Hà Minh Trì nhìn Mạc Sơn Sơn một cái, nói: “Không biết sơn chủ đối với thắng bại giữ cái nhìn như thế nào?”
Mạc Sơn Sơn nhìn cửa điện đóng chặt, nói: “Ta vốn cho rằng Ninh Khuyết tất bại, nhưng qua nửa ngày lại không nắm chắc.”
Hà Minh Trì nhìn cửa điện mỉm cười nói: “Nếu tất bại, hắn lại như thế nào chọn lựa Nam Môn quan làm chiến trường?”
Đường chính trước điện Nam Môn quan ngày thường u tĩnh đã trở nên cực kì náo nhiệt, tuy không ai nói chuyện, nhưng chỉ là tiếng hít thở cùng tiếng khe khẽ nói nhỏ hội tụ cùng một chỗ đã phi thường ồn ào.
Mọi người của Hạo Thiên Nam Môn quan đều hiện thân ở trước điện, muốn nhanh nhất biết kết cục trận chiến này.
Chính như Hà Minh Trì nói, nếu Ninh Khuyết không có lòng tin tất thắng, hắn lại nào sẽ lựa chọn nơi này làm chiến trường, phải biết rằng sau đó vô luận là hắn thắng hay là Quan Hải thắng, kết quả đều sẽ trong thời gian ngắn nhất truyền khắp thế gian.
Lựa chọn chính điện Nam Môn quan làm chiến trường, là Ninh Khuyết cố ý lựa chọn.
Chiến đấu giữa người tu hành thanh thế quá mức kinh người, không thể ở trên đường phố tiến hành, mà hắn không muốn để quá nhiều người nhìn thấy mình ra tay, cho nên cần lựa chọn một cái không gian bịt kín, không gian đó cần đủ lớn, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến người tu hành tu hành pháp môn khác nhau đều cảm thấy công bằng.
Chính điện của Nam Môn đạo quan phi thường lớn, cây xà nhà đen kia trên đỉnh tựa như một sợi dây chắn ở trên bầu trời, không gian rộng lớn đến hoàn toàn có thể cất vào cả cây cổ thụ ngàn năm, có thể cất vào mấy chục ngọn núi lớn, nhưng lúc này trong điện không có cây cao không có núi giả thậm chí ngay cả cái bàn cũng không có, chỉ có hành lang trụ bên xà ngang chỗ cực cao, tỏ ra đặc biệt trống trải.
Mặt đất trải tấm ván gỗ màu đen sì giống như không có giới hạn. Ninh Khuyết và Quan Hải khoanh chân ngồi ở trên chiếu hai đầu sàn đen sì, xa xa đối mặt nhau.
Hai người gật đầu thăm hỏi nhau. Ninh Khuyết nói: “Ta không đao không tên, chỉ có phù, trận chiến hôm nay sẽ lấy phù ý đối ứng.”
Quan Hải tăng nói: “Ta có phật gia thủ ấn, có phật kệ hộ thân.”
Trong điện quá mức trống trải, thanh âm hai người ở phía trên không sàn đen sì ngừng quanh qua lại vù vù.
Quan Hải tăng lại nói: “Mong Thập Tam tiên sinh biết, ta tôn kính đối với thư viện là thật, ngưỡng mộ đối với tiên sinh cũng là thực, những trận chiến hôm nay ta chỉ một lòng cầu thắng, bởi vì ta xem gia sự là phật, gia sư lại xem phu tử là phật, những năm gần đây mỗi lần nghĩ tới đó, trong lòng liên sinh sản niệm, vì trừ sân niệm này, hôm nay ta tất bại tiên sinh ở dưới chưởng.”
Ninh Khuyết nhìn xa xa tăng nhân kia, nói: “Muốn bại ta thì mời ra tay.”
Quan Hải tăng nói: “Phật gia đệ tử vong động sân niệm đã là không nên, há có thể ra tay trước?
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: “Nếu ta ra tay trước, người sẽ không còn cơ hội ra tay.”
Quan Hả tăng dựng thẳng lên bàn tay phải ở trước người, mặt treo cái mỉm cười.
Ninh Khuyết không biết khởi thủ thế của tăng nhân này là phật tông hộ giáo Minh vương trang nghiêm pháp tướng, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được trong đạo điện trống trải chợt xuất hiện một cỗ khí tức phật môn cực thuần khiết, trong xanh phẳng lặng lạnh nhạt làm người ta sinh ra cảm giác không tranh.
Nhưng đã là chiến đấu nào lại có đạo lý không tranh?
Tay trái Ninh Khuyết chống đầu gối, tay phải chậm rãi nâng lên, đầu ngón tay khẽ búng liền có một lá bùa vàng nhạt chậm rãi bay ra, cửa sổ sớm đóng chặt, trong điện không có chút gió nhẹ, nhưng không biết vì sao, lá bùa đó tựa như có thể từ hư không mượn gió, vậy mà như lá rơi gió thu, bay bay xuyên qua cả tòa đại điện, hướng cho Quan Hải tăng rơi đến.
Ở lúc lá bùa đó bay vào hai thước trước người Quan Hải tăng ngón trỏ bàn tay phải Quan Hải tăng dựng thắng ở trước người chợt gập lại, theo động tác này, hắn lấy thân hư cấu hộ giáo Minh vương pháp tướng có xu hướng viên mãn, khí tức quanh người chợt chân thật gấp bội.
Ở trước đạo khí tức phật tông hùng hồn chân thật đó lá bùa vàng nhạt phiêu diêu kia tỏ ra gầy yếu không chịu nổi như vậy, giống như lá rụng trong gió thu, nhưng hai người vừa gặp nhau, đạo phù giấy kia nháy mắt hung mãnh bốc cháy lên, ở trong thời gian cực ngắn tăng vọt thành quầng lửa thật lớn, đem thân thể Quan Hải tăng bao phủ ở trong!
Đối mặt phù hỏa mãnh liệt như thế vẻ mặt Quan Hải tăng lại là không thay đổi, thậm chí chậm rãi nhắm mắt, ngón giữa bàn tay phải | dựng thắng ở trước ngực lại gập lại, lấy thân hư cấu hộ giáo Minh vương pháp tướng có thêm một sự tĩnh nhu, thiên địa khí tức trong điện chịu đạo tỉnh ý này ảnh hưởng nhẹ nhàng hạ xuống ở ngoài thân thể hắn hình thành một vách ngăn cực mỏng.
Ngọn lửa bao phủ thân thể Quan Hải tăng, đốt vách ngăn thiên địa nguyên khí cực mỏng kia, phát ra một loại tiếng vang bôm bốp quái dị, tựa như là củi khô bị đốt nứt, hoặc như là siêu bị đun cạn, nhưng trong ngọn lửa phiếu điều có thể rõ ràng nhìn thấy Quan Hải tăng mặt mày yên tĩnh, vách ngăn vô hình kia ổn định như trước, căn bản chưa chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Phù hỏa dựa vào phù ý không thể kéo dài.
Lúc phù ý trên lá bùa tiểu tán trên không trung, ngọn lửa bao phủ ở ngoài thân Quan Hải tăng tự nhiên cũng theo đó dần dần tắt, tầng vách ngăn vô hình kia phản xạ tàn hóa cuối cùng, lưu quang tràn đầy màu sắc, giống như lồng thủy tinh cực đẹp, ngay tại lúc này Quan Hải tăng ở trong lòng mở mắt, nhìn phía Ninh Khuyết trên chiếu đối diện đạc điện, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.
Kế tiếp tựa như nên là đến lượt vị phật tông cường giả này phản kích. Nhưng Ninh Khuyết từng nói, nếu mình ra tay trước, Quan Hải tăng sẽ không còn cơ hội ra tay, mà hắn chính là làm như vậy.
Ngay tại thời điểm phù hỏa thiêu đốt vách ngăn thiên địa nguyên khí vô hình quanh người Quan Hải tăng, lá bùa thứ hai đã lặng yên không một tiếng động bay ra khỏi ống tay áo hắn, dán sàn màu đen sì bay hướng Quan Hải tăng, lúc phù hòa cuối cùng dần tan, khi Quan Hải tăng mở mắt ý đồ phản kích, lá bùa đó bắt đầu phóng ra phù ý mênh mông.
Mưa to mênh mông từ trên trời giáng xuống.
Nhưng bây giờ là ở trong đạo điện, điện thì có nóc nhà, trời ở nơi nào?
Mưa to bắt đầu từ trên không khí cao chừng ba trường trong đạo điện tự nhiên sinh thành, sau đó ào ào hạ xuống.
Hình ảnh tỏ ra cực kỳ quỷ dị.
Hộ giáo Minh vương pháp tướng của Quan Hải tăng có thể ngưng thiên địa nguyên khí thành Minh vương hộ giáp, tu tới cho tinh thâm, có thể ngăn cách tất cả lực lượng vô hình vô chất trên đời, ví dụ như niệm lực ví dụ như phù hỏa, những trận mưa to từ trên không trong đạo điện hạ xuống này chính là vật thực, vách ngăn vô hình kia căn bản không thể ngăn cản, nhất thời từ đầu đến chân đều bị dội tới ướt đẫm.
Nước mưa hơi lạnh theo tăng y mỏng manh ào ào chảy xuống dưới, cũng ngang dọc ở trên gò má hơi đen của Quan Hải tăng, hắn nhìn Ninh Khuyết trên chiếu xa xa, trái tim sinh ra khó hiểu rất mãnh liệt, đạo phù thứ hai này vì sao sẽ là một đạo thủy phù?