“Ngươi nếu biết được chuyện xưa của ta, thì nên biết ta ở Lạn Kha tự ngộ đạo, từng xem thủ tọa Huyền Không tự giảng kinh, hai lần qua thần điện mà không vào, cuối cùng lại vẫn là làm Tài Quyết đại thần quan một nhiệm kỳ, chẳng qua ta nghĩ các ngươi hai cô nhóc này đại khái cũng sẽ không biết, ta từng thiếu chút nữa làm Ma Tông đại tế giả.”
Ánh mắt lão tăng nhu hòa nhìn ba người trẻ tuổi khó nén vẻ chẩn động, từ tốn nói: “Ma Tông đx có thể hướng các nước Trung Nguyên thẩm thấu, Trung Nguyên phật đạo các phái tự nhiên cũng từng có thủ đoạn tương tự, không cần quá mức kinh ngạc.”
“Nhìn lại ta cả đời này, từng tự mình trải qua quá nhiều chuyện, dù là bản thân có đôi khi đêm khuya yên lặng nghĩ cũng cảm thấy phấn khích lộ ra, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta cả đời này chuyện đáng kiêu ngạo nhất, là có được một người bạn giống như Kha Hạo Nhiên. Người hỏi ta vì sao muốn Kha Hạo Nhiên chết?”
Lão tăng nhìn Ninh Khuyết, vẻ mặt từ bị lại mang chút ý chua xót: “Bởi vì hắn là người bạn tốt nhất của ta, ta so với ai khác đều biết một thân bản lãnh kinh thiên động địa kia của hắn hơn: Lúc thanh niên ta từng cùng hắn ở trong núi hoang làm bạn mà du lịch mấy năm, về sau cùng hắn gặp lại ngạc nhiên phát hiện bản lãnh hắn càng lúc càng lớn, mà hắn cách mảng đêm khuya tối đen này cũng càng lúc càng gần.”
“Bằng hữu có rất nhiều loại, ta muốn làm là người bạn có thể khuyến can lệ hữu, bản lãnh Kha Hạo Nhiên càng lớn, ta càng thêm không thể tiếp nhận hắn chuyển biến cái nhìn đối với thế giới, cho nên ta không tiếc mọi giá, cho dù trở ngại mong muốn bình sinh, cũng muốn đem hắn kéo vào trong trận gió tanh mưa máu này ta thà hắn cùng với Ma Tông đồng quy vu tận cũng không muốn hắn rơi vào ma đạo.”
Nghe những chuyện cũ xa xưa lại vẫn kinh tâm động phách này, trong phòng lâm vào một mảng tĩnh mịch. Diệp Hồng Ngư cùng Mạc Sơn Sơn theo bản năng cúi thấp đầu mình. Thiếu nữ phù sự từ chỗ sự phụ tùng mơ hồ nghe nói đổi cấu vài lời cùng việc này tương quan, mà đạo si ở Tây Lăng thần điện lâu, càng là so với tuyệt đại đa số người trên đời đều càng rõ ràng đoạn chuyện xưa của Kha tiên sinh.
Ninh Khuyết chưa từng nghe nói, thông qua sư huynh sư tỷ hậu sơn gián tiếp kể lại, hình tượng tiểu sư thúc vĩnh viên là cao lớn kiêu ngạo như vậy cầm trong tay một thanh kiếm thép xanh mắng trời mắng đất trên đời vô địch, nào có thể cùng Ma Tông hình tượng bực này liên hệ lại.
Đuôi lông mày hắn nhướng lên, nhìn Liên Sinh đại sư hỏi: “Tiểu sử thúc nhà ta sao có thể nhập ma?”
Lão tăng thở dài nói: “Ma giả lặn trong lòng, bất luận kẻ nào cũng có thể nhập ma.”
Ninh Khuyết không phải người Đường điển hình, nhưng trong xương tủy lại vẫn bảo lưu lại rất nhiều khí độ của người Đường, căn bản không tin cách nói này, lắc lắc đầu bình tĩnh mà khẳng định nói: “Tiểu sự thúc nhà ta vô địch trên đời, vô luận thực lực hay là tinh thần đều là cường đại nhất thế gian, không cần ngoại lực giúp, lại nào có thể tu hành cái gì công pháp Ma Tông.”
Lão tăng vẻ mặt ôn hòa nói: “Hắn chưa bao giờ tu hành công pháp Ma Tông. Chính như người nói, hắn căn bản không cần công pháp Ma Tổng giúp nhưng các ngươi lại không rõ, Kha Hạo Nhiên nhân vật bực này liền giống như Quang Minh đại thần quan ngàn năm trước, hắn sẽ không vì ngoại vật nhân tố bên ngoài mê hoặc lại sẽ bởi vì mình nghĩ mình muốn mà đi vào lạc lối, khi cái nhìn của hắn đối với thế giới này phát sinh biến hóa trên bản chất như vậy hắn đã bắt đầu rời bỏ Hạo Thiện quang huy, hướng về mặt đêm tối kia đi đến.”
Ninh Khuyết giật mình, nói: “Nghe không hiểu...”
Nghe được câu trả lời thành thật hoặc là ngu ngốc này, lão tăng nở nụ cười, cực kỳ thong thả khẽ lắc lắc đầu, sau đó dần dần thu liễm ý cười, nhìn hắn bình tĩnh nói: “Chúng quy, khi hắn cầm lấy thanh kiếm kia, hắn đã thành ma.”
Ninh Khuyết hỏi: “Hạo Nhiên kiếm?
Lão tăng yên lặng.
Ninh Khuyết nhớ tới ở trong lầu cũ xem bản tổng Hạo Nhiên kiếm sơ tham kia, nghĩ ở thư viện hậu sơn nhị sư huynh dạy mình Ngự kiếm thuật, trầm mặc một chút sau đó lắc đầu nói: “Hạo Nhiên kiếm không liên quan tới công pháp Ma Tông.”
Lão tặng nhìn hắn mỉm cười nói: “Người đời chỉ biết Hạo Nhiên kiếm, lại không biết hao nhiên khí, nếu ngày sau người có cơ duyên hiểu hao nhiên khí là cái gì, đại khái liền sẽ biết ta vì sao sẽ nói như vậy.”
Ninh Khuyết mơ hồ đã hiểu một số thứ, đại để là tiểu sư thúc năm đó cảnh giới thật sự là cường hãn đến không được, vì cầu đột phá hoặc là ở trên triết học đi vào sừng trâu, liền giống ngàn năm trước vị Quang Minh đại thần quan kia tự nghĩ ra hạo nhiển khí, mà hao nhiên khí này lại là sự vật Hạo Thiên không cho phép tồn tại, liền giống như công pháp Ma Tông.
“Ta vẫn là nghe không hiểu.”
Ninh Khuyết nhìn lão tăng trong núi xương trắng mỉm cười nói: “Dù sao ta không tin tiểu sự thúc sẽ nhập ma.”
Đây là không phân rõ phải trái, dù sao vô luận người Đường hay là thư viện, am hiểu nhất đó là không phân rõ phải trái, hắn thầm nghĩ chung quy là chuyện cũ phủ đầy bụi của mấy chục năm trước, ngươi cho dù là Liên Sinh thần tọa lại có thể làm gì ta?
“Kha tiên sinh về sau quả quả thật đã vào ma đạo.”
Diệp Hồng Ngư bỗng nhiên mở miệng, quay đầu nhìn Ninh Khuyết nói: “Cuối cùng chịu thiên tru mà chết.”
Ninh Khuyết sửng sốt, sau đó giống mèo hoang bị giẫm vào đuôi nhảy vọt lên, chửi ầm lên nói: “Tru con...!”
Nghe thô tục không thể lọt vào tai như thế, Diệp Hồng Ngư lại rất kỳ quái chưa nổi giận phản kích, mà là vẻ mặt phức tạp nhìn hắn một cái, trầm mặc một lát sau đó nói: “Ta kính Kha tiên sinh tạm tha mạng ngươi.”
Nhìn nàng phản ứng. Ninh Khuyết đột nhiên hiếu, đối phương nói là nói thật.
Ở trong thư viện hậu sơn nhị sư huynh từng nói tiểu sự thúc đã chết, lại chưa nói tiểu sự thúc là chết như thế nào, mà vô luận là sự phụ Nhan Sắt đại sư hay là gặp người tu hành khác, chưa từng có ai từng nhắc tới thư viện còn có một vị tiểu sư thúc.
Thì ra tiểu sư thúc lại là dùng phương thức như vậy, rời khỏi thế giới này.
Tiểu sự thúc là thần tượng của nhị sư huynh, nhị sư huynh là thần tượng của Ninh Khuyết, cho nên tiểu sự thúc là thần tượng lớn nhất của hắn, đáng tiếc chỉ nghe qua đôi câu vài lời, vì thế chưa rõ bộ dáng, chỉ loáng thoáng ở xa xa kiêu ngạo.
Nay đi tới hoang nguyên ở trong Thiên Khí sơn mạch mênh mông cảm nhận được khí tức kiêu ngạo tự tin như tùng xanh dốc tuyết, tiểu sự thúc liền ở trong thế giới tinh thần của hắn tươi sống hằn lên. Hắn theo đạo khí tức đó xuyên qua dãy núi, tiến vào khe núi xanh tươi, ở bờ hồ phá cảnh ngộ đạo, kiên định mà tự tin bước qua tầng tầng khối lũy, đi tới Ma Tông sơn môn.
Ở nơi này, hắn rốt cuộc nghe được chuyện xưa của tiểu sự thúc, cũng đoán được kết cục của chuyện xưa này, ngoài rung động bị thương ngơ ngẩn, đột nhiên hiểu ra đây là tiến trình chuyện xưa tự nhiên mà vậy.
Giống tiểu sư thúc người kiêu ngạo tự tin như vậy, khi bầu trời bao trùm trong cuộc sống đã không có bất cứ tồn tại nào đáng giá hắn liếc thêm một cái, hắn đương nhiên sẽ rút ra kiếm bên hông, chỉ hướng mang bầu trời kia trên đầu.
Chỉ là, con người chung quy vẫn là không được thắng trời sao?
Ninh Khuyết trầm mặc đứng ở giữa núi xương, mờ mịt không biết nên nói như thế nào.
Lão tăng ngồi yêu trong núi xương, từ khi nghe được Kha Hạo Nhiên nhập ma bị thiên tru kia bắt đầu, hắn giống như trong mấy chục năm qua lâm vào trong yên lặng tuyệt đối, trên khuôn mặt khô gầy như xương khô dần dần trào ra một tia phật quang từ bi.
“Chung quy vẫn là chết như vậy.”
Lão tăng cúi đầu thở dài một tiếng, nghe không hiểu là tán thưởng hay là bị thương, theo tiếng than nhẹ này, thân thể đã gầy như khung xương chợt suy sụp xuống, từng tia bụi bặm không biết là từ trong kẽ xương hay là trong tăng bào rách nát phun tung toé ra.
Chuyện xưa phủ đầy bụi nói xong, liền đến lượt ân oán tình thù bây giờ, toàn bộ tình thế trên đời luôn ở trong tuần hoàn buồn tẻ chán nản như vậy vòng đi vòng lại. Đôi chân trần của Diệp Hồng Ngư hơi căng lên, tay phải cầm thanh đạo kiếm kia bên hông.
Ninh Khuyết chợt bừng tỉnh, nhìn bóng lưng nàng nhíu mày, nhanh chóng nói: “Liên Sinh đại sự tình trạng như thế, chẳng lẽ ngươi hiện tại liền vội vã muốn động thủ. Theo ta thấy vẫn là đem đại sự cứu ra trước mới đúng.”
Lão tăng chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh từ bi nhìn người trẻ tuổi này, mỉm cười nói: “Ta là người tự trói. Nếu bản thân ta không muốn đi ra, ai có thể làm cho ta thoát vậy?”
Diệp Hồng Ngự biết Ninh Khuyết là muốn kéo dài thời gian, trầm mặc không nói nắm chặt chuôi kiếm, đang lúc muốn xoay người, bông nhiên thấy Liên Sinh thần tọa trong núi xương trắng nhìn mình chậm rãi lắc lắc đầu, không khỏi trong lòng hơi run sợ dừng động tác.
Lão tăng mỉm cười nói: “Ta tránh thế gian siêu độ xương trắng mấy chục năm chuộc tội, không rời trần thể bên ngoài đánh đánh giết giết, các ngươi những đứa nhỏ này cần gì phải cứ làm cho ta lại nhìn thấy những cái này? Trước mắt đều là xương trắng, cần gì tạo sát nghiệp nữa?”
Diệp Hồng Ngư không hiểu, trong truyền thuyết Liên Sinh thần tọa lúc còn là phật tông đại đức, đã từng trước mặt thần điện chưởng giáo cùng các vị cường giả bùng nổ giết người, ngẫu nhiên suy nghĩ liền làm cơn giận sấm sét của phật tử, nào là như một khô tăng hiền lành hiện nay?
Nhưng nhìn ánh mắt từ bi ôn nhuận bình thản trong đôi mắt hãm sâu của Liên Sinh thần tọa, dù là tinh thần cường hãn như nàng, cũng không tự kiềm chế cảm thấy thể xác và tinh thần thả lỏng một trận, rốt cuộc không sinh ra nổi chút lòng tranh cường, tay phải chậm rãi buông kiếm.
Lão tăng ôn hòa nói: “Ta chưa từng ngờ tới Ma Tông sơn môn còn có một ngày này mở ra, mà sơn môn mở ra các ngươi tuổi bực này đã có thể đi vào, nghĩ hắn cũng là người trẻ tuổi rất xuất sắc trên đời hiện nay.
Muốn cho các ngươi người trẻ tuổi như vậy nghe những chuyện xưa chán nản đó, nghĩ hắn quả thật là loại tra tấn, chẳng qua nghĩ các ngươi sẽ là tương lai chính đạo của thế giới tu hành, chuyện xưa này ta thực rất muốn mời các ngươi nhịn tính tình tiếp tục nghe.”
Nghe lời ấy, Diệp Hồng Ngư không chút suy nghĩ, sau khi hành lễ một lần nữa ngồi về trên mặt đất.
Mạc Sơn Sơn vẫn khoanh chân im lặng ngồi ở mặt đất.
Ninh Khuyết chỉ cần có thể không cùng đạo si liều mạng, đừng nói bảo hắn nghe chuyện xưa, bảo hắn kể chuyện xưa ba ngày ba đêm, hắn cũng sẽ không có bất cứ ý kiến phản đối nào, cho nên hắn rất thành khẩn nói: “Xin đại sự chỉ giáo...”
Diệp Hồng Ngư khẽ nhíu mày, rất là ghét người vô sỉ này.
“Huyết án Lạn Kha tự, người đời đều cho rằng thần điện Tài Quyết Ti gây nên, chỉ có ta cùng vẻn vẹn mấy người của thần điện biết được đó là Ma Tông gây nên, ngay lúc chúng ta chuẩn bị tìm cơ hội thích hợp nói cho Kha Hạo Nhiên, hắn đã nhìn ra trước chân tướng sự việc, đương nhiên chỉ là tầng thứ nhất chân tướng nói thật thẳng đến hôm nay ta vẫn không biết hắn là làm sao nhìn ra được...”
“Ngày đó nhìn hắn cưỡi con lừa đi tới ven Đại Minh hồ, nhìn hắn phất tay xua tan hồ nước, nhìn hắn rút kiếm chém khối lũy, lòng ta phi thường an ủi, bởi vì ta cho rằng mưu tính của mình sắp thành công rồi.”
Lão tăng nói đến chỗ này, tạm dừng thời gian rất lâu, sau đó tiếp tục nhẹ giọng nói: “Bởi vì ta lúc ấy cho rằng, vô luận hắn diệt Ma Tông, hay là bị Ma Tông giết chết, hắn đời này không có cơ hội nhập ma nữa, ta cũng coi như tận nghĩa bằng hữu.”
Ninh Khuyết thầm nghĩ tiểu sử thúc có ngươi một bằng hữu như vậy, thật sự là xui xẻo tám đời.
Lão tăng mang theo vô cùng hối hận đau đớn nói: “Nhưng ta cả đời này chưa bao giờ thấy giết người như thế.”
Lão tăng thở dài: “Mùa thu năm ấy ta ở Ngõa sơn chất vấn, đường giáo đến thăm ta, lại mùa thu một năm nữa, ta rời khỏi Trung Nguyên hướng hoang nguyên vấn đạo, người đời cho rằng đoạn thời gian giữa đó ta ở Lạn Kha tự ẩn cư, thật ra không. Đoạn thời gian đó, ta chịu thần điện mời, lặng yên ở Ma Tông tu hành, đó là chính đạo Trung Nguyên thẩm thấu ngược lúc trước từng nói.”
Nghe lời này, tâm tình Ninh Khuyết khẽ run lên, thầm nghĩ chẳng lẽ lão tăng này năm đó thực thiếu chút nữa làm Ma Tông tông chủ? Tây Lăng thần điện mời hắn vị Liên Sinh Tam Thập Nhị này lẻn vào Ma Tông, cũng thật sự là tính kế tốt, người này có thể làm Ma Tông tín nhiệm thậm chí đặt lên địa vị cao, nghĩ hắn vô luận cảnh giới thủ đoạn tậm chí đều là nhân vật hạng nhất trên đời.
Lão tăng tự không biết trong lòng hắn lúc này nghĩ gì, vẻ mặt ôn hòa nhìn căn phòng bức tường đá che kín tro bụi, giống như nhìn mấy Ma Tông chính điện chục năm trước sạch sẽ không hạt bụi, chậm rãi tiếp tục nói: “Trong ấn tượng trên đời, Ma Tông đều là bọn bại hoại tà ác đáng chết, sự thật cũng kém không xa. Những người trong Ma Tông đó lạm sát kẻ vô tội, cướp trẻ con mạnh mẽ bức bách bọn nó tu hành ma công, hàng năm đã không biết phải chết bao nhiêu người, nhưng Ma Tông chẳng lẽ chính là một tấm sắt?”
“Năm đó lúc Ma Tổng cường thế chia ra thất môn nhị thập bát lưu phái, lý niệm tu hành thậm chí lý niệm nhập thế của mỗi phái đều có khác biệt, có những lưu phái giống như khổ tu tăng của phật môn, căn bản không giao tiếp trong cuộc sống, lưu phái giống như vậy lại có thể nào làm ác?”
Lão tăng thu hồi ánh mắt, nhìn ba người bình tĩnh nói: “Ma Tông tựa như bất cứ một tông phái nào, có người tốt cũng có người xấu, ta thừa nhận trong Ma Tổng tuyệt đại bộ phận đều là người xấu, nhưng chung quy vẫn có người tốt, nhưng lúc thanh kiếm đó bổ ra Khối Lũy giết vào sơn môn chém ra gió tanh mưa máu, lại nào biết người chết ở dưới kiếm là tốt hay là xấu?”
“Lúc Kha Hạo Nhiên giết vào Ma Tông sơn môn, ta cũng ở trong núi này.”
Lão tăng chậm rãi cúi đầu, chỗ xương cố phát ra tiếng vang khô khốc, tựa như tùy thời có thể rơi xuống, nói: “Ta ở Ma Tông sống mấy năm, tất nhiên có rất nhiều quen biết, ta biết có người mê rượu, có người sủng thiếp, có người thích làm ngựa cho con mình cưỡi, vào ngày hôm đó... Toàn bộ ta người quen đều đã chết.”