Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng càng nhìn Tang Tang càng cảm thấy nhìn quen mắt, nhất là tiểu cô nương màu da hơi đen, đôi mắt lá liễu ở người thường xem ra cũng không xinh đẹp như thế nào đó, đều làm nàng cảm thấy vô cùng thân cận, nhịn không được hỏi lần nữa: “Lúc trước nghe người nói, ngươi cùng Ninh đại gia những năm qua luôn sống ở Vị thành, có phải mặt trời biên giới quá độc, cho nên đem ngươi phơi nắng thành như vậy hay không?”

Tang Tang hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Thiếu gia nói ta từ nhỏ đã đen như vậy.”

Nghe nàng trả lời, Tăng Tĩnh phu nhân càng thêm có chút tinh thần không yên, rốt cuộc bất chấp ánh mắt khác thường của người khác, cứ chuyên chú như vậy nhìn chằm chằm Tang Tang, tựa như muốn nhìn ra trên mặt nàng đến tột cùng có hoa gì.

Trà lạnh tiệc tàn người tự đi.

Tằng Tình phu nhân canh giữ ở ngoài điện, nhìn thấy Lý Ngư mang theo Tang Tang đi ra, hạ quyết tâm cắn răng liền ngăn cản hai người.

Lý Ngư nhíu mày, không biết vị đại học sĩ phu nhân này đến tột cùng muốn làm gì.

Tằng Tình phu nhân rất rõ, làm người ủng hộ kiên định nhất của hoàng hậu nương nương, lại biết những năm nay cũng chưa cho công chúa điện hạ quá nhiều hoà nhã, thậm chí có thể nói đem đối phương đắc tội cực thảm, cho nên ngữ khí của nàng càng thêm dịu ngoan khiêm tôn.

“Công chúa điện hạ, mệnh phụ hôm nay nhìn tiểu cô nương này liền cảm thấy thân cận, hơn nữa ngài cũng biết đứa bé kia của ta... Ta muốn thuận đường đưa vị tiểu cô nương này về nhà, còn xin điện hạ đồng ý.”

Lý Ngư lẳng lặng nhìn nàng. Ngay cả con gái đã mất mười lăm năm trước cũng đưa ra, xem ra vị đại học sĩ phu nhân này là thật rất muốn cùng đi với Tang Tang, chỉ là nàng đến tột cùng vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ nói hoàng hậu nương nương rốt cuộc nhận rõ ý nghĩa quan trọng của thư viện nhập thế, quyết định vòng quanh tới tiếp cận Ninh Khuyết?

Nghĩ đến những chuyện này, nàng quyết định từ chối thinh cầu khiêm tốn của đối phương, mỉm cười nói: “Tang Tang không thích ở chung với người lạ.”

Đây là nói thật, tính tình Tang Tang định săn nàng không muốn cùng người ta giao tiếp, trong hai năm nếu không phải thường xuyên lui tới, dù là Lý Ngư cũng rất khó đi vào thế giới của nàng, huống chi là đại học sĩ phu nhân nàng trước kia chưa từng gặp mặt.

Nhưng đúng lúc này, luôn im lặng đứng ở bên cạnh Lý Ngư Tang Tang bỗng nhiên nói: “Có thể.”

“Ngươi tên Tang Tang?”

“Vâng.”

“Tên này rất thú vị.”

“Cũng được.”

“Ai lấy tên cho ngươi?”

“Thiếu gia.”

“Thiếu gia nhà ngươi chính là thư gia đương thời, nghĩ hắn ở trên thơ văn chỉ đạo cũng cực có hoa, hắn đặt tên tất nhiên là tốt, lại không biết Tang Tang hai chữ này có thâm ý gì?”

“Không có thâm ý, thiếu gia nói lúc nhặt được ta, ven đường có cây dâu bị lột hết vỏ cây, cũng không có lá, nhìn qua cùng ta lúc đó rất giống, cho nên hắn gọi ta Tang Tang.

“Thiếu gia nhà ngươi là ở nơi nào nhặt được ngươi?”

“Hà Bắc quận, địa phương cụ thể hắn đã quên, rời Dân sơn chúng ta còn từng đi tìm một lần, nhưng lúc đó trong ruộng mạ non đã mọc dài, cây dâu bong vỏ mất lá đã chết lại mọc ra rất nhiều cây khác, cho nên không nhận ra được.”

Tối nay thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, du khách như dệt, mọi người ngắm đèn đêm phố ngõ đi hướng đông thành lập chặt, cho dù " là xe ngựa của Văn Uyên đại học sĩ phủ, hôm nay cũng không thể tăng tốc độ, chỉ có thành thành thật thật theo dòng người thong thả di động về phía trước, nhưng trong xe ngựa Tằng Tĩnh phu nhân lại không để bụng, thậm chí có chút cao hứng.

Đường xá càng xa xôi, thời gian nàng có thể cùng Tang Tang ở trong xe nán lại càng dài, hỏi càng nhiều vấn đề. Mà đêm nay Tang Tang rõ ràng cũng cùng ngày thường có chút khác nhau. Đối với vấn đề của vị phu nhân này vậy mà có hỏi sẽ có trả lời, một đêm nói chuyện dường như so với tháng trước nói cộng lại còn nhiều hơn.

Nhưng những chuyện xưa năm đó ở trong trí nhớ của nàng dù sao quá mức mơ hồ, trên cơ bản đều là Ninh Khuyết kể lại mà có, cho nên vô luận Tằng Tĩnh phu nhân nói bóng nói gió như thế nào, vẫn là không thể nhận được đáp án nàng muốn.

Đường xá xa xôi như thế nào nữa, cũng luôn có một khắc đi đến. Xe ngựa đại học sĩ phủ chậm rãi dừng ở đầu ngõ Lâm bốn mươi bảy.

Tang Tang lúc xuống xe cực có lễ phép hành một lễ đối với Tằng Tĩnh phu nhân.

Tăng Tĩnh phu nhân kinh ngạc nhìn bóng người gầy kia trước cửa tiệm, không biết vì sao trong lòng đau xót.

Nàng bây giờ căn bản không thể xác nhận bất cứ việc gì, thậm chí biết mình có thể là đang si tâm vọng tưởng, nhưng một đường đông hành, nàng đã thích tiểu cô nương này, thầm nghĩ nếu mình có một cô con gái như vậy thì tốt bao nhiêu.

Tăng Tĩnh phu nhân vén màn xe, có chút do dự có chút bất an hỏi: “Người đồng ý đi học sĩ phủ làm khách không?”

Tang Tang cầm chìa khóa cửa suy nghĩ một lát, thầm nghĩ Ninh Khuyết còn cần mấy ngày có thể về nhà. Thịt khô cành tùng đã hun không cần người ở bên cạnh trống, mình ở lại Lão Bút Trai cũng không có việc gì để làm, vì thế nàng gật gật đầu.

Mấy ngày sau, Văn Uyên Tằng Tĩnh đại học sĩ phủ có một vị khách kỳ quái tới.

Sở dĩ kỳ quái, là vì vị khách nhận đó là tiểu thị nữ. Thành Trường An nhiều tòa phủ đệ vương công đại thần như vậy, chưa từng nghe nói có nhà nào sẽ đem một tiểu thị nữ coi là khách nhân đứng đắn, cho nên lúc quản gia dân tiểu thị nữ về phía sâu trong vườn sau, dưới liều động bên đường các vú già nha hoàn chỉ trỏ, kinh ngạc khó nén.

Mà lúc bọn hạ nhân trong phú nhìn thấy đại học sĩ phu nhân vậy mà cửa tròn đón chào, hơn nữa dắt tay tiểu thị nữ kia thân thiết vô cùng, tươi cười trên mặt sắp tràn ra thái dương bay lên núi giả, càng là kinh ngạc đến cực điểm.

Không cần bao lâu thời gian, mọi người trong học sĩ phủ liền đã nghe được thân phận thị nữ đen nhỏ gầy kia, biết lại lịch nàng, không khỏi nghị luận ầm ầm. Rất nhiều người đều nhịn cười suy nghĩ, phu nhân ông chủ nhà mình quả nhiên không hổ là phu nhân luôn trung thành với hoàng hậu nương nương trong thành Trường An, vậy mà cam nguyện tự hạ thân phận cũng muốn khiến nương nương cao hứng.

Tăng Tĩnh đại học sĩ không ở trong phủ, có lẽ hắn cũng giống bọn hạ nhân trong phủ, cảm thấy phu nhân đặc biệt mở tiệc chiêu đãi một vị tiểu thị nữ thật sự có quá mức càn quấy. Cho nên bữa tiệc trưa chỉ có Tăng Tĩnh phu nhân và Tang Tang hai người, món ăn lại là phong phú đến cực điểm, hơn nữa bên cạnh bàn còn có bốn năm đại nha hoàn liêm thần tĩnh khí hầu hạ.

Tang Tang cả đời này đều hầu hạ người ta, hoặc là nói chuẩn xác là hầu hạ Ninh Khuyết, nàng rất không quen được người ta hầu hạ ăn cơm, cho nên tỏ ra có chút gò bó, so với tiết hoa đăng đêm đó trên xe ngựa trầm mặc hơn rất nhiều.

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn nàng chỉ lo cúi đầu ăn thức ăn trong bát, trong đôi mắt ngẫu nhiên hiện lên về thương tiếc, sau đó nàng dùng cái ánh mắt đối với đại nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh.

Đại nha hoàn kia hiểu ý, vén rèm đi ra ngoài bưng bát canh bồ câu sớm chuẩn bị tốt tiến vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK