Ninh Khuyết nhìn chỗ cây rừng mơ hồ có thể thấy được trong sương mù kia, hỏi: “Bây giờ có thể đi qua không?”
“Vượt qua mảng núi rừng đó, sẽ đến đông tuyến Yến quân, vì tránh phiền toái, chúng ta cũng không đi qua như thế nào, đương nhiên bọn họ cũng không tới đây như thế nào, hai bên có khế ước ngầm không để ý tới nơi đó”.
“Có từng thấy những người đó không?”
“Người nào?”
“Cao thủ trẻ tuổi các quốc gia bởi vì Tây Lăng thần điện chiếu lệnh tới, Kiếm Các Bạch Tháp cái gì”.
Tư Đồ Y Lan lắc đầu nói: “Chưa từng thấy. Chẳng qua lần trước sau khi gặp phải du kỵ, Đông Thắng trại điều quân đi đuổi bộ lạc đó, kết quả gặp hộ giáo kỵ binh của Tây Lăng thần điện”.
Nghe bốn chữ hộ giáo kỵ binh, Ninh Khuyết xoay người lại, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tư Đồ Y Lan nhớ tình cảnh ngày đó, vẫn có chút tức giận, cười lạnh nói: “Rõ ràng là Đông Thắng trại chúng ta chiến đấu, hơn nữa trên cơ bản đã tiêu diệt hết kẻ địch, kết quả luôn thờ ơ lạnh nhạt bọn thần điện kỵ binh cuối cùng vọt đi lên”.
“Bọn họ muốn cướp công?”
“Ừm, rất nhiều thủ cấp đều bị bọn họ chặt đi rồi, Vương Dĩnh cùng bọn họ làm ầm lên, kết quả không cải thắng được”.
Ninh Khuyết nói: “Vốn tưởng Vương Dĩnh ở trên chiến trường thành thục hơn không ít, không nghĩ tới còn tính trẻ con như vậy”.
Tư Đồ Y Lan căm tức nói: “Chẳng lẽ người cho rằng không nên?
“Đương nhiên không nên làm ầm, làm ầm ngất trời lại có thể ầm ĩ ra kết quả gì? Chúng ta trước kia lúc ở hồ Sơ Bích kiếm củi, nếu gặp người của thất thành trại tới cướp quân công, chúng ta chưa bao giờ ầm ĩ với bọn họ”.
Ninh Khuyết nhìn mặt hồ bình tĩnh, lắc đầu nói: “Chúng ta trực tiếp rút đao chém”.
Ninh Khuyết xuất thân quân nhân, ghét cay ghét đắng nhất cướp chiến công loại chuyện này, chính như hắn lúc này nói, ở trên hoang nguyên ngoài vị thành, nếu gặp bộ đội khác của thất thành trại cướp chiến công, hắn cùng các đồng bạn của hắn sẽ trực tiếp rút đao đi qua chém, ai chém thắng chiến công liền về kẻ đó, đạo lý quy củ trên hoang nguyên chính là đơn giản như vậy.
Đường quân Đồng Thắng trại thế mà trơ mắt nhìn chiến công của mình bị Tây Lăng hộ giáo kỵ quân cướp đi, trừ mắng vài câu vậy mà không rút đao đem đối phương đuổi giết đến tè ra quần? Hắn hoang mang khó hiểu rất nhiều khó tránh khỏi phẫn uất, qua một lát tâm tình mới bình tĩnh trở lại, nghĩ nơi đây rời xa Thổ Dương thành, tướng lĩnh Đường quân thu mình bảo thủ chút cũng không đủ.
Hắn lắc lắc đầu, nhìn hoang nguyên hồ nước xa xa nói: “Nếu là ta dẫn theo bộ đội vào hoàng nguyên kiếm củi, Tây Lăng đám thần côn đả thủ đó dám đến cướp củi lửa, người xem ta thu thập bọn chúng như thế nào”.
Tư Đồ Y Lan không nói gì thêm, ở bên cạnh hắn chắp tay sau lưng dọc theo ven hồ chậm rãi đi, bỗng nhiên nàng dừng bước, xoay người lại nhìn hắn nói: “Trường An trong nhà gửi thư nói muốn thay ta an bài việc hôn nhân”.
Thời tiết hơi lạnh làm hơi thở trong môi thiếu nữ phun ra nhanh chóng hóa thành sương trắng, làm dung nhan nhẹ nhàng khoan khoái của nàng thêm vài phần xinh đẹp, Ninh Khuyết nhìn thở khí như sương cùng dung nhan thiếu nữ trước mắt, sững người một lát hỏi: “Sau đó?”
Tư Đồ Y Lan lắc lắc đầu, quay người tiếp tục tiến lên dọc theo ven hồ, nói: “Ta không muốn cưới”.
Nghe được nàng trả lời tâm tình Ninh Khuyết trở nên thoải mái chút, lại bỗng trở nên trầm trọng chút, ù ù cạc cạc có chút cảm giác ngơ ngẩn không chuẩn phương hướng, hắn nhìn bóng lưng thiếu nữ nói: “Loại chuyện này quả thật nên thận trọng chút”.
Tư Đồ Y Lan chưa quay đầu, cười nói: “Nghe nói rất nhiều đại thần trong thành Trường An đều muốn kéo người làm con rể”.
Lấy thanh danh Ninh Khuyết hiện nay ở trong thành Trường An, tạm không đề cập tới thân truyền đệ tử Phụ tử cái vinh quang này, chỉ nói bệ hạ thưởng thức yêu thích đối với hắn, cũng đủ vô số triều thần bắt đầu cân nhắc đem con gái cháu gái mình đẩy mạnh tiêu thụ cho hắn.
Ninh Khuyết cười cười, nói: “Vân Huy tướng quân nghĩ hẳn không có loại ý tứ này”.
Tư Đồ Y Lan quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Phụ thân biết ta cùng người quen biết, thật đúng là từng có ý này”.
Ninh Khuyết cảm thấy má có chút nóng, theo bản năng sờ sờ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tư Đồ Y Lan hai tay chắp lưng, giẫm đá tròn màu trắng ven hồ tiếp tục tiến lên, nói: “Chẳng qua ta chưa đáp ứng”.
Ninh Khuyết nhìn thiếu nữ một thân giáp nhẹ phía sau bím tóc màu đen chớp lên bất an, sau khi trầm mặc một lát chung quy không thể chịu được tò mò trong lòng cùng với cảm xúc nào đó không thể nói ra miệng kia, hỏi: “Vì... sao?”
“Ha ha, bởi vì ta không muốn lập gia đình”.
Thiếu nữ trả lời rất ngắn gọn có sức thuyết phục, tiếng cười thanh thúy như màng băng mỏng manh mặt hồ: “Những năm gần đây, đế quốc luôn không có nữ tướng quân, ta muốn trở thành nữ tướng quân, cho nên nào có thời gian nghĩ loại chuyện cưới xin này”.
Ninh Khuyết nghe nàng thổ lộ tiếng lòng, không khỏi có chút hổ thẹn, đem một viên đá trắng hình dạng có chút quái đầu quái não trước giày đá vào trong hồ, nói: “Ta một lòng tu đạo, cũng không có thời gian cân nhắc những việc này”.
Tư Đồ Y Lan xoay người lại, nhìn viên đá đem miếng băng mỏng đập nát kia chậm rãi chìm vào đáy hồ, trầm mặc một lát sang sảng cười, nhìn hắn hỏi: “Nếu có thời gian cân nhắc, người thích nữ tử như thế nào?”
Nghe vấn đề này, Ninh Khuyết không khỏi nhớ tới phen đối thoại kia trong thư viện hậu sơn cùng Trần Bì Bì, sau khi tự hỏi thời gian rất lâu, hắn xoa cằm nghiêm túc nói: “Ta thích nữ sinh xinh đẹp, làn da trắng nõn, mắt phượng, môi đỏ một chút, dáng người đầy đặn tốt nhất, phương diện tính tình tốt nhất có thể thông minh một chút, đừng mãi làm cho ta lo lắng”.
Tư Đồ Y Lan nhìn hắn lắc đầu, cảm thán nói: “Yêu cầu của người thật đúng là không cao, cùng ý tưởng của tuyệt đại đa số nam tử trên đời đều không khác lắm, thấy thế nào cũng nhìn không ra một ít mới mẻ”.
Sống vốn chính là một chuyện rất không có sự mới mẻ, vô luận ở thành Trường An hay là ở hoang nguyên Yến bắc, mỗi ngày đi lầu cùng mỗi ngày đi dạo có thể tìm ra khác biệt gì trên bản chất?
Các học sinh thư viện ở Đông Thắng trại chân tu đều có các nhiệm vụ chiến đấu, không có khả năng mỗi ngày cùng Ninh Khuyết đi dạo trong trại ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm, hắn đành phải một mình đi dạo trong trại ăn cơm uống rượu nói chuyện phiếm với chính mình, đơn điệu buồn tẻ đến cực điểm.
Qua mấy ngày hắn rốt cuộc không thể thừa nhận cuộc sống nhàm chán như vậy nữa, lén lút dặt đại học mã, tránh tầm mắt mười mấy tên kỵ binh như hình với bóng kia, ra khỏi thành trại đi tới một mảng ven hồ xanh lam giải sầu.
Không có mười mấy tên kỵ binh không xa không gần bám ở sau người làm mặt trời thứ hai nữa, Ninh Khuyết hôm nay đi xa hơn một chút, theo bích hồ hướng đông chạy hai ba dặm, tìm nơi ven hồ u tĩnh dừng lại.
Hắn dỡ xuống bọc hành lý nặng nề trên lưng đại hắc mã, ở trên mông nó vô mạnh một cái.
Đại hắc mã khó có được thời gian thả lỏng tốt đẹp thoải mái như thế, hí vui một tiếng, cất vó tung bùn đen liền hướng trong hồ lao đi, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn gào thét tram thập tức giận chật vật lui trở lại trên bờ hồ.
Cả người nó run nhè nhẹ, không ngừng khò khè cuộn đầu lưỡi thô dày, lật tới lật lui da môi, rất rõ ràng bị nước hồ lạnh như băng đông lạnh lợi hại, hơn nữa hương vị nước mặt thật sự là không ổn.
“Chưa từng thấy người chiến mã để ý đầu không để ý đuôi như vậy”.
Ninh Khuyết buồn cười nhìn nó, chỉ vào núi rừng mênh mông cách đó không xa nói: “Ngu xuẩn, có hỗ tự nhiên có dòng phụ, tự mình hướng bên kia chạy chút, xem xem có nước uống hay không, nán lại một lát sớm trở về”.
Đại học mà bất mãn lắc cái đầu ngựa, thịch thịch vó sau, đem nước hồ lạnh như băng dính trên người rung rơi một chút, thí điện thí điện dựa theo phương hướng hắn chỉ chạy qua.
Ninh Khuyết dựng cái bếp đất, nấu một nồi canh rau tươi, ngửi mùi dần nổi lên, ở ven hồ yên tĩnh không có người ngồi xuống, hiện tại không có Tang Tang ở cạnh hầu hạ mình, hắn đành phải tự mình hầu hạ chính mình, cũng may Tang Tang lúc còn nhỏ cơm của hai người đều cần hắn làm, tay nghề vẫn thành thạo, chưa bao giờ quên.
Hoang nguyên đất bắc, nhất là mảng địa vực ở giữa Trung Nguyên cùng đại thảo nguyên này, hàng năm gió tây bắc thổi mạnh, phi thường rét lạnh. Trên người hắn mặc áo bông thật dày, bên ngoài còn có áo khoác chắn gió màu đen, cứ như vậy ngồi ở ven hồ, không biết là bát canh rau tươi ấm áp kia nổi lên tác dụng, hay là tu hành có thành tựu, tóm lại cũng không cảm thấy quá lạnh.
Chỗ nông gần bờ của hồ nước cực kì trong, có thể rõ ràng nhìn thấy đá trắng cùng những cây cối đổ hàng tỉ năm kia dưới đáy, hướng xa xa nhìn lại hồ nước liền trở nên càng lúc càng lam, bị núi rừng cùng vách đá thấp hai bờ sông buộc, tinh tế thật dài nhìn không thấy điểm cuối, kéo dài mãi hướng sâu trong cực bắc hoang nguyên.
Ninh Khuyết ngồi ở trên đá nhìn cảnh hồ đẹp trước người, thầm nghĩ hôm qua mình cảm thấy mảng hồ biếc này như là thận, thật sự có chút bất nhã, trên thực tế hẳn là eo nhỏ nữ tử nhu nhược không đủ một sải tay mới phải.
Hồ nước khẽ lay động giống như đá quý màu lam dần hòa tan, đem các miếng băng mỏng bị không khí rét lạnh ngưng kết thành từng mảnh từng mảnh đẩy đến ven hồ, có dần dần tan đi, có thì là chồng xếp cùng một chỗ, tin tưởng theo mùa đông càng ngày càng đậm, những miếng băng mỏng này cuối cùng sẽ biến thành khối băng dày cứng rắn.
Nhìn miếng băng mỏng theo sóng hồ phập phồng, Ninh Khuyết nhớ tới trong truyền thuyết những người đứng ở dưới bằng kia, lại nghĩ tới vài ngày trước đó lúc cùng Tư Đồ Y Lan ở ven hồ tản bộ nói đến những chuyện kia, trên mặt không khỏi toát ra cảm xúc tự giễu.
Người trên đời sau khi tới tuổi nhất định chung quy cần cân nhắc việc nam nữ kết hôn, hắn trước kia chưa từng nghiêm túc cân nhắc, cũng quả thật chưa từng đối với Tư Đồ có ý nghĩ không an phận gì, mà khi hắn nghe được Tư Đồ từ chối Vân Huy tướng quân, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Mùa xuân năm trước lúc ở đầu đường Bắc Sơn, hắn cũng từng có loại cảm xúc này, lúc ấy hắn biết rõ giữa mình và Lý Ngư vị Đại Đường công chúa điện hạ này tuyệt đối không có bất cứ khi năng nào, mà khi Lý Ngư từ bên vai rời khỏi, chậm rãi đứng lên khối phục bộ dáng ung dung, trong lòng vẫn sinh ra rất nhiều cảm xúc nói không rõ.
Múc lên một gáo nước hồ, đem ngọn lửa trong bếp đá còn sót lại dội tắt, hắn một lần nữa ở ven hồ ngồi xuống, nhìn những miếng băng mỏng không giống thủy tinh càng giống mặt đường kia, hơi trào phúng tự nói: “Đã quên từng nghe ai nói, trên thế giới chỉ có hai loại nữ nhân, của mình cùng với của người khác, nam nhân có phải đều như vậy hay không?” [... Những lời này là liệu hạ huy nói ].
Chẳng qua hắn luôn giáo dục Tang Tang nhắc nhở mình, mọi người nói tới cảm tình nhất là tình yêu đều là ngu ngốc, cho nên đắm chìm ở trong loại cảm xúc tự giễu này không quá lâu, hắn liền bị tiền cảnh khủng bố mình có thể trở thành ngu ngốc đánh thức lại, bắt đầu tự hỏi một số chuyện bây giờ hắn cho rằng có ý nghĩa hơn.
Tới hoang nguyên Yến bắc đã hơn tháng, chưa từng nhìn thấy Hạ Hầu, tất nhiên không có cách nào thay bệ hạ đi xem hắn, Thổ Dương thành tuy gần, nhưng hắn thật sự không nắm chắc nên đi hay không, hắn cũng không biết bây giờ gặp Hạ Hầu sẽ xuất hiện vấn đề gì. Mà trên hoang nguyên tuy các loại chiến đấu luôn xảy ra, nhưng thượng tầng Viện Yến quân biết thân phận hắn, phái mấy chục tinh nhuệ bảo hộ bên người, hắn cũng không có cách nào đi tận tình giết mấy trận, thời gian chẳng lẽ sẽ phải trôi qua vô ích tiếp như vậy?
Làm một người trẻ tuổi rất gian nan mới sống sót hơn nữa sống càng ngày càng tốt, Ninh Khuyết rất rõ muốn làm được những cái này dựa vào là cái gì, cho nên hắn sẽ không cho phép mình tốn quá nhiều thời gian, ở ven hồ nghĩ nam nữ loại chuyện không có ý nghĩa này, sau khi nghĩ một chút Hạ Hầu chuyện có ý nghĩa lại không có biện pháp bực này, liền bắt đầu minh tưởng tu hành.
Gió hơi lạnh từ trên mặt hồ thổi tới, thổi run miếng băng mỏng chồng chất cạnh bờ, thổi run lông mi trên đôi mắt nhắm chặt của hắn, một thanh phác đáo dài nhỏ đặt trên đầu gối hắn, theo mình tưởng xâm nhập, thiên địa nguyên khí vô hình dần dần hội tụ đến bên cạnh hắn, lại nhẹ nhàng ôn nhu bao trùm đến trên lưỡi đao.
Trên đạo khắc những đường nét phù văn ngắn gọn kia giống như đã cảm ứng được cái gì, bóng tối ánh sáng thiên nhiên tạo thành đột nhiên trở nên so với một khắc trước sâu hơn chút, sau đó bắt đầu ong ong kêu to, chấn động kỳ dị hẳn lên.
Một mảng lá cỏ khô không biết bị gió hồ từ chỗ nào cuốn tới, vừa mới rơi xuống trên mặt đao liền bị bắn rung đến không trung, bị lực lượng vô hình đó nháy mắt xé rách thành mấy trăm sợi có rất nhỏ, sau đó bay lả tả rơi vào trong hồ biến mất không thấy.
Phác đao đặt trên đầu gối hắn đang khẽ chấn động, nước trong giữa đá tròn màu trắng ven hồ trước người cũng đang khẽ chấn động, những miếng băng mỏng nhìn như yếu ớt thực ra mềm mại có sức dính kia dần dần chấn vỡ, theo sóng hồ chậm rãi không mục tiêu tản ra, chiếu rọi bầu trời, giống như xuất hiện mấy chục bầu trời giống nhau như đúc.
Cái ô to màu đen được vải thô bọc gắt gao, trầm mặc nằm ở bên cạnh hắn.
Không biết qua bao lâu thời gian, Ninh Khuyết kết thúc minh tưởng, nhìn khối băng vụn giữa đá tròn màu trắng trước người, biết mình sẽ không ở cảnh giới Bất Hoặc dừng lại thời gian quá dài nữa, đã bắt đầu tiếp cận cảnh giới Động Huyền.
Lúc trước hắn ở trên đường cái Chu Tước ngộ đạo, sau đó nhanh chóng đánh tan sơ cảnh cảm tri hai cảnh, trực tiếp tiến vào Bất Hoặc, ngay cả chính hắn cũng không biết là làm được như thế nào, cho nên bây giờ hắn đối với tu hành phá cảnh căn bản không có bất cứ nhận biết gì, lúc này trong minh minh cảm giác được sắp phá cảnh, lại không biết nên đi làm như thế nào.
Hắn có chút ngơ ngẩn thầm nghĩ: “Chẳng lẽ phải đi Thổ Dương thành phát phong thư tín phù văn cho các sư huynh thư viện thỉnh giáo?”
Đang nghĩ như vậy, hắn bông chú ý tới miếng bằng mỏng trước người chồng chất càng lúc càng nhiều, hướng phía trước tay phải xa xa nhìn lại, chỉ thấy có rất nhiều miếng băng mỏng giống như gương loang loáng đang chậm rãi chảy qua.
Ở Dân sơn hoang nguyên sinh hoạt nhiều năm như vậy, hắn đối với hồ đất hoang phi thường quen thuộc, chỉ nhìn vài lần, liền biết trong hồ khẳng định có một dòng chảy ngầm, mới có thể đem những miếng băng mỏng này đây tới, chỉ là mảng biển xanh như thắt lưng mỹ nhân này, nhìn gió êm sóng lặng, là dòng chảy ngầm nơi nào đến?
Biết mảng núi rừng ven hồ này không có man nhân dám tới, hẳn là không có vấn đề phương diện an toàn, hắn bỗng nhiên muốn tìm kiếm, đứng dậy, đeo lên bọc hành lý nặng nề, theo những miếng bằng mỏng giống như gương nhỏ đó ngược dòng mà lên.
Ngược dòng mà lên, có một vị giai nhân ở bên nước đó hay không?
Theo ven hồ đi chừng mấy dặm, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có dòng nước đang đánh sâu vào mặt hồ an bình như đá quý, đánh ra vô số lốc xoáy nhỏ đẹp đẽ, chỉ là rừng rậm cạnh khe núi đó mọc thành bụi, tuy cành lá sớm rụng sạch, lại vẫn che khuất động tĩnh sau rừng, không nhìn thấy suối nước.
Ninh Khuyết biết nơi đó chính là đào nguyên mình tìm kiếm, nghe trong mũi truyền đến hương vị lưu huỳnh nhàn nhạt, càng đoán được nơi đó có thể có một mắt suối nước nóng, không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Đột nhiên, một mảng màu ngọc trắng chiếu vào mi mắt hắn, sau đó là một vầng xanh lam hiện lên, giống như là cái hồ này.
Trong mắt Ninh Khuyết bỗng nhiên sinh ra vẻ cảnh giác, không phải bởi vì mảng màu xanh lam chiếu thật sâu vào trong mắt hắn kia, mà là nguyên nhân khác, hắn kéo cung cái tên như chớp, nhắm nơi nào đó trong rừng rậm, trầm giọng nói: “Đi ra”.
Trong rừng một trận tiếng vang xào xạc, mấy chục người trẻ tuổi chậm rãi đi ra, có người cũng dùng cung tên nhắm Ninh Khuyết, càng nhiều người cảnh giác nhìn hắn, tay trái cầm vỏ, tay phải nắm chặt chuỗi trường kiếm ngoài vỏ.
Ninh Khuyết căn bản không để ý tới mũi tên sắc bén nhắm mình, chỉ là bình tĩnh nhắm thiếu nữ tuổi nhỏ nhất kia trong những người trẻ tuổi này, trong tay cung gỗ chắc hoàng dương ổn định như núi, dây căng như mặt trăng, mũi tên tĩnh như đá hồ, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác, chỉ cần hắn muốn, mũi tên yên tĩnh kia trên giấy ngay sau đó tuyệt đối sẽ bắn thủng ngực thiếu nữ kia.
Loại cảm giác này là mãnh liệt như thế, dẫn tới vài tên thiếu niên nhắm Ninh Khuyết biểu tình khẩn trương cũng cứng ngắc hẳn lên, những cái tay nắm chuôi kiếm dài nhỏ kia càng là hơi trắng bệch, về phần thiếu nữ ít tuổi bị cung tên Ninh Khuyết nhắm kia càng là sắc mặt tái nhợt, bộ ngực hơi hở ra kịch liệt phập phồng không thôi.
Một thiếu niên dũng cảm nhảy đến trước người thiếu nữ ít tuổi kia, đầu gối trái hơi gập về phía trước, dựng một cái trung bình tấn trước tên, tay trái nắm chặt vỏ kiếm, ngón tay cái mơ hồ dùng sức đội vững kiếm ngạc gỗ mun, khửu tay phải gập ngược về nâng cổ tay.
Ninh Khuyết nhìn tư thế cầm kiếm của thiếu niên, lại nhìn thoáng qua quần áo khí chất trên người những thiếu nam thiếu nữ này, đoán được bọn họ đến từ nơi nào, tâm tình hơi thả lỏng chút.
Hắn nhìn vị thiếu niên cầm kiếm làm bộ anh dũng kia cười nói: “Trảm Tiến Thức? Đối với tên của ta vô dụng”.
Tên thiếu niên kia bị kẻ địch coi thường, trên mặt đột nhiên lộ vẻ giận dữ.
“Ta là người Đường”.
Ninh Khuyết nói ra lại lịch của mình, sau đó buông cung gỗ chắc hoàng dương trong tay, nhìn cũng không nhìn những người trẻ tuổi khẩn trương nhìn mình kia một cái, tự đem mũi tên thu về trong bao đựng tên.
Đã đoán được lại lịch đám thiếu nam thiếu nữ này, hắn liền biết sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng bởi vì đối phương rõ ràng chưa có bất cứ kinh nghiệm chiến đấu nào, cho nên hắn buông vũ khí trước, để tránh đối phương bởi vì khẩn trương mà phạm sai lầm.
Quả nhiên, nghe được hắn là người Đường, biểu cảm trên mặt các thiếu nam thiếu nữ một khắc trước còn cảnh giác nhất thời trở nên thả lông hẳn đi, buông cung tên buông ra chuôi kiếm.
“Chúng ta là đệ tử Đại Hà quốc Mặc Hồ Uyển”.
Bởi vì Trường An Lý thị hoàng tộc hùng cứ thiên hạ, bởi vì Tây Lăng thần điện, quan hệ giữa các nước Trung Nguyên cùng Đại Đường đế quốc xưa nay chưa nói tới hòa hợp, tuy khiếp sợ Đường quốc vũ khí chi thịnh không dám có chút khinh mạn, nhưng ở sâu trong lòng tuyệt đối không có hảo cảm gì, chỉ có Đại Hà quốc là một trường hợp đặc biệt.
Chỗ phía nam đại lục giữa Đại Hà quốc cùng Đại Đường đế quốc cách đầm lầy lớn rừng rậm còn có Nam Tấn quốc thổ rộng lớn, kết giao cực kỳ khó khăn, nhưng không biết có phải bởi vì khoảng cách dễ dàng sinh ra cái đẹp hay không, từ rất nhiều năm trước bắt đầu, quân dân Đại Hà quốc đã luôn ngưỡng mộ văn hóa Đường quốc, không lấy đường xá giao thông gian nan dài lâu, cách một đoạn thời gian liền sẽ sai sứ tiết để tử, phong cảnh văn hóa thành Trường An ở trong Đại Hà quốc cực kỳ lưu hành, Đại Hà quốc từ quan chế triều đình đến cuộc sống hằng ngày dân gian trên rất nhiều chi tiết, đều có thể nhìn thấy ảnh hưởng của phong cách Đường.
Đám thiếu nam thiếu nữ xuất hiện ở cạnh rừng rậm ven hồ xanh lam này, thân váy xòe nhạt màu, đai lưng rộng dài hoa lệ, phong cách trang phục lưu hành nhất Đại Đường thời Khai Hóa, những thiếu nam thiếu nữ này mặt mày bình tĩnh mềm mại, ánh mắt lại chuyên chú kiến nghị, bên hông đeo kiếm gỗ vỏ đen dài mà hơi cong, chính là tú kiếm đặc hữu của Đại Hà quốc.
Từ trong những chi tiết này, Ninh Khuyết rất nhanh đã kết luận đối phương là người Đại Hà quốc, nhiều thế hệ giao hảo con dân hai nước đều có cảm giác thân cận cùng cảm giác tin cậy thiên nhiên với nhau, căn bản không tin đối phương sẽ có ác ý với mình, cho nên hắn không chút do dự buông xuống cung tên trong tay, chính như hắn dự liệu, sau khi đám thiếu nam thiếu nữ này biết thân phận người Đường của mình, cũng rất nhanh liền đưa ra thiện ý, báo ra sư môn tông phái của bản thân.
Đại Hà quốc Mặc Hồ Uyển là chỗ thư thánh Vương đại nhân tu hành , những thiếu nam thiếu nữ xuất hiện ở trên Yến bắc hoang nguyên này tự nhiên là con em môn hạ thư thánh, trong đó đại bộ phận đều là nữ đệ tử, chỉ có ba bốn nam đệ tử.
Thiếu nữ lúc trước bị Ninh Khuyết dùng cung gỗ chắc hoàng dương nhắm kia đi lên, chớp con mắt to tò mò, giống như thấy sự vật nào đó chơi hay nhìn Ninh Khuyết, hỏi: “Ngươi thật sự là người Đường?”
Thiếu nữ này mặc váy dài màu hồng cánh sen, ước chừng là bởi sợ lạnh, bên mặt trên cổ quấn một vòng khăn quàng cổ lông xù, phối hợp khuôn mặt non nớt, con mắt to đen lúng liếng linh động, tỏ ra đặc biệt đáng yêu.
Ninh Khuyết cười trả lời: “Giả mạo người Đường có chỗ tốt gì?”
Thiếu nữ che miệng cười nói: “Trừ thương hành người Đường trong thành, ta còn chưa từng gặp người Đường thành Trường An đến, cho nên có chút tò mò”.