức truyền kỳ.

Liên Sinh đại sư giỏi văn chương, hiểu thư mực, khổ hạnh làm thế gian, tĩnh tự đọc sách cũ, tu hành không ngại, ở trong Lạn Kha tự ngộ đạo, mấy năm liền vào Trí Mệnh, phật pháp tinh thông, đạo môn công pháp lại thông thấu tương tự... Hắn là một đời nhà văn chương, nhà kể chuyện lớn, lại là phật tông sơn môn hộ pháp, còn là thần điện Tài Quyết đại thần quan.

Một người nguyện ý thân cận tất cả đẹp trên đời, có năng lực hiểu ra mọi pháp trên đời, dũng cảm gánh vác mọi chuyện trên đời, hơn nữa làm hoàn mỹ như thế, trước kia chưa từng xuất hiện, cũng không biết về sau còn có thể xuất hiện.

Ở rất nhiều người xem ra, nhân vật hoàn mỹ như thế không có khả năng hậu thiên tu hành mà được, chỉ có thể là kì tài trời sinh, cho nên hậu nhân mới sẽ đối với hắn nhẹ nhàng đi không dấu vết lưu lại một câu đánh giá như vậy: “Tây phương có sen nhẹ nhàng rơi xuống thế gian, tự sinh ba mươi hai cánh hoa, mỗi cánh hoa khác nhau, đều là thế giới.”

Pháp hiệu của hắn là Liên Sinh Tam Thập Nhị.

Hắn tựa như một đóa sen trắng bay xuống hồng trần, nở rộ mỗi một cánh hoa sen như ngọc, liền bày ra một đại năng lực, mang cho thế gian xấu xí dơ bẩn này một tia an ủi.

Ninh Khuyết ở ngoài sơn môn Ma Tông trong Khối Lũy đại trận, đối với rêu xanh vết vạch trên đá trực tiếp hai đầu gối quỳ xuống đất dập đầu, đó là bởi vì hắn bái là trưởng bối, là thân cận trong máu mình, là kính ngưỡng cùng hướng tới trong tinh thần.

Đối với đạo si cùng Mạc Sơn Sơn mà nói, Liên Sinh đại sự tương tự là một ngọn núi lời từ khi học đạo bắt đầu đã đình trú ở trong ý thức, trong máu các nàng tự nhiên chảy xuôi phần thân cận cùng kính ngưỡng kia.

Cho nên các nàng căn bản sẽ không để ý tới trong lòng Ninh Khuyết lúc này nghĩ thế nào, cũng không có ý nguyện chiến đấu gì, trực tiếp hai đầu gối quỳ xuống lấy chán chạm đất, cực kỳ cung kính hướng phía lão tăng khô gầy như quỷ kia dập đầu hành lệ.

Cùng thư si so sánh, vẻ mặt đạo si rõ ràng càng thêm hưng phấn, nàng là thần điện Tài Quyết Ti đại ti tọa, mà Liên Sinh đại sư năm đó từng đảm nhiệm thần điện Tài Quyết đại thần quan, cũng tương đương Liên Sinh đại sự là tồn tại loại sự tổ của nàng. Càng mấu chốt là, Tài Quyết Ti tuy là nơi quyền bính nặng nhất Tây Lăng thần điện, nhưng bởi vì việc hình từ thanh danh không tốt thế nào, trong mắt người trên đời thường thường âm trầm vượt qua thần thánh, mấy trăm năm qua chỉ có lúc Liên Sinh thần tọa tại vị, thần điện Tài Quyết Ti đã có thể trấn Ma Tông yêu ta lại có thể được người đời tôn sùng, nay các lão nhân Tài Quyết Ti nhắc tới đoạn thời gian tốt đẹp năm đó vẫn nhớ mãi không quên, cho nên ở trong mắt bọn người Tài Quyết Ti, địa vị Liên Sinh thần tọa hết sức khác.

Nàng khó có thể đè nén xuống chấn động cùng kích động trong lòng, nhìn thủ ấn hoa sen giữa bụng lão tăng, thanh âm khẽ run nói: “Đệ tử thần điện Tài Quyết Ti ti tọa Diệp Hồng Ngự, bái kiến Liên Sinh thần tọa, trên dưới Đào sơn đều cho rằng thân tọa đại nhân ngài đã tu đạo đại thành vũ hóa đi hầu hạ Hạo Thiên rồi, thật không ngờ đệ tử đời này lại có thể có phúc này có thể gặp mặt Liên Sinh thần tọa.

Liên Sinh đại sự không ngờ có thể ở nơi này nhìn thấy người mới của Tài Quyết Ti, sau khi hơi ngẩn ra ôn hòa cảm khái nói: “Lúc trước từng nói trong núi không biết năm tháng, bây giờ xem quả nhiên như thế, người cô nương sạch sẽ nhưng còn nhỏ như vậy, lại cũng bị kéo vào trong đầm nước bùn kia, thật sự là đáng tiếc đáng tiếc.”

Nếu đổi thành bất luận kẻ nào dùng một cái đầm nước bùn đến hình dung Tài Quyết Ti, Diệp Hồng Ngư tuyệt đối sẽ làm đối phương sống không bằng chết, nhưng lúc này nàng lại không có bất cứ phản ứng nào, bởi vì nói ra lời này là lão tổ tông Tài Quyết Ti, nàng nào dám có chút làm trái, quan trọng hơn là thanh âm Liên Sinh thần tọa là dịu dàng hiền lành như vậy, giống như một người ông đang trân trọng cháu gái nhỏ, làm trong lòng nàng sinh ra cảm xúc ấm áp hơi xấu hổ cực kỳ hiếm thấy.

Thiên hạ tam si danh chấn thế gian, nay đạo si cùng thư si đều giống đứa bé nhu thuận quỳ rạp xuống phía trước núi xương như vậy, chỉ có Ninh Khuyết vẫn đứng thẳng, Mạc Sơn Sơn lặng lẽ kéo hắn mấy cái, hắn lại làm bộ chưa thấy.

Ninh Khuyết không giống thư si cùng đạo si, từ nhỏ đã ở trong tông phải học tập, biết nhiều truyền thuyết trong thế giới tu hành như vậy, hắn hai năm trước mới vô cùng gian nan tiến vào thế giới người tu hành, các sư huynh sư tỷ thư viện hậu sơn cũng không có hứng thú kể chuyện xưa, cho nên tri thức tương quan của hắn quá mức bần cùng, thậm chí chưa từng có nghe nói Liên Sinh Tam Thập Nhị cái tên này.

Như vậy hắn tự nhiên không có khả năng giống Mạc Sơn Sơn cùng Diệp Hồng Ngư kính sợ quỳ gối như vậy.

Nghe được bốn chữ Liên Sinh thần tọa, hắn nhìn lão tăng ngồi trong đống xương trắng kia nở nụ cười, nói: “Thì ra ngài từng là thần điện Tài Quyết đại thần quan, khó trách ngài muốn tiêu diệt Ma Tông.”

Ý cười dần thu lại, hắn nhìn chằm chằm lão tăng nói: “Nhưng ta vẫn là không rõ, ngươi vì sao phải hao hết nửa đời tâm huyết bố trí một cái âm mưu như vậy đi hại tiểu sư thúc nhà ta, nếu là ta, cho dù ăn no cũng sẽ không làm như vậy.”

Trên đời lại có người dám dùng ngữ khí không chút nào kính cẩn nghe theo như vậy nghi ngờ Liên Sinh thần tọa!

Quỳ gối trước núi xương Diệp Hồng Ngư quay đầu lạnh lùng nhìn Ninh Khuyết một cái, hai hàng lông mày nhướng lên, sắc bén như hoa.

Lão tăng vẻ mặt ôn hòa nhìn phía Ninh Khuyết, mỉm cười nói: “Tựa như người chưa từng nghe nói ta.”

Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, nói: “Hẳn là mọi người đều từng nghe nói ngươi?”

Trên khuôn mặt khô gầy như quỷ của lão tăng gian nan nặn ra một tia tươi cười tự giễu, nói: “Mới nghe có lẽ sẽ tỏ ra có chút buồn cười, nhưng ta nghĩ mới trôi qua mấy chục năm, mọi người thế hệ trẻ chung quy hẳn là nhớ tên của ta mới đúng.”

Ninh Khuyết không biết nên nói gì, nhìn Diệp Hồng Ngư phóng đến ánh mắt rét lạnh, lại nhìn thấy không gì sánh được trong con ngươi đen của Mạc Sơn Sơn, thầm nghĩ chẳng lẽ vị Liên Sinh thần tọa này nói những lời này là nói thật?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK