Bò vàng ăn cỏ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng... Con bò vàng to này ăn cá, chỉ thấy nó há mồm liền nuốt vào, nhóp nhép ăn, thỉnh thoảng lắc cái đầu bò, tỏ ra cực kỳ khoái hoạt.
Phu tử đang cầm bầu rượu nhỏ chậm rãi nhấp, ánh mắt bỗng nhiên thấy một màn như vậy, không khỏi giận dữ trách mắng: “Bò ăn mẫu đơn, thật là phí phạm của trời! Cá nào là ăn như vậy!”.
Nói xong lời này, phu tử từ trong xô bằng lại đưa ra một đuôi cá Mâu Đơn trân quý, xắn tay áo bông, thái đao lên lên xuống xuống, trong giây lát lại là một đống lát cá như mẫu đơn trắng xuất hiện ở trên thớt.
Phu tử dùng đũa gắp lên một lát cá Mẫu Đơn, chấm một chút gia vị, ném vào trong miệng con bò vàng.
Thì ra chà đạp theo như lời phu tử, không phải nói con bò vàng ăn cá Mẫu Đơn phí phạm, mà là loại cách ăn này ăn không ra hương vị của cá Mẫu Đơn phí phạm.
Con bò vàng ăn hai miếng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt trong, chợt bắt đầu lắc đầu, không ngừng động đậy móng trước, không ngừng rống kêu.
Đại sư huynh chần chờ hỏi: “Phu tử, nó đây là cao hứng hay là cay?”
Phụ tử nói: “Đương nhiên là cao hứng”.
Đại sư huynh thầm nghĩ phu tử nói đương nhiên vĩnh viên chính xác, vì thế tiếp nhận đũa tiếp tục cho con bò vàng ăn cá Mẫu Đơn.
Ngay cả người Hoang cũng không thể tiếp tục sinh tồn cực bắc hàn vực, con bò vàng này có thể không sợ lạnh chút nào kéo xe đi lắc lư một vòng lại bình yên vô sự trở về, dáng người còn bảo trì cường tráng như thế, đương nhiên không phải bò vàng bình thường, cho nên nó ăn cá không ăn cỏ, cũng không phải chuyện gì khó có thể lý giải.
Đại sư huynh đem thớt đao đũa bát đĩa rửa sạch sẽ, sau đó ngồi ở trên càng xe nhìn phía nam phát ngốc một lát, nói: “Không biết thư viện bây giờ thế nào, người Hoang nam hạ đến tột cùng sẽ ảnh hưởng bao nhiều”.
Phu tử khoanh chân ngồi ở trên xe bò, cầm trong tay một quyển sách đang đọc, tùy ý trả lời: “Trở về sẽ biết”.
Đại sư huynh cười cười, nhìn sư phụ nói: “Đệ tử rất tò mò đến tột cùng là ai vào tầng hai”.
Phu tử nhìn trang sách, cúi đầu nói: “Muốn biết tự ngươi nhìn là được”.
Đại sư huynh lắc đầu cười nói: “Quá xa, một chốc một lát cũng không thể quay về”.
Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên đứng lên, nhìn phương Bắc thảo nguyên, trên mặt toát ra tươi cười cực sạch sẽ.
Nơi đó mơ hồ xuất hiện một loạt bóng đen cực cao lớn, cẩn thận nhìn lại, lại là bọn tuyết nguyên cự lang cực bắc hàn vực theo người Hoang một đường bị ép nam hạ, mấy trăm con cự lang giống như chiến sĩ xếp hàng ra, bóng người to lớn như núi cho người ta một loại cảm giác uy áp thật lớn, nhưng vô luận là phu tử hay hắn, đều không có phản ứng gì quá lớn.
Trái ngược đàn tuyết nguyên cự lang kia phản ứng rất kỳ quái. Đối với chúng nó mà nói bò vàng sinh từ Trung Nguyên quý hiếm hiếm thấy tựa như cá Mẫu Đơn với người Trung Nguyên khẳng định ăn ngon, nhưng không biết vì sao, đàn tuyết nguyên cự lang lấy hung tàn hiếu sát trứ danh lại chưa bổ nhào tới, mà là đều phát ra gào thét thê lương, hoảng sợ lui về phía sau, giống như chúng nó cảm giác được khí tức khủng bố nào đó xa xa vượt qua chúng nó tưởng tượng.
Đàn tuyết nguyên cự lang này chính là đám cự lang ngày đó ở chỗ cửa ải cùng Đường thị huynh muội ác chiến một phen kia. Chỉ thấy con sói đực thân hình nhỏ gầy kia, mang theo cói sói cái to lớn đẹp như núi tuyết thoát ly đại đội bầy sói, chậm rãi đi về phía xe bò, ở lúc đi đến cách xe bò mấy trăm bước, con sói đực bình thường kia dừng bước, không dám đi về phía trước nữa.
Con sói đực nhỏ gầy bình thường nhìn xe bò, tỏ ra mười phần kích động bất an, thân thể sau khi run nhè nhẹ ngồi xổm, nâng lên hai chân trước, nhìn qua tựa như học sinh nhân loại đối mặt sự trưởng đang hành lệ đệ tử.
Đại sư huynh nhìn con sói đực này, kinh ngạc nói: “Sư phụ, đây không phải con sói đực kia bảy năm trước sao? Vậy mà thành thân rồi”.
Phụ tử mỉm cười, không nói gì.
Đại sư huynh nhìn phu tử một cái, phát hiện phu tử không có ý tứ phản đối, rời khỏi xe bò hướng con sói đực bình thường kia đến gần vài bước, nâng ngón tay hướng phía tây bắc thảo nguyên, nói: “Không cần tiếp tục hướng nam, bên kia quá nhiều người, đi bên kia, qua năm trăm dặm nữa, có một cánh rừng lá kim lớn”.
Con sói đực bình thường liên tục đong đưa chân trước hành lễ, cúi người lấy đầu sói chạm đất thật lâu, sau đó mới đứng dậy, lưu luyến không rời nhìn xe bò một cái, rồng một tiếng thế lương, mang theo thể tử cùng bọn thủ hạ hướng phía tây bắc chạy đi.
“Đi thôi, về Trường An".
Phụ tử cuốn sách lại, vén màn xe đi vào xe bò.
Nhị sư huynh quay đầu mỉm cười nhìn bãi cỏ xa xa một cái, ngồi trên càng xe đơn vỗ nhẹ lưng bò.
Kẹt kẹt, xe bò đi về phương nam.
Nhìn xe bò dần dần biến mất ở cuối thảo nguyên, Đường Tiểu Đường ôm con sói tuyết nhỏ ngủ say đứng dậy, trên mặt tràn đầy ng qua thời gian rất lâu mới thì thào: “Đây... Chính là phu tử?”
Đường đứng ở cạnh nàng, nhìn trên thảo nguyên vết bánh xe lưu lại kia, gật gật đầu.
Đường Tiểu Đường lắc đầu, cảm thấy vừa rồi vị lão nhân tham ăn này cùng phu tử trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác.
Sau khi im lặng một lát, Đường nói: “Vốn định xem xem có cơ duyên để người bái phu tử làm thầy hay không, nhưng phu tử đã chưa tỏ vẻ, vậy nói rõ cơ duyên chưa đến, về sau có cơ hội nói sau”.
Đường Tiểu Đường kinh ngạc hỏi: “Ngươi là nói phu tử biết chúng ta nơi này nhìn lén?”
Đường xoay người đi về phía dưới bãi cỏ, nói: “Đã là phu tử, tự nhiên cái gì cũng biết”.
Đường Tiểu Đường đưa tay day day bụng mềm mại của sói con, nghĩ hình ảnh lúc trước nhìn thấy kia, nhìn phía sau lưng huynh trưởng tò mò hỏi: “Vậy con sói kia là chuyện gì?”
“Có lẽ nhiều năm trước phu tử lúc đi xa bắc hoang từng gặp con sói đó, con sói đó sở dĩ có thể mở khiếu, đại khái cùng lần gặp gỡ đó có liên quan, bằng không nói đực bình thường tự lĩnh ngộ thiên địa lực như thế nào?”
Đường Tiểu Đường khiếp sợ nói: “Phu tử ngay cả sói cũng có thể điểm hóa? Vậy cũng quá lợi hại rồi... Ca, ngươi nói phu tử cùng tông chủ hai người đến tột cùng ai lợi hại hơn?”
Bước chân của Đường hơi dừng một chút, trầm mặc một lát nói: “Sự phụ năm đó tất nhiên không bằng phu tử, nhưng hắn sau khi tu thiền hai mươi ba năm... Ta nghĩ hắn là vẫn không bằng phu tử”.
“Ca, ngươi mấy hôm trước nói cho ta biết, những văn võ đại thần kia của Đường quốc tuyệt đại bộ phận đều từng ở trong thư viện học tập, người của tầng hai lại không dễ chọc, mà phu tử đã làm viện trưởng thư viện hơn một trăm năm... Vậy phu tử nói một câu, chẳng phải là Đường quốc cũng phải lay động bất an? Hoàng đế Đường quốc chẳng lẽ không lo lắng?”
“Lo lắng cái gì?”
“Ngôi vị hoàng đế của hắn”.
“Trong mắt phu tử sao có thể có ngôi vị hoàng đế thứ đó”.
“Vậy chẳng lẽ hoàng đế Đường quốc không lo lắng phu tử ảnh hưởng triều chính? Làm hoàng đế ai muốn đỉnh đầu còn có một ngọn núi lớn”.