Về mặt đại sư huynh có chút phức tạp cười cười, nhìn hắn nói: “Ngươi lại cảm thấy cô bé tốt chỗ nào???
Trần Bì Bì sau khi suy nghĩ một lát nghiêm túc nói: “Ta không nói ra được, nhưng ta cảm thấy cô bé chỗ nào cũng tốt.”
Đại sư huynh hơi ngẩn ra, sau đó lắc lắc đầu thì thào thở dài: “Chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng tốt.”
Thư viện hậu sơn tự nhiên là lấy đại sư huynh cầm đầu, hắn tính tình ôn hòa mà sạch sẽ, toàn bộ sư đệ sư muội đều nguyện ý thân cận hắn, không sợ hãi hắn, nguyện ý nghe lời hắn, nhưng nhị sư huynh lại là trấn sơn điều luật trong hậu sơn, toàn bộ sự đệ sư muội đều sợ hãi hắn, nào dám phản đối ý kiến của hắn.
Trước kia mọi người trong hậu sơn lúc đối mặt hai vị sư huynh cũng đơn giản, dù sao mọi người đều nghe nhị sư huynh, sau đó nhị sư huynh tất nhiên là muốn nghe đại sư huynh, còn chưa từng gặp loại cục diện ngày hôm nay.
“Ta cảm thấy nhị sư huynh nói tựa như cũng có chút đạo lý, tuy nói ta cũng không hiểu bốc tro là chuyện thể nào.”
“Vậy chẳng lẽ đại sư huynh nói sẽ không có đạo lý nữa?”
“Lời không phải nói như vậy, hai vị sư huynh nói đều có đạo lý, tâm cảnh ta không đủ thanh minh, chuyện quan trọng như vậy nào có thể nghĩ so với hai vị sư huynh càng thấu triệt hơn, cho nên vô luận là đại sư huynh hay là nhị sư huynh nói, ta đều theo đó mà làm, bọn họ cho rằng cô nương nào thích hợp hơn, vậy là thích hợp nhất.”
Một phen cố ý bày trò, cũng chưa khiến không khí trong phòng trở nên buông lỏng đi, ngược lại bởi vì hai vị sư huynh trầm mặc mà trở nên có chút xấu hổ, vì thế nơi đây hồi phục trầm mặc như tử tịch lần nữa.
Đại sư huynh nhìn nhị sư huynh nghiêm túc nói: “Sư đệ, có rất nhiều chuyện ngươi không rõ.”
Nhị sư huynh nhìn hắn nói: “Quả thật có rất nhiều chuyện ta không rõ, ta không rõ địch ý của sư huynh đối với Tang Tang lại từ đầu mà đến, bởi vì cô bé là truyền nhân của Quang Minh đại thần quan hay là bởi vì cái gì khác, sư huynh căn bản không muốn để cô bé cùng một chỗ với tiểu sư đệ, nhưng sư huynh người nghĩ tới chưa, như vậy đối với tiểu thị nữ kia cũng không công bằng.”
Đại sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu, bình tĩnh nói: “Ta đối với Tang Tang không có bất cứ địch ý gì, chẳng qua ta thừa nhận lời ngươi nói, ta quả thật không muốn để tiểu sư đệ cả đời tiếp tục cùng cô bé dây dưa cùng một chỗ nữa.”
Nhị sư huynh nhìn mắt hắn, hỏi: “Vì sao?”
Đại sư huynh nói: “Không có lý do gì, chỉ có cảm giác.”
Nhị sư huynh nói: “Sư huynh, ta cả đời này luôn thờ phụng một cái nguyên tắc, mặc chuyện gì đều cần lý do.”
Đại sư huynh nhìn hắn nói: “Ngươi không cần biết, sư phụ biết.”
| Nhị sư huynh nói: “Vậy vì sao không đợi sư phụ trở về lại nói chuyện này?”
Đại sư huynh nói: “Bởi vì trong cung đã truyền đến tin tức.”
Nhị sư huynh hờ hững nói: “Chúng ta nếu không gật đầu, ai dám chỉ hôn lung tung cho tiểu sư đệ?”
Đại sư huynh khẽ nhíu mày.
Nhị sư huynh nói: “Ta đã có mười năm thời gian chưa thấy sư huynh nhíu mày, sư huynh vì sao nhíu mày? Có phải ngươi cũng cảm thấy làm như vậy có chút vấn đề hay không?”
Đại sư huynh vẫn cau mày, nhìn hắn lắc đầu nói: “Đó là bởi vì ta phát hiện qua nhiều năm như vậy, Quân Mạch người vẫn chưa trưởng thành, vẫn là thiếu niên lang nhiệt huyết năm đó chỉ biết nhận lý, lại nhìn không thấy toàn diện bộ dáng của sự vật.”
Nhị sư huynh giận dữ nói: “Sư phụ tuyệt đối sẽ không bởi vì sớm thấy được một số chỗ rẽ nguy hiểm hoặc là một số ám ảnh nào đó trên đường phía trước, liền sớm bảo chúng ta đi lên một con đường khác, ta tin tưởng sư phụ càng thêm sẽ không bởi vì chuyện chưa phát sinh mà dùng trách phạt trước đối với kẻ vô tội, cho nên ta cho rằng sự huynh ngươi hôm nay làm sai rồi!”
Mọi người của thư viện hậu sơn chưa từng thấy đại sư huynh và nhị sư huynh ở trên chuyện nào đó sinh ra khác biệt thậm chí là tranh luận, huống chi hôm nay tranh luận tựa như đã phát triển đến phẫn nộ chỉ trích lẫn nhau, càng dọa mọi người lặng ngắt như tờ, đừng nói mở miệng nói chuyện, dù là ngay cả hít thở cũng không dám để cho thanh âm lớn hơn một chút.
Một mảng u tĩnh, chỉ có tiếng đầu bút lông mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy.
Ánh mắt mọi người đều nhìn phía tam sự tỷ im lặng góc phòng tổ trầm hoa chữ nhỏ, thư viện hậu sơn tam sư tỷ thích tình ghét động, bất cứ lúc nào cũng không nói chuyện như thế nào, cũng rất ít lui tới cùng các đồng môn, nhưng mọi người biết ngay cả phu tử cũng cực kỳ khen ngợi nàng học thức cùng ánh mắt uyên bác, cho nên chờ mong nàng có thể hóa giải cục diện bế tắc trước mắt.
Ở không khí áp lực cỡ này, trong hoàn cảnh u tĩnh, ánh mắt giống như cũng trở nên có sức nặng, nhiều ánh mắt như vậy cộng lại một chỗ, rốt cuộc khiến ngòi bút nhỏ kia chậm rãi chậm lại. Nữ giáo sư Dư Liêm nhìn thoáng qua chữ nhỏ trên giấy, gật gật đầu, đem bút đặt tới trên nghiên mực nhỏ thanh tú, sau đó nhìn phía các sư đệ sư muội dùng vẻ mặt mong chờ nhìn mình.
Quả nhiên không hổ là thư viện tam sư tỷ phu tử cũng rất khen ngợi, nàng chỉ dùng một câu đã giải quyết trận sư huynh chi tranh thư viện chưa từng bao giờ xảy ra này, đối với hai vị sư huynh tranh luận làm ra phán đoán rất trực tiếp.
“Các ngươi đều sai rồi.”
Dư Liêm nhìn đại sư huynh cùng nhị sư huynh, bình tĩnh nói: “Vô luận là thư si hay là tiểu tỳ nữ kia, các nàng đến tột cùng có phải lương xứng của Ninh Khuyết hay không, cái này vốn không có đáp án, bởi vì một chữ xứng chú ý là cảm thụ lẫn nhau, các ngươi kiên trì cái nhìn của mình như thế nào nữa, lại như thế nào biết cảm thụ của Ninh Khuyết?”
Nhị sư huynh khẽ nhíu mày nói: “Tiểu sư đệ là trẻ mồ côi, không cha không mẹ cũng không thân tộc, thư viện hậu sơn đã giống như là nhà hắn, hôn nhân đại sự của hắn, đương nhiên cần do sự phụ hoặc là chúng ta những sư huynh sư tỷ này làm chủ.”
Dư Liêm mỉm cười nói: “Cho nên ta nói các ngươi sai rồi.”
“Các ngươi không biết tiểu sư đệ, mà ta lúc trước nhìn hắn leo lầu sách cũ, nhìn hắn hộc máu hôn mê, nhìn hắn ở bên cửa sổ ngày qua ngày trầm mặc gây yếu, ta biết hắn là một người có tính tình như thế nào, không cần nói cái gì trong cung chỉ hôn, cũng đừng nói chúng ta những sư huynh sư tỷ này muốn hắn cưới ai, mặc dù là sau khi sư phụ trở về bảo hắn đi cưới con gái Hạo Thiên, hắn nếu không muốn thì như cũ vẫn là không muốn, hắn nếu muốn ai phản đối cũng không có ý nghĩa.”
Nàng xoay người nhìn đại sư huynh bình tĩnh nói: “Đường đời chung quy cần tự mình đi mới biết được tư vị trong đó, cho nên cuối cùng vẫn là phải xem bản thân hắn chọn như thế nào, vô luận chọn như thế nào, hắn sẽ vì thế trả giá cũng thuộc về bản thân hắn, hắn cũng phải học được gánh vác loại trả giá này, mà ta tin tưởng sư phụ cũng sẽ giữ cái nhìn như thế.”