Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế thấy bộ dáng nàng dịu dàng như bình thường, bỗng nhiên nói: “Bảo Gia Cát tự mình đi mời đi.

Hoàng hậu đang vỗ nhẹ lưng hắn, nghe được câu này tay phải hơi cứng lại, Thiên Xu Xử Gia Cát Vô Nhân, xưa nay đối với nàng xu nịnh có thừa, cái này ở trong cung xưa nay cũng không phải bí mật, sau đó nàng tiếp tục vỗ lưng, bình tĩnh nói: “Biết rồi.”

Hoàng đế nhìn mắt nàng, trầm mặc một lát sau đó nói: “Thổ Dương thành bên đó, triều đình đã cho thư đi răn dạy, không có chiếu chỉ điều binh chính là tội lớn, lại không biết Hạ Hầu lần này chuẩn bị hướng trầm giải thích như thế nào.”

Hoàng hậu nương nương khẽ chớp lông mi, chuyện liên quan huynh trưởng thương yêu mình nhất, trừ trầm mặc nàng không biết còn có thể làm những gì.

Hoàng đế thấy bộ dáng nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Ma Tổng thờ phụng lực lượng, trầm mặc vắt ngang thế gian cùng Hạo Thiên không gặp nhau, quật cường hung hãn nhất, người từ năm đó đến bây giờ đều quật cường như vậy, huống chi là hắn? Chỉ sợ Hạ Hầu lần này vẫn không muốn lui.”

Hoàng hậu nương nương ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn mắt hắn, nói: “Ta sẽ viết thư đi khuyên hắn.”

Hoàng đế gật đầu nói: “Như thế rất tốt.”

Hoàng hậu bỗng nhiên nói: “Thân vương điện hạ nói không hiểu quân đội vì sao tức giận, theo ý ta, chỉ sợ là rất nhiều người trong triều dã bắt đầu cảnh giác thư viện, cảnh giác thư viện sau khi phu tử rời đi, bệ hạ cần chú ý mạch nước ngầm này.”

Ở trước khi Khâm Thiên Giám làm ra màn giám đếm che sao đất nước sẽ không yên bình đó, trong ngự thư phòng Đại Đường, thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh hoàng hậu nương nương thay bệ hạ thẩm duyệt tấu chương, ở sau đó, áp lực dư luận của Lý Ngư công chúa và Thiền vụ của thảo nguyên Kim trường đính hôn khiến hoàng hậu nương nương trở nên trầm mặc đi rất nhiều, cũng chưa từng xử lý quốc sự nữa, nhưng ở lúc cùng hoàng đế bệ hạ ở riêng, vẫn như nhiều năm trước ngẫu nhiên sẽ phát biểu chút ý kiến của mình.

Hoàng đế bệ hạ rất tôn trọng ý kiến của vợ mình, bởi vì hắn biết nàng có loại năng lực này, lắc đầu mỉm cười nói: “Trẫm sẽ không cảnh giác thư viện, trên thực tế ở trẫm xem ra bất cứ người Đường nào không hoàn toàn tín nhiệm thư viện, đều không có tư cách ngồi vào thượng tầng nhất của đế quốc, bởi vì cái đó nói rõ bọn họ hoàn toàn không biết Đại Đường đến tột cùng vì sao là Đại Đường.”

“Về phần Hứa Thế...” Hoàng đế nhíu mày, đối với vị quân đội trọng tướng càng vất vả công lao càng lớn này, hắn thật sự cũng không có cách nào hay, “Hắn trung thành với quốc gia, trong mấy chục năm không biết đã lập bao nhiêu công huân, chỉ là tính tình không khỏi lạnh nhạt dễ nổi giận chút, hơn nữa bệnh phổi của hắn càng ngày càng nặng, cũng không biết còn có bao nhiêu ngày sống tốt, người sắp chết đối đãi thế giới này khó tránh khỏi sẽ có chút u ám, có chút cảnh giác bất an tự nhiên cũng bình thường.”

Hoàng hậu nương nương muốn nói lại thôi, trong đôi mắt mang theo mấy phần sầu lo.

Hoàng đế nắm tay nàng, mỉm cười nói: “Ngươi còn trẻ, hài tử của chúng ta còn nhỏ, cho nên ngươi không nên u ám như vậy. Người phải nhớ kỹ nếu không có phu tử cùng thư viện, chúng ta sẽ không có khả năng cùng một chỗ, mà tầm quan trọng của thư viện đối với Đại Đường, tựa như tầm quan trọng của người đối với ta, ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi hoặc là do dự.”

Hoàng hậu nương nương cười cười, sau đó nàng khẽ nghiêng người, thừa dịp hoàng đế chưa lưu ý từ trong tay áo lấy ra cái khăn tay lúc trước nhét vào chỗ đó, mượn ánh sáng nhìn kĩ chưa nhìn thấy vết máu, tươi cười trên mặt trở nên thật sự vui vẻ hẳn lên.

Nàng từng là thánh nữ Ma tông, giờ là hoàng hậu Đại Đường đế quốc, nhưng nàng bây giờ cho rằng mình chỉ là một nữ nhân bình thường trong thâm cung, không muốn đi nghĩ chuyện khác, chỉ hy vọng trượng phu cùng nhi tử mình bình an khoái hoạt là tốt rồi.

“Thư viện nhập thế sẽ làm rất nhiều người cảm thấy cảnh giác bất an, ví dụ như những tướng lĩnh quân đội lấy thủ hộ Đại Đường làm sứ mệnh cả đời kia, bởi vì bọn họ lần đầu tiên phát hiện trên đời có uy hiếp vũ lực rất khó giải quyết được.”

“Nhưng đối với một số người khác trong thành Trường An mà nói, thư viện nhập thể là cơ hội quý giá của bọn họ, bởi vì bọn họ có thể mượn dùng lực lượng hoặc là nói thái độ của thư viện, đến tranh thủ một số thứ bọn họ không có nắm chắc lấy được vào tay.”

Dưới tuyết đọng mái cong màu đen của công chúa phủ là một mảng lộ đài gỗ lim dựng, giữa đài đặt chậu than đồng, Lý Ngự lắng lặng nhìn than lửa trong chậu than, bắt đầu nghiêm túc kể với hoàng tử Lý Hồn Viên một đoạn chuyện xưa còn chưa xảy ra.

“Cái ghế rồng kia trong cung, đó là thứ mọi người đều không có nắm chắc đạt được, nhất là đối với người ta mà nói. Hoàng hậu nương nương ở trong quân có Hạ Hầu đại tướng quân nguyện trung thành, ở trong người tu hành có Gia Cát lão nhân của Thiên Xu Xử xu nịnh, ở trong hoàng tộc có thân vương thúc thúc ủng hộ, quốc sư giao hảo với bà ta, dù là Tể tướng đại nhân cũng mơ hồ nghiêng về phía bà ta.”

“Trong lòng bàn tay bà ta đã nắm lấy quá nhiều thứ, bà ta rất lo lắng sẽ xuất hiện biến số, lo lắng thư viện nhập thế sẽ thổi lên một trận gió lạnh, thổi vào lòng bàn tay bà ta đem vài thứ kia hóa thành hư vô, tiến tới ảnh hưởng sở hữu cái ghế rồng đó, cho nên bà ta rất cảnh giác. Loại sợ hãi này luôn ẩn núp ở đáy lòng rất nhiều người, mặc dù bản thân bà ta còn có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng những người nguyện trung thành bà ta lại không cách nào tiếp tục bình tĩnh, đó là vì sao hôm nay sẽ phát sinh những việc này.”

“Mà chúng ta cái gì cũng không có. Bọn Hoa Sơn Nhạc còn trẻ, muốn ở trong quân tiếp nhận vị trí của Hứa Thế, Hạ Hầu những đại tướng quân này không biết còn cần bao nhiêu năm nữa, năm đó những thư sinh kia trong thành Trường An có đã vào triều thự, nhưng thanh âm họ muốn ở trên triều đường vang dội hẳn lên thời gian còn sớm, cho nên ta rất hoan nghênh thư viện nhập thế.”

“Bởi vì sau khi thư viện nhập thế, thực đến ngày Đại Đường truyền ngồi đó, vô luận hoàng hậu nương nương có được bao nhiêu người ủng hộ, chỉ cần thư viện rõ ràng truyền đạt ra thái độ của bọn họ, các đại thần, quân đội cùng người tu hành liền phải trầm mặc.”

“Ta vì sao có thể xác định thái độ của thư viện?”

“Bởi vì người nhập thế của thư viện là Ninh Khuyết, ta hiểu Ninh Khuyết.”

“Ninh Khuyết người này tính tình lạnh nhạt bạc tình, không hẳn sẽ bởi vì những chuyện cũ kia sẽ giúp ta, thậm chí có thể sẽ không để ý chuyện này, nhưng có một số việc hắn tất nhiên là phải để ý, cho dù hắn không để ý tới, Tang Tạng cũng sẽ để ý.”

“Người khác trong thành Trường An đều cho rằng Tang Tang chỉ là tiểu tỳ nữ bình thường, thú vị là ta biết đây không phải tình hình thực tế, may mắn là ta luôn rất thích Tang Tang, Tang Tang cũng rất thích ta.”

“Đến ngày ấy ta nếu sắp chết Tang Tang nhất định sẽ để ý ta, Ninh Khuyết liền không thể không để ý ta, thư viện cũng sẽ tương đương biểu đạt khuynh hướng, đệ đệ thân ái. Vì sao ta sẽ chết? Bởi vì đoạt đích loại chuyện này, nếu thất bại đó là tử vong.

Lý Ngư kết thúc kể đoạn chuyện xưa chưa xảy ra này, cầm lấy đũa đồng, đem đồng than bạc trong chậu than cẩn thận sửa sang lại thành bộ dáng cực có trật tự, ngẩng đầu nhìn đệ đệ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi thư phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK