Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua chuyến đi Ma Tông sơn môn, đã nghe hồi ức của Liên Sinh, hắn đã xác nhận gia hỏa chết thảm ở trước Lạn Kha tự kia là nữ tử Tiếu Tiếu, cùng Hồng Tụ Chiêu khẳng định có quan hệ gì, tiểu sư thúc năm đó bởi vị nữ tử kia chết mà nổi giận cầm kiếm hủy Ma Môn, nhị sư huynh từng nói tiểu sư thúc quen biết với dì Giản, như vậy giữa bọn họ lại từng phát sinh chuyện xưa thế nào? Hắn vốn có thể hướng Giản đại gia đưa ra nghi vấn trong lòng, đề cập nữ tử tên là Tiếu Tiếu kia, nhưng nghĩ chung quy là chuyện xưa quá khứ bị thương, cần gì khiến các tiền bối bông đau lòng lần nữa, cho nên vẫn cũng chưa nói gì.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, dì Giản hẳn là rất muốn biết tin tức tiểu sự thúc, nói: “Con đã kế thừa y bát tiểu sư thúc.”

Giản đại gia hơi ngẩn ra, thanh âm khẽ run hỏi: “Hạo nhiên kiếm?” Ninh Khuyết gật đầu đáp: “Vâng.”

Giản đại gia có chút không thể tin nhìn hắn, chợt lông mày nhướng lên thật sâu, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm mắt hắn vẻ mặt phi thường nghiêm túc hỏi: “Chỉ là hao nhiên kiếm?”

Ninh Khuyết giật mình, gật gật đầu lần nữa.

Giản đại gia được hắn xác nhận, chợt cảm giác thả lỏng, thân thể mỏi mệt dựa về phía sau, nói: “Vậy thì tốt.”

Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt bà, trong lòng khẽ động thầm nghĩ chẳng lẽ dì Giản cũng biết chân tướng tiểu sự thúc nhập ma?

“Ta không muốn người đi lên con đường hắn dùng.”

Giản đại gia nhìn hắn nói thấm thía: “Muốn làm thế giới này thừa nhận người có tư cách đại biểu thư viện nhập thế, nhất định phải trải qua | rất nhiều tôi luyện, năm đó lúc hắn cưỡi con lừa đen nhỏ vào thành Trường An chỉ là một cái tiểu thư sinh áo xanh, kết quả chỉ bởi vì không thể khống chế tâm ý của mình, trên thế gian làm ra nhiều mưa gió kia, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm chết không có chỗ chôn, cho nên ngươi lần này nhập thể nhất thiết nhớ thu mình trầm ổn, chớ đắc tội quá nhiều người.”

Đây là trong phen nói chuyện này hôm nay, Ninh Khuyết lần thứ hai nghe được dì Giảm nghiêm túc nói đến hai chữ nhập thế, không khỏi có chút nghi hoặc, thầm nghĩ đó là cái gì, lại nghe đến đối phương lấy tiểu sư thúc đến cảnh cáo mình, nhịn không được cười trả lời: “Ngài yên tâm, con cũng không phải như tiểu sư thúc cường giả cỡ đó, nếu thực có mưa gió gì con trốn vào thư viện là được.”

“Đừng tưởng thư viện thì thật sự là số một thiên hạ, nếu thư viện thật có thể giải quyết mọi việc trên đời, năm đó tiểu sự thúc của ngươi sao có thể lưu lạc đến kết cục như vậy? Về sau đem hoa đào trên ngọn núi đó chém hết lại có thể có ích lợi gì?”

Giản đại gia lạnh giọng nói, trong nếp nhăn nơi khoé mắt tràn ngập oán ý.

Đó là oán ý đối với thư viện, thậm chí đối với phụ tử.

Bởi vì Đường luật quy định, đệ tử thư viện sau khi tốt nghiệp không thể tòng quân, cho nên cùng văn thần trong triều hơn phân nửa xuất thân thư viện, cùng thư viện thân mật khăng khít khác nhau, quan hệ của quân đội Đại Đường cùng thư viện xưa nay có chút xa cách.

Nhất là trong khoảng thời gian này gần đây, lấy trấn quốc đại tướng quân Hứa Thế làm nhân vật đại biểu quân đội thực lực phái, thậm chí đối với thư viện nhất là trong thư viện hậu sơn những người thế ngoại kia đã sinh ra cảnh giác mãnh liệt.

Khiến loại cảnh giác này biến thành sự thật, là một phong tấu chương đến từ Thổ Dương thành.

Ở trong tấu chương, chiến công rõ ràng trần quân đại tướng quân Hạ Hầu lời nói khẩn thiết thỉnh cầu nghỉ hưu, trong từ ngữ tràn đầy mệt mỏi cùng nản lòng thoái chí, ở sau khi nhìn thấy phần tấu chương này, rất nhiều tướng quân của Quân bộ đều sinh ra cảm giác thỏ chết cáo thương, nhất là vài vị đại nhân vật thượng tầng nhất biết Hạ Hầu trước " khi quyết ý nghỉ hưu, đại tiên sinh và Thập Tam tiên sinh của thư viện đã đi Thổ Dương thành, cùng Hạ Hầu ở trong vườn đông từng có một phen nói chuyện dài, vì thế bọn họ càng thêm phần nộ.

Lén điều tinh binh vào hoang nguyên, cùng bản án cũ mười mấy năm trước có liên quan mơ hồ, quân đội Đại Đường có rất nhiều người cũng không thích Hạ Hầu, nhưng bọn họ kiên trì cho rằng đây là vấn đề của bản thân quân đội, cho dù muốn xử lý Hạ Hầu, cũng chỉ có thể do bệ hạ | hoặc triều đình xử phạt, mà không tới lượt thư viện đến xử lý, về phần Hạ Hầu là khách khanh của Tây Lăng thần điện, ở trong mắt các người Đường cũng là tín đồ Hạo Thiên, căn bản không coi là việc gì to tát.

Đương nhiên không ai dám hoài nghi phu tử, chỉ là phu tử đã nhiều năm chưa từng xuất hiện ở nhân gian, mặc dù là hoàng đế bệ hạ cũng đã thời gian rất lâu chưa gặp lão nhân gia ông ấy, cho nên quân đội cho rằng đây chỉ là thư viện hậu sơn sai.

“Ta tin tưởng nếu phu tử biết chuyện này, cũng sẽ không cho phép hậu sơn những người đó cố tình làm bậy như thế.”

Hứa Thế lạnh lùng nói: “Người tu hành nên tu hành, mà không nên can thiệp triều chính. Tựa như hai nơi không thể biết kia ở sâu sơn dã hoặc hoang nguyên, thế ngoại về thế ngoại, thế nội về thế nội, cần gì tương thông? Cần gì nhập thế?”

“Vụ án kia tra thế nào rồi?” Hắn hỏi.

“Trong đầu ngự sử Trương Di Kì quả thật có cái đinh sắt, Trường An phủ nha bảo hộ đối với vật chứng coi như không tệ, chỉ là lúc ấy chưa tiếp tục tra. Lúc Tuyến Uy tướng quân phó tướng Trần Tử Hiền chết ở trong tiệm sắt, ngày đó Lão Bút Trai không mở cửa.”

“Sáng sớm sau khi tiền quân bộ văn thư giám định sự Nhan Túc Khanh chết, Vũ Lâm quân phát hiện hung thủ cố ý lưu lại một khối vải, trong một chỗ sân khác nhặt được một cái áo khoác, là Lan Tú phường may, manh mối này không thể truy tra, chẳng qua căn cứ hiện trường án mạng thăm dò cùng miệng vết thương trên áo có thể xác nhận hung thủ bị thương rất nặng.”

Một gã quan viên quân bộ nói: “Hai ngày sau khi Nhan Túc Khanh chết, vừa vặn là thư viện thi cuối kỳ, căn cứ đệ tử nhớ lại, Ninh Khuyết vốn cùng Nam Tân tài tử Tạ Thừa Vận hẹn săn lây thành tích cuộc thi cược với nhau, nhưng ở lúc đó liên tục xin nghỉ hai ngày, chuyện này ở trong thư viện ồn ào huyên náo không thể làm bộ.”

Hứa Thế lạnh lùng nói: “Bị thương nặng tất nhiên cần xin phép.”

Thế lực quân đội Đại Đường cực kỳ cường đại, một khi bắt đầu toàn diện điều tra chuyện nào đó, nháy mắt liền bày ra hành động lực vô cùng cường hãn cùng hiệu suất cực cao, không cần bao lâu thời gian đã điều tra ra nhiều manh mối như vậy, thật sự đáng sợ!

Những manh mối nhìn như không bắt mắt đó giống như là một cái lưới, như có như không chỉ hướng một bóng người mơ hồ, tựa hồ muốn nói rõ đệ tử thư viện tầng lầu hai tên Ninh Khuyết kia, cùng mấy vụ án mạng đó không thoát ly được quan hệ.

“Mọi chuyện đều không khỏi có hoài nghi, bởi vì một khi bắt đầu hoài nghi liền có thể có mục tiêu chứng thực, chỉ cần chứng thực liền có thể tìm được rất nhiều chứng cớ, bằng không ai sẽ tin tưởng thân truyền đệ tử của phu tử, lại là phạm nhân mưu sát máu lạnh.”

Hứa Thế mặt không biểu cảm nói: “Ta không muốn biết liên hệ sau lưng những án mạng này, ta cũng không muốn biết Ninh Khuyết đến tột cùng là người nào, cùng những người chết kia có thù gì, ta chỉ muốn xác nhận hắn có xúc phạm Đường luật hay không.”

Quan viên tự hỏi một lát sau đó lắc lắc đầu, nói: “Chứng cớ hiện có không đủ để nói rõ bất cứ vấn đề gì.”

Hứa Thế khẽ nhíu lông mày bạc, tựa như có chút sầu lo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK