Nói xong câu đó, tam sư tỷ Dư Liêm thu thập giấy và bút mực trên bàn, cũng không cùng mọi người chào hỏi liền rời tiểu viện, bộ viện phục rộng thùng thình kia phu ở trên thân thể nhỏ nhắn của nàng theo gió khẽ dao động vào màn đêm mà không thấy.
Lúc trước phen tranh luận hiếm thấy trong lịch sử thư viện đó lời đại sư huynh nói rất tôi nghĩa khó hiểu, lời nhị sư huynh nói cũng có chút mơ hồ không rõ, lúc này lời tam sư tỷ nói cũng triết tự mờ mịt không thể tìm, tin tưởng bản thân ba người bọn họ thật ra đều chỉ là mơ hồ cảm giác được cái gì, như vậy người còn lại càng là hoàn toàn không nghe hiểu.
Hai vị sư huynh lâm vào trong trầm mặc, các sư đệ sư muội theo bước chân tam sư tỷ lặng yên không một tiếng động rời khỏi, thật sự tỷ Mộc Dữu lo lắng nhìn hai người ngồi ở ghế một cái, đem ấm trà trên bàn rót đầy nước nóng, sau đó cũng ra khỏi phòng.
Ánh nến nhẹ nhàng lay động, sau sân mơ hồ truyền đến tiếng thác nước vào đầm, không biết qua bao lâu thời gian, đại sư huynh chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt sạch sẽ tràn đầy vẻ mỏi mệt.
Nhị sư huynh đứng dậy, kính cẩn hành một lễ.
Đại sư huynh nói: “Nàng cũng đã nói như vậy, xem ra người ta quả thật là sai rồi, chẳng qua ta vẫn là kiên trì ý kiến của ta, hơn nữa ta nghĩ không ra, nếu hắn cùng Sơn Sơn lưỡng tình tương duyệt, lại có đạo lý gì sẽ không chọn nàng.”
Nhị sư huynh suy nghĩ chốc lát sau đó nói: “Bởi vì hắn không bỏ xuống được Tang Tang.”
Đại sư huynh bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, nhíu mày nói: “Tiểu sư đệ có thể hai người đều muốn hay không?”
Nhị sư huynh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lòng tham như vậy sẽ gặp trời phạt, hơn nữa hai tiểu cô nương đó tuy nói xuất thân địa vị chênh lệch thật lớn, nhưng tuyệt đối không phải tục nữ tử trên đời, sao có thể cho tiểu sư đệ vui vẻ như vậy.”
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Quân Mạch, ngươi đến tột cùng đã nhìn ra bao nhiêu?”
Nhị sư huynh trầm mặc một lát sau đó nói: “Lúc Nhan Sắt cùng Vệ Quang Minh thành tro, ta nhìn thấy thoáng chốc động tĩnh, chỉ là vấn thấy không chân thật, chẳng lẽ sư huynh người đã thấy rõ việc ngày sau?”
Đại sư huynh hơi chua xót cười nói: “Chỉ sợ ngay cả sư phụ cũng xem không rõ, huống chi người ta?”
Nhị sư huynh khẽ nhíu mày nói: “Không biết Dư Liêm lại đã nhìn ra mấy phần.
Lực chú ý của cô ấy luôn ở trên người tiểu sư đệ, chỉ sợ còn không bằng người ta.”
Nói xong câu đó, đại sư huynh không biết đang nghĩ cái gì, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đưa tay vỗ nhẹ nhẹ chụp đầu với nhị sư huynh, nói: “Quân Mạch, có lẽ ngươi là đúng, chẳng qua ta không đành lòng.”
Nhị sư huynh dáng người cực cao, thấy sư huynh muốn vỗ đầu vai mình, theo thói quen hơi cúi về phía trước, để sư huynh có thể vô thuận tay hơn chút, cái mũ xưa trên đầu lại suýt nữa đánh tới mặt đại sư huynh.
Hai người nhìn nhau cười, tranh luận lúc trước mang đến một chút cảm xúc tiêu cực tan hết đi.
Chỉ có hai chữ không đành lòng kia vẫn theo thanh âm thác nước không ngừng quanh quẩn.
Ninh Khuyết cũng không biết thư viện hậu sơn vì đại sự cả đời mình mở một lần đại hội, càng không biết hai vị sư huynh trong mắt hắn đã không dính bụi bặm thế gian lại vì chuyện này xảy ra xung đột kịch liệt, thời gian gần đây, hắn tiếp tục dẫn Sơn Sơn ở trong thành Trường An ý đông dần hết du ngoạn, đi các thư gia trai đánh giá tác phẩm của tiền nhân.
Trước sau hai đời cộng lại hơn hai mươi năm, hắn chưa từng nói chuyện yêu đương, thậm chí chưa từng cùng khác phái có tiếp xúc khá thân mật, cho nên hắn không biết bây giờ mình và Sơn Sơn có tính là yêu đương không, bởi vì đêm đó ở giữa tuyết trắng tường đỏ sau khi nói thích, giữa hai người ở chung tựa như không có bất cứ gì thay đổi, vẫn là yên tĩnh tùy ý như vậy, đó là ngay cả tay cũng chưa từng dắt một lần, có khác nhau duy nhất đại khái là khi đầu vai chạm nhau thiếu nữ ngẫu nhiên toát ra ý xấu hổ.
Vừa vặn là mảng ý xấu hổ này, liền bù lại một bộ phận tiếc nuối rất lớn Ninh Khuyết tưởng tượng đối với tình yêu, lúc dẫn Sơn Sơn đi qua ở trong phố lớn ngõ nhỏ thành Trường An, hắn thường xuyên sẽ nhớ tới tỳ nữ ngày đó đầu đường Bắc Sơn bên đống lửa dựa vào mình, nhớ tới Tư Đồ Y Lan bên hồ Yến bắc cùng mình tản bộ, mới cảm thấy có điều đáp lại mới là căn nguyên của cảm xúc vui sướng.
Loại cảm giác này thực rất tốt, cho dù chưa có bất cứ tiếp xúc có thể thân mật nào, cũng chưa có lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển gì, cho nên Ninh Khuyết rất nguyện ý cùng Sơn Sơn tiếp tục đi, chỉ là ở lúc qua bóng râm cây mùa đông những con ngõ hẹp đó, ở lúc bước qua những đống tuyết dần tan bên hồ, hắn ngẫu nhiên sẽ cảm thấy nơi nào đó trong lòng trở nên có chút trống rỗng.
Chạng vạng, hai người đến ngõ bốn mươi bảy. Đứng ở dưới cây đầu ngõ, Ninh Khuyết lại hướng Mạc Sơn Sơn phát ra lời mời: “Đi vào ngồi chút đi, đồ ăn khẳng định là đủ.”
Mạc Sơn Sơn nhìn cửa tiệm Lão Bút Trại cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Ninh Khuyết khó hiểu hỏi: “Vì sao?
Mạc Sơn Sơn nhìn mũi giày thò ra khỏi làn váy, nhẹ giọng nói: Cùng sóng vai đi ở trong thành Trường An với huynh, ta rất vui vẻ, cùng nhau bình điểm những tranh chữ kia với huynh, ta cũng rất vui vẻ, đêm đó huynh nói thích ta, ta rất vui vẻ.”
Sau đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn lúm đồng tiền nhỏ không thấy được kia trên gương mặt Ninh Khuyết hắn, lông mi khẽ chớp, bỗng nhiên nâng tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc xuống, mỉm cười nói: “Nhưng chỉ có vui vẻ là không đủ.”
Trở lại trong Lão Bút Trai, Ninh Khuyết còn đang tự hỏi ý tứ câu nói | kia của Mạc Sơn Sơn, nếu muốn hắn đi giải nan đề môn Số hoặc là tu hành ngộ cảnh, đại khái cũng so với lý giải các nữ hài tử đang nghĩ cái gì đơn giản hơn nhiều, cho nên có chút hoang mang.
“Thiếu gia, ăn cơm.”
Tang Tang từ trong hũ nhỏ múc ra hai bát canh gà, sau đó hỏi: “Muốn rắc chút hành thái hay không?”
Ninh Khuyết nói: “Canh gà ngươi đun là dễ uống nhất trên đời, cho nên muốn uống nguyên vị, không thể thêm hành.”
Nếu là bình thường, được Ninh Khuyết khen ngợi, Tang Tang bình thường sẽ tỏ ra khá vui vẻ, tuy không chắc đã cười, nhưng lúc thêm cơm cho hắn luôn sẽ lấy muối xới cơm ở trong bát dùng sức ép một chút, nhưng hôm nay nàng lại như là căn bản chưa nghe thấy, chỉ là yên lặng | thêm cơm cho Ninh Khuyết, sau đó yên lặng ngồi tới bên kia cái bàn, yên lặng cầm lấy đũa.
Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt nàng, bỗng nhiên nghĩ đến mình những ngày qua quả thật có chút hành tung mơ hồ, cười giải thích:
“Đêm đó ta từng nói với người, những sư huynh sư tỷ không biết xấu hổ kia của thư viện hậu sơn đem ta ném tới trong thành Trường An làm đả thủ lập đền thờ, cho nên những ngày qua luôn bị có người tới khiêu chiến.”
Tang Tang nhẹ nhàng dạ, sau đó cầm bát cơm tiếp tục ăn cơm.
Ninh Khuyết uống xong canh gà, lại đi trước mặt trên cái bát cơm tẻ to kia xới hai muối, sau đó và cơm như gió cuốn mây tan.
Bên bàn một mảng im lặng.