Hạ Hầu nhìn hắn nói: “Không cần quá mức lo lắng, trong thành Trường An bệ hạ cùng các văn võ quan viên kia chỉ cần ta chịu hòa bình giao ra binh quyền trong tay, bọn họ sẽ không làm bất cứ so đo gì nữa, về phần phía thần điện, đây dù sao cũng là thư viện đề nghị, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không vì một tướng quân xuất ngũ cùng thư viện phát sinh tranh chấp quá lớn.”
Cốc Khê gật gật đầu.
Hạ Hầu nhìn vách ngăn trên cửa sổ cùng chỗ đó xuyên đến ánh mặt trời ảm đạm, trầm mặc thời gian rất lâu, mày rậm dần nhíu lại, chậm rãi nói: “Thư viện đại tiên sinh quả nhiên như ta dự đoán là người khoan hậu nhân từ, nhưng không biết vì sao Thập Tam tiên sinh tên là Ninh Khuyết kia lại đối với ta có sát ý nồng đậm như thế, hắn rất muốn ta chết.”
Theo những lời này ra khỏi miệng, trong thư phòng sát khí lạnh lẽo mãnh liệt.
Thân là cường giả võ đạo đỉnh phong, trình độ nhạy bén đối với khí là khủng bố cỡ nào, Hạ Hầu có thể rõ ràng phát giác ý đồ đến chân thật của đại sư huynh, tự nhiên vô luận Ninh Khuyết che dấu như thế nào, cũng có thể cảm nhận được sát tâm trong ánh mắt hắn. Huống chi lúc ấy trên tiệc vườn đông, Ninh Khuyết căn bản chưa từng che dấu tâm ý chân thật của mình.
Cốc Khê nhìn ngoài cửa sổ một cái, thấp giọng nói: “Lần trước từng hướng tướng quân bẩm báo, Lâm Linh lúc còn sống một chuyến cuối cùng về thành Trường An mơ hồ tra được một số chuyện, chuyện cùng ngự sử Trương Di Kỳ chết có liên quan, có manh mối chỉ hướng Thập Tam tiên sinh, Lâm Linh ở trên thảo nguyên muốn giết hắn, đại khái cũng có liên quan với cái phán đoán này.”
Mi mắt Cốc Khê cụp xuống, chậm rãi nói: “Mười bốn năm trước vụán Tuyên Uy tướng quân phản quốc, bởi vì bệ hạ về kinh trước, Tây Lăng thần điện bỗng nhiên dừng tay, mà chưa hoàn toàn giải quyết toàn bộ vấn đề, ta có thể xác nhận có một số người còn sống, cho nên ta suy nghĩ vị Thập Tam tiên sinh này... Có thể có liên quan tới chuyện đó hay không.”
Hạ Hầu rất rõ ràng kết quả tên đại niệm sư Lâm Linh kia dưới trướng mình ở trong thành Trường An điều tra, rất rõ ràng có thể đem sự kiện ngự sử Trương Di Kỳ cùng vài tên nhân vật ly kỳ chết đi kia còn có bản thân liên hệ lại, trừ án năm đó Tuyến Uy tướng quân phủ phản quốc, liền chỉ có án Yến cảnh đồ thôn.
Hắn trầm mặc một lát sau đó nói: “Mấy năm nay ta đã giết quá nhiều người trên thế giới này, người muốn giết ta báo thù càng nhiều, vị Thập Tam tiên sinh kia đến tột cùng thực có mối hận cũ với ta hay không, vốn đã không phải chuyện quá quan trọng, bệ hạ cùng thần điện đều vui nhìn thấy ta bình yên về già, nhất là thư viện đã tỏ thái độ, trên thế giới này còn có ai dám tới giết ta, sẽ không ai muốn có loại biến số này tồn tại.”
Cốc Khê nhớ tới lúc đón đối phương vào vườn phía sau lưng cảm nhận được ánh mắt như mũi nhọn, trầm mặc tự hỏi thời gian rất lâu sau đó thấp giọng nói: “Vậy Thập Tam tiên sinh có cổ quái, ít nhất nên tra một chút.”
Hạ Hầu khẽ trào phúng nhìn hắn một cái, hỏi: “Nếu tra được hắn là người kia, lại có thể như thế nào?”
Cốc Khê nói: “Cho dù triều đình sẽ không quản chuyện này, nhưng luôn có cách giải quyết được.”
Vẻ mặt Hạ Hầu hờ hững nói: “Lâm Linh ở trên thảo nguyên ý đồ giết hắn, tuy ta trước đó cũng không biết tình huống, nhưng một lần này có thể tính là ở trên người ta, ở bên Hô Lan hải vì thiên thư ta lại ý đồ giết hắn, đó là lần thứ hai, chẳng lẽ người cho rằng thư viện thực sẽ lưu lại cho ta cơ hội lần thứ ba đi giết chết thần truyền đệ tử của phu tử?”
Cốc Khê trầm mặc một lát sau đó nói: “Có lẽ còn có thể có vô số lần, triều đình cùng thư viện chung quy không có khả năng đem mỗi lần đều tính đến trên người đại tướng quân, đó là chuyện rất không có đạo lý.”
Hạ Hầu trầm mặc nhìn hắn, không nói gì.
***
Ninh Khuyết đứng ở cạnh cửa sổ nhìn cây trong vườn tuyết, nghĩ ở thành Thổ Dương biên giới xa xôi bực này, vậy mà có thể xây dựng ra lâm viên đẹp như thế, thật không biết quân phí triều đình phát cho đồng bắc biến quân có bao nhiêu bị Hạ Hầu tham ô, cũng không biết Tây Lặng thần điện cung phụng vàng bạc cho hắn có phải cũng biến thành cái núi giả kia trong vườn hay không.
Lúc nghĩ đến chuyện này, biểu cảm trên mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế tâm tư còn vẫn dừng lại ở trong vườn đứng trong phen nói chuyện kia, chấn động những bí mật đó mang đến căn bản không thể tiêu trừ trong khoảng thời gian ngắn.
Ma Tông dư nghiệt Hạ Hầu ở Đại Đường đế quốc trở thành đại tướng quân quyền bính rất nặng, càng trở thành khách thanh của Tây Lăng thần điện, cam nguyện làm một con chó của thần điện ở thành Trường An cùng Yến cảnh giết hại vô tội, toàn bộ cái này hắn chỉ là vì che dấu thân phận em gái ruột, không muốn để bất luận kẻ nào biết hoàng hậu nương nương của Đại Đường cũng là người trong Ma Tông!
Hai tay Ninh Khuyết chống cửa sổ lạnh lẽo, trở lại nhìn phía đại sư huynh phòng trong, nghĩ lúc trước ở trong vườn đông, chính là thư sinh khuôn mặt bình thường không có chút khí tức cường đại này, chỉ dùng một câu vô cùng đơn giản, đã khiến Hạ Hầu đại tướng quân cường đại nhất đế quốc cam nguyện từ bỏ quyền thế vinh hoa trong tay nghỉ hưu, không khỏi rất cảm khái.
Quan hệ huynh muội giữa Hạ Hầu cùng hoàng hậu nương nương làm hắn khiếp sợ, nhưng hôm nay chứng kiến nghe thấy có thể cảm nhận được thư viện cùng đại sư huynh cường đại, thì càng thêm làm chấn động hơn, nhịn không được hỏi: “Đại sư huynh, người đến tột cùng mạnh bao nhiêu?”
Đại sư huynh đang cầm quyển sách kia đọc, nghe vấn đề của Ninh Khuyết, thong thả khép lại quyển sách, ngẩng đầu nhìn phía hắn bên cửa sổ, trầm mặc một lát sau đó mỉm cười nói: “Cường đại thật ra chỉ là một loại khái niệm tương đối, ví dụ như chim diều với con kiến, nhìn như chim diều cường đại, nhưng chim diều vĩnh viễn sẽ không đánh lộn với con kiến, cho nên con kiến cũng không nhỏ yếu.
Ninh Khuyết buông tay nói: “Sư huynh, nói chuyện với người quá mức thâm ảo, ta có chút nghe không hiểu.”
Đại sư huynh cười cười, đem quyển sách đó cắm về bên hông, chậm rãi đi đến cạnh cửa số sóng vai đứng thẳng với hắn, nhìn cây sương ao băng trong vườn đông, chậm rãi nói: “Trong thế giới trang sức màu đỏ hoặc tố khỏa này thật ra bị người ta phân cách thành rất nhiều thế giới khác nhau, ví dụ như hoàng cung cùng phố phường, ví dụ như thần điện huy hoàng cùng đạo quan lụi bại, ví dụ như cái gọi là nơi không thể biết cùng nhân sinh chân thật tràn ngập khói lửa, ở lúc nghe thủ tọa Huyền Không Tự giảng kinh, có vô số con kiến bay muốn lao lên, ngươi nói vị thủ tọa này đến tột cùng đến cảnh giới nào? Lại ví dụ như nói quan chủ Tri Thủ Quan có thể dạy dỗ Diệp Tô đồ đệ như vậy, vậy hắn lại nên cường đại như thế nào? Nhưng những người này vĩnh viễn sẽ không lan Ít nhất đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện ở nhân gian. Như vậy bọn họ đó là chim diều quan sát con kiến, tuy cường đại lại cũng sẽ không thương tổn đến ngươi.”