Chuyện lúc này xảy ra, thật sự làm người ta không thể lý giải, Diệp Hồng Ngư đến tột cùng vì sao phải làm như vậy? Nàng trải qua ngàn vạn vất vả mới tìm được cơ duyên thích hợp nhất tiến vào Trí Mệnh cảnh giới, vì sao phải dùng loại phương thức rõ ràng phi thường nguy hiểm này trở lại trong Động Huyền cảnh? Nàng đến tột cùng muốn làm gì?
Chuyện không thể tưởng tượng liền ở một khắc sau đó xảy ra.
Diệp Hồng Ngư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liên Sinh thần tọa, trong đôi mắt lạnh lẽo trào ra quyết tuyệt bướng bỉnh, cái váy đỏ trên người chợt trắng bệch, cảnh giới trực tiếp rớt xuống đến Động Huyền cảnh, một khí tức mênh mông cường đại lại từ trên người nàng phun trào ra, trực tiếp phá tan lòng bàn tay đỉnh đầu xuyên thấu qua đến tinh thần khống chế, hướng về thân thể lão tăng đánh tới!
Cảnh giới vĩnh viễn sẽ không tự nhiên giảm xuống, thế gian hiếm có. nghe nói có người tu hành nào có thể tự giảm cảnh, nhưng Liên Sinh đại sư học quen đạo ma, thông thế gian vạn pháp, ở lúc khí tức trên người Diệp Hồng Ngư đột nhiên thay đổi, liền đã biết dụng ý của nàng. Tây Lăng thần điện có một đạo pháp cường đại, loại đạo pháp này có thể cho người tu hành tự giảm cảnh, một khi thi triển loại đạo pháp này, khí tức ngộ ẩn chứa của người tu hành ban đầu ở thượng tầng cảnh giới, sẽ ở trong nháy mắt đều phun trào ra, niệm cường đại mấy chục năm khổ tu minh tự tĩnh ngộ mới tích lũy được ẩn chứa một khi bùng nổ, sẽ hình thành lực trùng kích cực khủng bố.
Chỉ là loại đạo pháp này cần trả giá quá lớn, người tu hành vất vả vô cùng mới tìm hiểu tiến vào cảnh giới, thậm chí so với người nhà sinh mệnh họ còn quan trọng hơn, ai bỏ được một lần buông tha, tất cả tư lại từ đầu? Hơn nữa phải biết rằng sau khi thi triển loại đạo pháp này, người tu hành muốn một lần nữa tiến vào cảnh giới vốn có, so với lần đầu tiên phá cảnh gian nan hơn vô số lần!
Đối với cường giả thần điện có tư cách tiếp xúc cùng nắm giữ loại đạo pháp này mà nói, ở trên đường tu đạo dài dằng dặc không có ai muốn thi triển loại đạo pháp này, cái này so với bảo bọn họ đi tìm chết càng thêm thống khổ càng thêm khổ sở hơn, cường giả thần điện vận dụng loại đạo pháp này tất nhiên là lâm vào cảnh ngộ so với tử vong càng đáng sợ hơn, cần dũng khí cùng quyết tâm thật lớn.
Hôm nay đạo si Diệp Hồng Ngự đã là đại tu hành giả Trị Mệnh cảnh giới, phóng mắt toàn bộ thế gian, nàng không nghi ngờ là nhân vật nổi bật nhất trong thế hệ trẻ, nhưng giờ này khắc này, nàng lại là không chút do dự làm cảnh giới của mình mạnh mẽ từ Tri Mệnh ngã xuống tới Động Huyền, căn bản không coi trọng cái giá đắt cùng hư danh phải trả.
Bởi vì vị trí cảnh ngộ bây giờ của nàng so với tử vong càng khủng bố hơn, so với minh giới càng rét lạnh hơn, nàng đã nhìn thấy một tia hy vọng, cho nên nàng không tiếc dùng tử vong đến đoạt lấy tia cơ hội này, thân ở trong phòng bằng lạnh không có một tia thiên địa nguyên khí, trừ thiêu đốt cảnh giới của mình, nàng còn có cách nào khác?
Khoảng cách giữa Trị Mệnh cảnh cùng Động Huyền cảnh, đó là khí tức trào ra giống như gió lốc trên người nàng lúc này, đó là khoảng cách lòng bàn tay lão tăng cùng đỉnh đầu nàng rốt cuộc bị đánh văng ra nửa thước!
Khí tức như gió lốc chợt tới người, thân thể lão tăng hơi nhoáng lên, ngón tay chỉ hướng Ninh Khuyết run rẩy đôi lần. Vẻ mặt hắn hờ hững, từ trên cao nhìn xuống nhìn thiếu nữ quật cường nhìn mình, trong đôi mắt sâu thẳm không có bất luận cảm xúc nhân loại nào.
Hắn không ngờ Diệp Hồng Ngự trẻ tuổi như thế lại cũng biết vô thượng đạo pháp bực này, nếu hắn biết thiếu nữ đạo môn này cùng hắn được xưng vạn pháp giai thông, càng có danh hiệu đạo si, có lẽ hắn sẽ không chấn động như vậy.
Giữa đôi môi khô cạn chú ngữ niệm nhanh, tay phải từ trên không quay về kết một cái Đơn Liên Hoa Ấn, ánh sáng thánh khiết từ giữa ngón tay như ánh đèn sáng lên, thần tức đạo ma tương thông nháy mắt chiếm cứ cả ngọn núi xương trắng!
Theo thần thuật mạnh mẽ trấn áp, bàn tay khô gầy của lão tăng chậm rãi hướng đỉnh đầu Diệp Hồng Ngự một lần nữa ép về, từng tấc nhìn như thong thả lại tựa như không thể ngăn cản giáng xuống.
Diệp Hồng Ngư chưa cúi đầu, nàng lạnh lùng cường hãn nhìn chằm chắm mắt lão tăng, cắn chặt môi mình, đem lực lượng giảm cảnh nháy mắt đoạt được kia không chút nào tiếc rẻ đánh hết ra ngoài, muốn ngăn cản bàn tay khô gầy kia hạ xuống.
Hai tay nàng chống mặt đất, vài miếng xương vỡ đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn đó lại làm nàng càng thêm tỉnh táo, càng thêm quật cường, cổ tay nhỏ nhắn kịch liệt run rẩy, nhìn như măng non tùy thời có thể gãy, nhưng vẫn quật cường chống thân thể, thân thể cũng đang kịch liệt run rẩy, tựa như tùy thời có thể tê liệt ngã xuống, nhưng vẫn quật cường không chịu tê liệt ngã xuống.
Trong cơ thể ngoài cơ thể hai đạo lực lượng khủng bố tương giao triển áp, máu tươi từ trong lỗ chân lông nhỏ bé không thể nhận ra trên khuôn mặt mềm mại của nàng thong thả chảy ra, sau đó ngưng tụ thành giọt máu rất nhỏ, cuối cùng chảy xuống trên bộ váy trắng bệch đã mất đi màu sắc vốn có.
Nhưng cái tay khô gầy kia vẫn là đang vô tình lãnh khốc thong thả hạ xuống.
Từng tấc từng tấc, cho dù nàng đã trả giá đắt như thế, thậm chí đem toàn bộ lực lượng sinh mệnh đều thiêu đốt lên, nhưng cảnh giới cách Liên Sinh thần tọa thật sự quá mức xa xôi, vẫn không thể ngăn cản.
Thời khắc cuối cùng, Diệp Hồng Ngư dùng ánh mắt không hề cảm xúc nhìn Ninh Khuyết một cái.
Lúc này Ninh Khuyết còn đang cầm thanh phác đao kia mô phỏng vết kiếm hao nhiên trên tường đá, khi thì hoa chân múa tay vui sướng khi thì ôm đạo trầm tư, tâm thần ở ngoài thân, căn bản không biết nơi đây đã xảy ra cái gì.
“Ta đã hết sức, nếu người còn vẫn chưa tỉnh lại, ta cũng không có cách nào khác.”
Diệp Hồng Ngư nhìn Ninh Khuyết, trong đôi mắt bởi vì che kín tơ máu mà càng thêm yêu dị mị mĩ chợt xuất hiện ra cảm xúc tuyệt vọng mãnh liệt, nghĩ: “Ngươi tên ngu ngốc này! Ngươi đến cùng khi nào mới có thể tỉnh!”
Sau đó nàng nhắm mắt lại. Bàn tay khô gầy rốt cuộc vẫn là hạ xuống định đầu nàng,
Lão tăng vẻ mặt ngưng trọng phức tạp nhìn thiếu nữ dưới lòng bàn tay, gò má lúc trước dẫn đầy lên đã hãm sâu, khô gầy một lần nữa thành quỷ, hừ nhẹ một tiếng, đem hầu như toàn bộ lực lượng tinh thần tích lũy mấy chục năm đều đưa qua!
Bên cạnh lòng bàn tay khô gầy phun ra khí tức cường đại.
Mái tóc đen cuồng bạo mà múa dịu dàng im lặng một lần nữa trở lại trên vai Diệp Hồng Ngự, nàng chậm rãi ngã hướng mặt đất, hai hàng nước mắt như hồng trọc lệ từ khóe mắt chảy xuống, lại vẫn lạnh lẽo quật cường nhìn mặt lão tăng.
Sắc mặt lão tăng hơi trắng đi, thân thể khẽ lay động, vì hoàn toàn chế phục Diệp Hồng Ngự thiêu đốt sinh mệnh cảnh giới bùng nổ, rất rõ ràng hắn cũng trả giá thật lớn.
Sự việc cũng chưa chấm dứt ở đây, thật sự làm lão tăng cảm thấy mơ hồ bất an cùng cảnh giác, không phải thiếu nữ dưới lòng bàn tay, mà là Ninh Khuyết đang cầm đao múa kiếm, bởi vì hắn múa kiếm là hao nhiên kiếm.
Hắn một lần nữa nâng lên bàn tay khô gầy, xa xa chỉ hướng Ninh Khuyết thần nhập kiếm ý mờ mịt không biết việc ngoài thân.
Lúc trước là Diệp Hồng Ngự thi triển ra đạo pháp khủng bố như thế, Liên Sinh vẫn chưa đem toàn bộ lực lượng của mình hao hết, bởi vì hắn phải lưu lại đủ lực lượng, cam đoan mình có thể ở trước khi Ninh Khuyết ngộ kiếm chấm dứt giết chết đối phương.
Phải tuyệt đối giết chết, không thể lưu lại chút tai hoạ ngầm cùng khả năng, cho nên một lần này hắn không dùng ánh mắt lạnh nhạt tùy ý của mình liếc, mà là vẻ mặt ngưng trọng chuyên chủ nghiêm túc xa xa cách không đâm một chỉ.
Chỗ ngón tay hướng tới, tinh thần lực cường đại ngưng kết thành tồn tại như thực chất, mạnh mẽ đâm rách không gian tịch mịch cùng không khí lạnh và khô ráo, đâm thẳng phía sau lưng Ninh Khuyết.
Lúc này Ninh Khuyết đang cầm phác đao nhìn chằm chằm vết kiếm trên tường đá trước người ngẩn người, tâm cảnh trống trải mà vụng về, liền như một đứa bé ngây thơ nhìn con kiến chuyển nhà mà không biết phía sau có viên đá bay tới.
Đạo si Diệp Hồng Ngư đã ngã ở trong vũng máu, không còn lực lượng nữa, bản thân hắn lúc này hoàn toàn ở trạng thái không phòng bị, đối mặt một chỉ ẩn chứa oán độc cùng ngưng trọng của Liên Sinh đại sư, tựa như không có gì có thể cứu lại sinh mệnh hắn.
Ngay tại lúc này, một cái xương trắng như tuyết bay lên, vắt ngang ở phía trước tinh thần lực của Liên Sinh đại sư.
Mặc dù là di cốt cứng rắn đao kiếm khá hủy của cường giả Ma Tông, theo đạo lý cũng không thể chống lại tinh thần lực mênh mông cường đại của Liên Sinh đại sự, bởi vì vật hữu hình dùng cái gì cản lại tinh thần lực vô hình?
Nhưng ánh sáng ảm đạm trên không căn phòng u tĩnh ở một chớp mắt đó xoay chuyển hằn lên, từ giữa gạch đá nóc nhà vách tường lân hóa trong vết kiếm giống như chịu lực lượng vô hình nào đó quấy nhiều, cũng đồng thời lơ lửng lên.
Tinh thần lực tay vô hình, lại vẫn có cảm giác, lúc này dù là ngay cả ánh sáng cũng chịu quấy nhiễu, bị ép xoay chuyển, huống chi là tinh thần lực? Chỉ nghe xẹt một tiếng, một chỉ của Liên Sinh đại sự đâm vào không khí, Ninh Khuyết vẫn mờ mịt cầm đao mà đứng.
Hai hàng lông mày trắng chậm rãi nhướng lên, lão tăng kinh ngạc nhìn góc kia trong phòng.
Đó là góc bị quên đi.
Trong góc có một thiếu nữ bị quên đi.
Từ bắt đầu đến bây giờ, thiếu nữ này vẫn chưa biểu hiện ra cảnh giới bản lãnh làm người ta sợ hãi than, suy yếu không chịu nổi, cho nên Liên Sinh đại sự vẫn chưa cho đủ sự coi trọng, thậm chí bị quên đi ở trong góc.
Nhưng nàng là Mạc Sơn Sơn.
Mạc Sơn Sơn của Mạc Kiền Sơn.
Nàng là thư si nổi danh cùng đạo si.
Cho nên nàng suy yếu như thế nào nữa, chỉ cần nàng còn có thể nhúc nhích, vậy sẽ có thể làm ra chuyện người bình thường không làm được.
Lão tăng hờ hững nhìn Mạc Sơn Sơn một cái, không để ý đến nàng, trực tiếp lại một chỉ cách không đâm về phía Ninh Khuyết.
Mạc Sơn Sơn cúi đầu khoanh chân ngồi ở mặt đất, suy yếu tùy thời có thể ngã xuống, tay phải từ sau người sờ soạng một cục đá, nhìn như tùy ý hướng xa xa ném đi, lại ngăn trở lực lượng một chỉ đó.
Mi tâm lão tăng nhíu lại, đầu ngón tay khô gầy nhếch lên, niệm lực trong ngón tay đâm thẳng ngực nàng.
Ngón tay Mạc Sơn Sơn khẽ mở ra, một mảnh xương tán loạn màu trắng bay ở trước người.
Sau đó nàng cúi đầu thống khổ ho lên, bọt máu làm ướt vạt trước của áo bông.
Ở ven hồ tính toán mấy ngày sơn môn yểm trận, lại mang Ninh Khuyết phá đại trận còn sót lại của Ma Tông sơn môn, niệm lực của thiếu nữ phù sư đã tới bên bờ khô kiệt, lúc trước bị Liên Sinh đại sự liếc mắt một cái phá, thức hải bị thương nghiêm trọng, lúc này nàng lại là kiên cường chống đỡ bản thân, dùng tất cả bên cạnh có thể mò đến bày trận, ý đồ ngăn cản Liên Sinh đại sự.
Những mảnh xương màu trắng kia không phải phù, là trận.
Tuyệt đại bộ phận trận pháp trên đời đều là biến hình phù, đều cần cảm ứng với thiên địa, điều động khí tức trong tự nhiên. Mà lúc này căn phòng u ám bởi vì Phiền Lung đại trận trấn áp, căn bản không cảm ứng được bất cứ thiên địa nguyên khí gì.
Cho nên nàng bây giờ bày trận này khác với trận pháp bình thường.
Ngàn năm trước vị nhân vật rất giỏi kia lúc cải tạo hơn nữa thực hiện trận pháp này, ý tưởng lúc đầu đã không phải thân cận gần gũi với thiên địa, mà là muốn cùng thiên địa tranh chấp. Cho nên trận pháp này cũng không phải thiên địa nguyên khí ban đầu điều động, mà là dùng để cắt thiên địa nguyên khí, thậm chí là cắt chặn lại bản thân thiên địa.
Lúc này trong phòng không có thiên địa nguyên khí, cho nên đạo trận này không thể cắt thiên địa nguyên khí, nhưng có thể cắt bế tắc mọi lực lượng vô hình, ví dụ như Liên Sinh đại sư dùng hai miếng thịt và mấy chục năm tu vậy mới dưỡng ra tinh thần lực.
Đạo trận này tên là khối lũy.
Lúc này mười mấy khối xương trắng vắt ngang ở giữa lão tăng cùng Ninh Khuyết, đó là Mạc Sơn Sơn ở ngoài Ma Tông sơn môn yên lặng xem tính toán nghiên cứu Khổn Lũy đại trận ngộ ra, tuy so ra kém Khổi Lũy thật sự, nhưng đã đủ cường đại.
Vẻ mặt Liên Sinh đại sư càng thêm ngưng trọng, hắn cảm thấy giữa bất an nồng đậm cùng mệnh số thay đổi liên tục cất dấu mảng bóng ma kia. Nam tử trẻ tuổi đó lại mờ mịt hiểu được hao nhiên kiếm ý của Kha Hạo Nhiên lưu lại, thiếu nữ đạo môn lại có thể thi triển đạo thuật giảm cảnh cường đại tàn nhẫn như thế, mà thiếu nữ nhìn qua suy yếu vô hại này có thể hiểu ra Khối Lũy!
Bàn tay khô gầy của lão tăng hoa sen nở nhị, cánh hoa ngọc nở rộ, môi một cánh hoa là niệm lực công kích rất cường đại.
Thiếu nữ nhặt mảnh vụn xương trắng cùng hòn đá trên tường rơi xuống, không ngừng tu bổ trận pháp vừa mới ngộ được.
Ninh Khuyết thì ở trong trận pháp đơn giản chút xương trắng vụn đá tạo thành, cầm đao tĩnh ngộ.
Trong u điện tiếng xé gió xẹt xẹt dày đặc mãnh liệt, mặt lão tăng không biểu cảm, ánh mắt sâu như U Minh.
Máu tươi giống như dòng suối nhỏ từ giữa môi Mạc Sơn Sơn chảy xuống, thấm ướt cái áo bông màu trắng thật dày kia trên người, lông mi dài mà thưa ở trên khuôn mặt tái nhợt nhẹ nhàng run nhẹ nhàng run rẩy, tựa như tùy thời có thể nhắm mắt lại.
Trong vũng máu xương loạn, Diệp Hồng Ngự nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của lão tăng, trong ánh mắt thiêu đốt hưng phấn cuồng nhiệt, khuôn mặt yêu mộ trào máu suy yếu lại điên cuồng, cười quái dị ha hả nói: “Lão quái vật, người hút nữa! Trước khi máu ta bị người hút khô, nhất định sẽ nhìn thấy đến cùng là người nhanh hay là hắn nhanh, ta muốn xem đến tột cùng là ai có thể sống sót!”
Liên Sinh đại thuận hờ hững nhìn nàng một cái, bỗng nhiên mỉm cười lên, dịu dàng cúi đầu giống như sương sớm trên sen hút giọt máu nhỏ ra trên gương mặt mềm mại của nàng, sau đó lại cắn đi một miếng thịt trên người nàng.
Trong con người Diệp Hồng Ngự ẩn hiện vẻ đau đớn, lại điên cuồng cười lên: “Ngươi sợ rồi.”
Liên Sinh đại sư không để ý đến nàng, bình tĩnh nhấm nuốt miếng thịt thứ ba, ý đồ trong thời gian ngắn nhất, ít nhất ở trước khi Ninh Khuyết tỉnh lại hồi phục tinh thần cùng sinh cơ.