Lúc ấy nàng cho rằng bản thân sẽ chết vì thế nói theo tâm ý, nhưng chung quy chưa chết lời nói ra miệng lại cũng không thể đổi ý, vì thế xác định tâm ý mình đó là thích, vì thế nàng càng thêm muốn gặp được Tang Tang.
Hôm nay nàng rốt cuộc đã gặp Tang Tang, lại có chút giật mình, bởi vì đối phương không phải loại tiểu tì (tì nữ xinh đẹp, thông thường kia trên đời, chỉ là một tiểu cô nương màu da hơi đen gây yếu tầm thường tuổi còn rất nhỏ mặt mày chưa hoàn toàn triển khai, nhất là đang cầm bát lớn ăn mì, bộ dáng miệng ngậm mì nước mắt mỉm cười thực làm người ta trừ thương tiếc không sinh ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Đối mặt một tiểu thị nữ như vậy, Mạc Sơn Sơn cảm thấy phán đoán của mình trước kia, thậm chí bao gồm những khẩn trương bất an nọ của trước khi đến thành Trường An, đều là chuyện phi thường quá phận, cho nên nàng cảm thấy có chút hổ thẹn, kinh ngạc nhìn đối phương một lát sau đó liền trầm mặc cúi đầu, nhìn mũi giày thò ra dưới váy không nói chuyện nữa.
Tang Tang cúi đầu nhìn giày thò ra khỏi váy bồng, Sơn Sơn cúi đầu nhìn giày thò ra khỏi váy trắng, trường hợp tỏ ra có chút buồn cười, không khí trong Lão Bút Trai trở nên có chút là lạ.
Ninh Khuyết còn đắm chìm ở trong vui sướng một lần nữa nhìn thấy Tang Tang, căn bản chưa chú ý tới cái gì, về phần đại sư huynh lại là khoanh tay đánh giá bố trí trong cửa hàng, nhìn như hoàn toàn chưa phát sát, trên thực tế lại ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tang Tang bỗng nhiên tỉnh táo lại, cuống quít nói một tiếng: “Có khách tới rồi, ta đi pha trà.”
Nàng hơi cúi mình với mọi người, sau đó bưng lên bát mì mình đặt ở trên bàn, từ trên tay Trần Bì Bì trong trạng thái ngây ngốc tương tự đoạt lấy một bát mì khác, vội vàng trở về hậu viện.
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng gầy yếu của nàng biến mất ở phía sau rèm, có chút kinh ngạc, tuy nói bộ dáng bận rộn của nàng đã lâu không gặp lại như bình thường, nhưng thời gian dài như vậy không gặp, nha đầu chết tiệt này sao không tới ôm mình một cái?
Vô luận trong miệng có nhét mì hay không, hai má Trần Bì Bì cũng rất tròn rất phình, so với Mạc Sơn Sơn tròn hơn nhiều.
Bát mì trong tay bị Tang Tang giống như trận gió cướp đi, hắn mới tỉnh táo lại, nhìn thư sinh khoanh tay ở sau bên đó, vội vàng đem sợi mì hút vào trong bụng, nhảy đến phía sau thư sinh lạy dài chấm đất một cái, cung kính nói: “Bái kiến đại sư huynh.”
Đại sư huynh xoay người lại, nhìn bộ dáng hắn ra vẻ nghiêm túc, nhịn không được cười lắc lắc đầu, từ tốn nói: “Bì Bì, nay người đã không là tiểu sư đệ hậu sơn nữa, nói chuyện làm việc...”
Chưa chờ hắn nói xong, Trần Bì Bì liền giang hai cánh tay đem hắn ôm vào trong lòng, vừa là cao hứng vừa là bị phân nói: “Sư huynh người cuối cùng trở về rồi, sư phụ ông ấy không biết còn chết ở nơi nào chơi, trong hậu sơn vốn không có ai trị được nhị sư huynh, hắn ở trong núi hoành hành ngang ngược, cứ muốn ép chúng ta học cái gì cổ lê, các sư huynh sư tỷ dám giận không dám vui, Thập Nhất sư huynh thậm chí bị hắn ép sắp nổi điên, nhìn hoa liền nhét vào trong miệng, ngươi nên làm chủ thay chúng ta!”
Ở trong đoạn lời hớt ha hớt hải này của Trần Bì Bì, Ninh Khuyết nghe được hai cái trọng điểm.
Một là hắn nói sư phụ còn không biết chết ở nơi nào chơi đùa. Hai là hắn nói nhị sư huynh hoành hành ngang ngược các sư huynh tỷ giận mà không dám nói gì, sau đó hắn thấy được Trần Bì Bì đem đại sư huynh giống như bảo bối ôm vào trong lòng, trên khuôn mặt béo tràn ngập chờ mong cùng mừng như điên lại nhìn không thấy chút cảm giác kính cẩn cùng khoảng cách, kết quả là hắn đã hiểu hai việc.
Một là trong thư viện hậu sơn vô luận phu tử hay đại sư huynh đều không quân sự như thế nào, cũng không để ý vẻ mặt thái độ người khác như thế nào, cho nên Trần Bì Bì mới có thể ngôn ngữ không kiêng kỵ, trên hành vi không chút cảm giác khoảng cách, thật sự đáng sợ hoặc là nói đáng tôn kính vẫn là vị nhị sư huynh đội chày gỗ bất tuân nói cười kia. Hai là Trần Bì Bì thật sự là cao thủ nói dối.
Trần Bì Bì nào biết được Ninh Khuyết đang ngầm tố cáo mình, xoa xoa nước mũi cùng nước mặt trên mặt, liền đem Ninh Khuyết ôm vào trong lòng nặng nề vỗ vài cái, nói: “Tiểu sư đệ ngươi vất vả rồi... Y, cô nương này thật là đẹp.”
Ninh Khuyết cực kỳ thô bạo đem hắn đẩy ra, quay đầu nhìn phía Mạc Sơn Sơn, không khỏi cảm thấy rất xấu hổ, thầm nghĩ nào có đạo lý lần đầu tiên gặp mặt đã khen ngợi người khác mỹ mạo, gia hỏa này thật sự là đem mặt mũi thư viện hậu sơn làm mất hết rồi.
Trần Bì Bì cũng không phải thật sự háo sắc, hắn thậm chí đối với việc nam nữ hiểu biết chân thật so với Ninh Khuyết còn yếu hơn, gọi tắt nhược bạo, bằng không năm đó sẽ không bị Diệp Hồng Ngự thu thập thê thảm như vậy, từ trong phong thư đầu tiên cho Ninh Khuyết sẽ tỏ vẻ đối với nữ tính khổ đại cừu thâm như thế, cho nên hắn chỉ là thực cảm thấy bộ dạng Mạc Sơn Sơn đẹp, không có ý khác.
Ninh Khuyết giới thiệu nói: “Vị cô nương này là Mạc Sơn Sơn đến từ Đại Hà quốc, quan môn đệ tử của thư thánh Vương đại nhân.”
Trần Bì Bì hơi sửng sốt, không thể tin hỏi: “Ngươi chính là thư si?”
Thông qua những sư huynh đệ thư viện này đối thoại, Mạc Sơn Sơn đã xác nhận người này là vị cường giả Tri Mệnh cảnh trẻ tuổi nhất trên đời trong truyền thuyết kia, không khỏi có chút giật mình, nhìn hắn gật gật đầu.
Trần Bì Bì hít ngược một ngụm khí lạnh, cảm khái nói: “Khó trách xinh đẹp như thế, chẳng qua người đã cùng nữ nhân kia cùng xưng là thiên hạ tam si, ta vẫn là bớt chọc giận người tốt hơn, y, xem mắt người tựa như có chút xem thường ta? Ngươi biết bản thiên tài chính là thiên tài trong thiên tài tu đạo, loại thiên tài đến cực điểm kia hay không?”
Ninh Khuyết ở bên bất đắc dĩ giải thích nói: “Sơn Sơn mắt nàng không được tốt, ngươi không nên hiểu lầm.”
Trần Bì Bì giật mình, vô lại nói: “Dù sao người gần với đạo si ta đều không thích.”
Ninh Khuyết mặc kệ hắn, hỏi: “Ngươi vì sao ở trong này?”
Trần Bì Bì nói: “Ngươi tự hỏi Tang Tang đi.”
Đại sư huynh lúc này đã kết thúc công tác thị sát đối với Lão Bút Trai, nhìn bọn họ chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ không phải đến mời chúng ta ăn cơm sao? Khi nào bắt đầu? Ta có chút đói bụng rồi.”
Vừa về thành Trường An, Ninh Khuyết đã mời đại sư huynh và Sơn Sơn tới Lão Bút Trai làm khách bởi vì hắn thực rất cảm tạ đối phương dọc theo đường đi chiếu cố, cho nên muốn để bọn họ có thể tiếp xúc hơn nữa tiến vào cuộc sống chân thật của mình.
Chỉ là cuộc sống nhìn như rất đơn giản tầm thường, vốn cũng rất đơn giản tầm thường, nhưng trên thực tế hôm nay trong Lão Bút Trai rất nhiều lời đều không đơn giản, đại sư huynh và Trần Bì Bì đều ở trong mơ hồ tối nghĩa lộ ra một ít tin tức, chỉ là bọn họ đôi bên đều không biết kiên trì cùng phán đoán của nhau, huống chi là làm đương sự hắn còn có hai tiểu cô nương kia?