Lão tăng rõ ràng cảm nhận được trên lưỡi đao giữa hai tay truyền đến lực lượng chợt tăng mạnh.
Hắn trừng mắt nhìn Ninh Khuyết một cái, sau đó cúi đầu nhìn bên hông hắn một cái.
Một tiếng ma sát cực nhỏ.
Giống như là gió hồ nhẹ nhàng thổi qua lá sen.
Lưỡi đao sắc bén cắt đứt mấy ngón tay, đoạn khoá chậm rãi hạ xuống.
Hoa sen trắng thuần khiết, từng cánh hoa rơi xuống.
Ninh Khuyết thét lớn một tiếng, phác đáo trong tay dữ dằn đâm về phía trước, kèm theo hao nhiên kiếm ý mênh mông khó khống chế, lưỡi đạo sáng như tuyết phập một tiếng đâm vào ngực lão tăng, trực tiếp xuyên qua trái tim hắn.
Đại tu hành giả mạnh hơn nữa, trái tim bị trực tiếp đâm vỡ, chung quy phải là chết chữ?
Ninh Khuyết vẫn cảnh giác rất mãnh liệt, bởi vì cảnh giới thực lực của lão tăng đã vượt qua toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu của hắn, hắn không biết đối phương đã mơ hồ lướt qua ngũ cảnh, đến tột cùng có được năng lực sinh tồn như thế nào.
Cho nên hắn chưa rút đao ra lúc này, mà là nhìn chằm chằm đôi mắt lão tăng gần trong gang tấc, nhìn sinh cơ chỗ sâu nhất của đôi mắt già nua, cổ tay dùng sức vặn một cái, làm cho lưỡi đao bằng lạnh trực tiếp đem trái tim lão tăng chấn thành mảnh vụn.
Thân thể lão tăng đột nhiên run rẩy, thống khổ ôm ngực, nhưng lại chưa lập tức chết đi.
Ninh Khuyết nhíu mày, chuẩn bị rút phác đạo trực tiếp chém đứt đầu người này.
Lão tăng nhìn chằm chằm bên hông Ninh Khuyết, bỗng nhiên điên cuồng cười lên, ý cười điên cuồng tiếng cười lại rất suy yếu, cuối cùng hóa thành tiếng khóc, thở hổn hển nói: “Thì ra là như thế, chẳng lẽ đây là số mệnh sao.”
Tuyệt thế cường giả già nua này ở trước khi cái chết đến một lần này, rốt cuộc từ trên người Ninh Khuyết nhìn rõ một số thứ, thì thào nói:
“Sống là ma... Chết cũng là ma... Ta đời này tự cho là có thể... Đã nhảy ra ngoài tam giới, lại không ngờ cuối cùng lúc trở lại, mới biết được mình cả đời này...”.
“Trước sau đều ở trong núi này.”
Ninh Khuyết chưa để ý lão tăng đang nói gì, hắn không phải một thanh niên văn nghệ, không có sở thích nghe di ngôn trước khi chết của kẻ địch cường đại, hắn chỉ muốn hoàn toàn triệt để giết chết đối phương, ngưng hẳn tràng cảnh ngộ giống như ác mộng này.
Nhưng khi hắn muốn rút phác đao, lại phát hiện thân thể lão tăng lúc này giống như biến thành một vũng bùn, vậy mà đem lưỡi đao sắc bén bóng loáng gắt gao khô ở trong lồng ngực.
Cũng may trên lưỡi đao cũng chưa truyền lực lượng cường đại thức hải của hắn cũng chưa gặp tinh thần công kích lần nữa.
Đã không rút được đao, vậy thì sâu một chút nữa.
Ninh Khuyết thét lớn một tiếng, hai tay dùng sức lần nữa, thanh phác đao kia trong tay trực tiếp xuyên thấu thân thể lão tăng, trong ngực bụng hắn hao nhiên kiếm khí không chút nào tiếc rẻ đều theo thân đao phun trào qua.
Chịu cố ý chấn động, lão tăng ca một tiếng phun ra máu.
Mấy chục năm bị khổ tù ở đây, chỉ có giọt thủy giữa khe đá có thể uống, chỉ có xương trắng thấy khó có thể ăn lão tăng tuy là đại cảnh giới giả có thể tích cốc lại vẫn bị tra tấn không thành hình người, đại khái là vì bởi thiếu nước hắn lúc này phun ra ngụm máu này lại là màu đen, vô cùng dinh dính, giống như là dầu đáy nồi quen gặp khói lửa.
Lão tăng chậm rãi ngồi thẳng thân thể, không nhìn hao nhiên kiếm ý đang phá hủy toàn bộ sinh cơ trong phủ tạng, nhìn Ninh Khuyết trước mắt hai tay ở đầu gối chậm rãi mở ra, một lần nữa kết một cái Liên Hoa Ấn danh chấn thế gian của hắn.
Lúc trước bị lưỡi đao cắt, giờ đây hai tay hắn chỉ còn lại đầu bốn ngón, giữa đoạn ngón cụt xương trắng lành lạnh trào ra máu, nhìn qua cực kỳ khủng bố, nhưng Liên Hoa Ấn không trọn vẹn vừa hiện, một khí tức trong vắt nhất thời bao phủ thân thể hắn, ý ôn hòa từ bi dần dần ở giữa xương vỡ đầy đất tản ra.
Tây phương có sen nhẹ nhàng rơi xuống thế gian, tự sinh ba mươi hai cánh hoa, mỗi cánh hoa khác nhau, đều là thế giới.
Nay chỉ còn bốn cánh hoa, quy là cùng thế giới lại bởi vậy mà bình tĩnh.
Đã không ra ngoài tam giới, đã chỉ ở trong núi này, như vậy cần gì cứ phải huyền tác vô số thế giới muốn vượt qua tam giới cần gì cứ phải đóa hoa theo gió mà đi, liền ở trong núi lặng lẽ nở rộ ngược lại đẹp hơn.
Liên Sinh đại sự lẳng lặng nhìn mắt mũi Ninh Khuyết.
Sau đó Ninh Khuyết nghe được thanh âm hắn.
Hắn cũng chưa bị lực lượng tinh thần của Liên Sinh đại sư khống chế ép tiến vào thế giới một thước trước người đối phương, mà là tâm linh hai người ở trong phạm trù tinh thần gặp nhau, do đó có thể cảm nhận được ý thức, hoặc là nói tâm ý của đối phương.
Khoảnh khắc thời gian gặp nhau, Ninh Khuyết liền rõ ràng phán đoán ra đối phương lúc này tâm ý rất bình tĩnh, không phải vui mừng, mà là hiểu ra sau khi thấm nhuần, mảng tâm ý này thậm chí tỏ ra có chút thân cận.
Mắt Liên Sinh đại sư như hồ xuân ấm áp, lẳng lặng nhìn Ninh Khuyết.
“Ta truy tìm đến tột cùng là gì? Chúng ta cuộc đời này truy tìm đến tột cùng là cái gì? Dưới thiên đạo, có thể hay không có một thế giới mới cùng trước kia không quá giống nhau? Ta không biết, cũng không biết Kha Hạo Nhiên cuối cùng đã biết hay chưa.”
Hắn nhìn phía vết kiếm loang lổ trên tường đá xanh, trên khuôn mặt trắng bệch già nua lộ ra mỉm cười.
“Cuối cùng vẫn là người thắng rồi, truyền nhân của người thắng rồi, chỉ là hắn có thể đạt được thắng lợi cuối cùng sao? Ma Tông bởi người ta mà hủy diệt, sẽ ở trong tay hắn phục hưng sao? Ta báo thù đối với ngươi, đại khái sẽ bắt đầu như vậy, lại không biết sẽ chấm dứt như thế nào, hoặc đây là báo thù đối với Hạo Thiên bắt đầu?”
Sau đó Liên Sinh đại sư thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn mắt Ninh Khuyết.
Trong đầu Ninh Khuyết ông một tiếng, cảm giác có rất nhiều thứ liền từ trong ánh mắt trong suốt bình tĩnh của lão tăng truyền tới, những thứ đó không phải tri thức tu hành cụ thể, cũng không phải hình ảnh, chỉ là một số cảm thụ như có như không.
“Ngươi đã nhập ma, nếu muốn tu ma, cần tu phật trước. Sau đó xin dũng cảm đi về phía đêm tối, tuy ngươi không có bất cứ cơ hội thành công nào, có thể vừa mới lên đường liền sẽ đột tử, nhưng ta vẫn chúc phúc ngươi, hơn nữa nguyền rủa ngươi.”
Liên Sinh đại sự lẳng lặng nhìn hắn nói ra một câu cuối cùng trên thế gian, chậm rãi nhắm mắt, hai tay đặt ở trên gối tản ra, như sen trắng lìa trần.
Hai tay Ninh Khuyết nắm chặt chuôi đao, ngơ ngẩn nhìn trước người.
Tựa như có gió thổi qua mang theo tiếng vang rất nhỏ, thân thể lão tăng treo ở trên lưỡi đao giống như bức tượng cát phong hoá chợt khô nứt tản ra, rơi xuống mặt đất giữa những mảnh xương hỗn độn kia, vang lên xào xạc.
Bụi về bụi, đất về đất, xương trắng về xương trắng. Thế gia công tử Liên Sinh của Tổng quốc, làm bạn thủy tiên đi tới thế gian này, lúc còn là trẻ con ngây thơ vô tà liền đã nhập ma, đây không phải chuyện hắn có thể lựa chọn, bởi vì tiên tổ gia tộc hắn bắt đầu đã luôn là người trong ma tông.
Sau khi cưới, thể tử hắn yêu thương phát hiện bí mật này, do đó bị phụ thân giết chết.
Hắn ở bên mộ lập lư bên nhau, không thể cùng sống muốn cùng chết, vì thế đêm khuya vào mộ chuẩn bị chôn cùng. Đêm đó mưa gió đan xen, hắn ở trước mộ phần trầm tư nửa đêm, mặc quần áo ẩm ướt mà quay về, bắt đầu chu du thế gian: Hãn rời khỏi gia tộc, một đường tu hành, ở Lạn Kha Tự bày ra diệu cảnh, danh chấn thiên hạ.
Hắn muốn hủy diệt Ma Tông, nhưng lúc chưởng giáo Tây Lăng thần điện mời hắn vào ma tông làm gián điệp, sau lần đầu tiến tới Ma Tông sơn môn sâu trong hoàng nguyên, lại phát hiện mình thân cận giống trở lại gia đình thật sự, mới hiểu thì ra mình quả nhiên trời sinh chính là người ở đây, không phải tự không phải quan không phải thần điện không phải Ngõa sơn, là ngọn núi bị Hạo Thiên vứt bỏ. Hắn vẫn muốn hủy diệt Ma Tông đã hư thối, trở nên tanh hội như nước bùn đáy ao sen, nhưng hắn phát hiện sau hủy diệt hắn là trọng sinh, cho nên hắn muốn khai sáng một cái Ma Tông mới tinh, sau đó sáng tạo một cái thế giới mới tinh.
Hắn có bất thế thiên tư, kiêm tu đạo phật ma tam tông, ý đồ lấy ma che trời, lấy đạo thuận thiên, cuối cùng lấy phật pháp đến bờ đối diện, nhảy ra ngoài tam giới, không ở trong chúng sinh, như thế mới có thể ở trong thế giới mới tinh lau đi tầng thiên đạo Thái thượng vô tình kia của thế giới cũ, tìm về một số thứ hắn muốn xuyên qua thời gian tìm về.
Vì thế hắn không tiếc làm ác, dần không biết cái gì là ác, đã làm rất nhiều việc lớn kinh thiên động địa, thành tựu uy danh chân thế hãi tục, hại chết ngàn vạn người, sau đó hắn gặp được một người tên là Kha Hạo Nhiên.
Lúc này hắn vốn đã bố trí rất tốt tất cả, chỉ cần trốn ở Đào sơn thần điện trên chiếc mặc ngọc thần tọa kia kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Kha Hạo Nhiên chết đi, chờ đợi phu tử chết đi, liền sẽ bắt đầu thay đổi thế giới này.
Nhưng ngày nào đó hắn ở bên người Kha Hạo Nhiên đã nhìn thấy một nữ tử, nữ tử kia trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ, rất giống thế tử của hắn trước đây. Hắn giống như người bạn ôn hòa cười cười, sau đó bắt đầu phát động sớm.
Hắn chưa thành công.
Hắn bị khô cấm ở trong U Minh mấy chục năm. Hắn ở trong tuyệt vọng chờ đợi hy vọng. Sau đó ở lúc nhìn thấy hy vọng, chết đi.
Thẳng đến nhìn thấy cái chết, hắn mới hiểu được thì ra mình cái gì cũng không để ý.
Hắn mới hiểu được thì ra mình luôn luôn chỉ là đang chờ đợi cái chết.
Năm đó, đêm mưa kia, hắn không có dũng khí đào ra phần mộ nọ.
Từ đó về sau, thế giới với hắn mà nói đó là một phần mộ lạnh lẽo cô quạnh.
Hắn là người đào mộ tẩu hỏa nhập ma.
Hắn là người đã sớm chết trong mộ.
Vẻ mặt Ninh Khuyết ngơ ngẩn đứng tại chỗ, phác đao nắm trong tay chậm rãi buông xuống.
Liên Sinh đại sư cứ như vậy chết, nhưng lúc trước những mảnh ý thức truyền lại trong đầu hắn còn tồn tại.
Những cảm nhận đó rất phức tạp thậm chí hỗn loạn, liền giống như Liên Sinh đại sự con người này.
Những kiếm ý cuối cùng kia trong vết kiếm loang lổ trên tường đá, vẫn đang hướng trong thân thể hắn trào vào, cùng thiên địa khí tức cùng nhau thong thả cải tạo thân thể hắn, áo bông rách nát lòi ra bông xám trắng khẽ rung động.
Ninh Khuyết lau đi máu tươi khóe môi, lấy đao chống đất, gian nan đi hướng góc tường, xác nhận Mạc Sơn Sơn cùng Diệp Hồng Ngư chỉ là lâm vào hôn mê, đều chưa chết, mới rốt cuộc yên lòng.
Nếu dựa theo phương pháp xử sự ban đầu của hắn, lúc này tuyệt đối sẽ thừa dịp đạo si hôn mê, trực tiếp một đạo đem nàng giết chết, nhưng lúc này nhìn những vết thương cắn nuốt khủng bố kia trên người nàng, không biết vì sao hắn chưa động thủ.
Ninh Khuyết dựa vào vách tường ngồi xuống, cúi đầu nhìn ngực, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Cảm thụ được biến hóa trong thân thể mình, hiểu rõ lão tăng đưa cho mình những ý thức đó, sợ hãi cùng bất an dần dần chiếm cứ tâm linh hắn. Nếu việc này bị người ta biết, phu tử cùng thư viện sẽ là thái độ như thế nào, một khi mất đi chỗ dựa lớn nhất này, mình sao có thể ở trong thế giới trải rộng Hạo Thiên thần huy sinh tồn tiếp?
Liên tiếp bị thương nặng, thân thể hắn đã tới bên bờ sụp đổ, lúc này rốt cuộc trầm tĩnh lại, lý trí mang đến sợ hãi xen lẫn thương thế mãnh liệt đánh úp lại, làm hắn thống khổ lo âu không thể tự an, thậm chí không kịp đi tự hỏi rời khỏi Ma Tông sơn môn như thế nào, thống khổ cau mày, ngơ ngẩn không biết nên đối mặt cuộc sống về sau như thế nào.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc cùng sợ hãi, Ninh Khuyết dựa vào vách tường hôn mê.
Hạo nhiên kiếm ý trên tường đá loang lổ bay xuống, hờ hững lượn lờ trên thân thể vô tri vô giác của, tốc độ thiên địa khí tức rót vào trở nên phi thường thong thả, lại vẫn đang tiếp tục, hơn nữa nhìn qua chỉ cần hắn còn sống thì sẽ vĩnh viễn tiếp tục như vậy.
Hắn ở sâu trong dãy núi bị Hạo Thiên vứt bỏ nhập ma.
Lúc này ở chỗ cực bắc hoang nguyên xa xôi, nhiệt hải dần dần đóng băng, tiến vào đêm tối dài lâu.
Một lần này đếm tối đến, tựa như sẽ không rời khỏi nữa.
***
Khi hắn ở xuyên sơn vượt lĩnh một bên đó, nàng ở trong thành Trường An im lặng chờ đợi.
Đều là trời đông giá rét, hàn ý đậm nhạt lại không giống nhau, cũng may đêm tối vẫn là công bằng như vậy, khi che khuất Thiên Khí sơn mạch cũng che khuất thành Trường An, mùa đông trong ngõ Lâm bốn mươi bảy, Lão Bút Trai lần nữa nghênh đón một đêm tầm thường.
Trong định viện nho nhỏ, Tang Tang ngồi ở trên ghế băng nhỏ, nhìn vầng hào quang trắng noãn kia ở đầu ngón tay mình, khuôn mặt nhỏ ngăm đen bị chiếu rọi một mảng ánh sáng, đôi mắt lá liều càng thêm sáng ngời, giống như đang nhớ một số thứ gì đó.
Lão nhân mỉm cười nhìn nàng, hai tay khép ở trong tay áo, bộ áo bông kia trên người so với lúc trước sạch sẽ hơn rất nhiều, tóc hoa râm cũng được chải rất trơn nhẵn, bộ dáng bình thường như trước, không thể làm người ta tin tưởng hắn chính là Quang Minh đại thần quan của Tây Lặng thần điện.
Mấy hôm trước trong thành Trường An có mấy trận tuyết nhỏ, tối nay tuyết chỉ tản mác thiên địa trong trẻo, trên bầu trời đêm tối như mực điểm xuyết ngàn vạn ngôi sao, bình tĩnh nhìn kiến trúc trên mặt đất cùng với mọi người trong kiến trúc.
Thần huy dần dần ở đầu ngón tay nhỏ nhắn tắt, Tang Tang ngẩng đầu nhìn phía sao trên trời, nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, thần thuật cảm giác khống chế Hạo Thiên thần huy, Hạo Thiên thần huy chính là ánh mặt trời, vậy vì sao ánh sao cũng có thể?”
Lão nhân đem tay từ trong áo bông tay áo ra, chuẩn bị giảng giải mấy cầu Hạo Thiên chân nghĩa.
Tang Tang chưa chú ý tới động tác của hắn, nheo đôi mắt lá liễu nhìn sao đêm, nhíu mày tiếp tục nói: “Chẳng lẽ nói những ngôi sao kia trên trời chính là vô số mặt trời? Chẳng qua chúng nó cách chúng ta quá xa, cho nên nhìn nhỏ một chút tối một chút, khi tu hành thần thuật cảm nhận được khí tức mới có thể so với ban ngày nhạt hơn rất nhiều?”
Lão nhân cảm khái nghĩ mình là ở sau khi tu hành thần thuật ba năm mới nghĩ đến điểm này, nữ đồ nhi mình mới thu lại sớm như thế đã phát hiện, không khỏi sinh ra vui sướng kiêu ngạo mất mát hơi chua xót rất nhiều cảm xúc phức tạp: “Nói từ trên đạo lý hắn là như vậy, nhưng mười mấy năm trước ta từng nhìn bộ dáng một ngôi sao, cảm thấy cùng bản thân tưởng tượng cũng không giống nhau.”