Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngay tại trong phủ đệ của bản thân vị tướng quân không ai bì nổi này, ngay tại trong khu vườn lạnh lẽo trống trải này, tên thư sinh mặc áo cũ giày rách nhìn như tầm thường kia, không hề có đạo lý không hề có lý do liền nói hắn già rồi, sau đó bảo hắn quy lão.

Sau khi những lời này từ trong miệng đại sư huynh nói ra, vô số mây mùa đông hội tụ tới, đi tới trên không Thổ Dương thành, tầng tầng lớp lớp che kín vườn mùa đông, ánh mặt trời ảm đạm vô cùng, cây cối trong vườn tất hiện vẻ già nua.

Hạ Hầu nheo mắt nhìn đại sư huynh.

Ở sau khi trả lời rất nhiều vấn đề, hắn chỉ hỏi một câu: “Đại tiên sinh muốn can thiệp triều chính?”

Người của Đại Đường đế quốc có tư cách biết thư viện hậu sơn đều rõ ràng, thư viện nghiêm cấm can thiệp triều chính, đây là phu tử định ra | thiết luật cho bản thân cùng với các đệ tử hậu sơn. Nếu không có cái thiết luật này, chỉ sợ vô luận là các tiên sinh trong thư viện hay là hoàng đế bệ hạ trong cung đều sẽ không làm rõ được đến tột cùng ai mới là chủ nhân đế quốc.

Tuy trên đời có rất nhiều dân chúng thế tục căn bản chưa từng nghe nói tên của phu tử, nhưng chỉ cần là lời phu tử nói ra, trên đời không ai dám làm trái, nói chuẩn xác hơn một chút, những hoàng tộc đại thần đạo | sĩ tăng nhận biết phu tử là ai, chưa bao giờ dám làm trái ý chí phu tử. Tây Lăng thần điện Đào sơn năm ấy trong một ngày vụt mất, đó là bảo đảm cường đại nhất của loại ý chí này, cũng may phu tử thường xuyên | du lịch thiên hạ, hơn nữa tựa như cũng không thích nói lung tung như thể nào.

Phu tử nói thư viện không thể can thiệp triều chính đế quốc, như vậy. trong đó bồi dưỡng ra vô số triều thần, có tư cách can thiệp triều chính nhất thư viện liền chưa từng can thiệp triều chính đế quốc, những người trong hậu sơn cũng không ngoại lệ.

Hôm nay đại sư huynh muốn bảo Hạ Hầu vị đế quốc đại tướng quân này quy lão từ đây, có tính can thiệp triều chính hay không?

Thân là tướng lĩnh Đại Đường, đối mặt áp lực của thư viện, còn có thể lạnh nhạt trả lời, Hạ Hầu không hổ là cường giả định phong nhân gian, có được tự tin cùng lực lượng người đời khó có thể với tới, loại cường đại này làm người ta sinh lòng kính sợ.

Nhưng đại sư huynh chỉ dùng một câu, đã phá hủy toàn bộ cường đại của Hạ Hầu.

“Phu tử không cho thư viện can thiệp triều chính, là vì ông luôn cho rằng triều chính tục vụ chính là mặt đạo tiểu sự, người tu hành nên tận lực rời xa, đế quốc rung chuyển thậm chí bị diệt, chỉ sợ cũng không thể khiến lão nhân gia ông ấy chớp mắt một cái. Người thân là khách khanh thần điện, hẳn là rất rõ ràng chuyện năm đó phu tử lên Đào sơn, cho nên người nên biết chuyện gì mới là đại sự trong mặt phu tử. Ngươi gật triều đình cùng thần điện ở trên hoang nguyên tổ chức bọn mã tặc là việc nhỏ, ngươi muốn cướp đoạt thiên thư cũng là việc nhỏ, ngươi là dư nghiệt Ma Tông tương tự là việc nhỏ, người mấy năm nay làm bất cứ chuyện gì ở trong mắt phu tử đều là việc nhỏ, nhưng người muốn giết thư viện tiểu sư đệ ta, đó là đại sự.”

Đối với cường giả trên đời mà nói, mỗi lần gặp đại sự có tính khí chính là khí chất bọn họ phải có.

Nhưng đối mặt đại sự trong lòng phu tử, mặc dù mạnh như Hạ Hầu cũng phải trầm mặc, sau đó nghiêm túc tự hỏi, hắn tự hỏi thời gian rất ngắn, nước đen như máu trong chén còn chưa lạnh hết, hắn cảm khái nhìn phía vườn mùa đông làm bạn nhiều năm..

“Đã già rồi, vậy thì quy lão đi.”

Có rất nhiều chuyện ở trước khi làm ra quyết định, luôn tỏ ra nặng nề như vậy, nhưng một khi làm ra quyết định, sức nặng của những việc đó giống như sẽ ở trong nháy mắt mất đi, bị gió trong vườn thổi liền phiêu diêu thẳng lên mây xám biến mất không thấy.

Cảm giác của Hạ Hầu lúc này là như thế, sau khi đem quy lão câu nói kia nói ra miệng, hắn nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, thức hải cùng ánh mắt đồng thời thanh minh rất nhiều, phát hiện thì ra cái này vốn chính là lựa chọn chính xác nhất.

Ở giữa đạo ma đế quốc giãy dụa nhiều phen, mặc dù là cường đại như hắn cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn luôn đau khổ suy nghĩ như thế nào mới có thể đột phá loại cục diện bế tắc này, cho đến lúc này hắn mới hiểu, nếu mình từ bỏ vinh hoa phú quý trên đời, như phu tử năm đó nói không tranh vô vị như vậy, chưa già mà quy lão, như vậy mới là kết cục mọi người đều có thể tiếp nhận.

Vô luận Tây Lăng thần điện hay bệ hạ trong hoàng cung thành Trường An, đều sẽ ngầm đồng ý mình rời khỏi phân tranh tôn đường cùng tu hành giang hồ, huống chi đại tiên sinh tự mình tới Thổ Dương thành, trong mơ hồ càng đại biểu ý tứ của thư viện

“Đại tiên sinh quả nhiên khoan hậu.” Hạ Hầu nhìn đại sư huynh nói: “Cuối thu về kinh ta sẽ từ đi toàn bộ chức quan.”

Đại sư huynh nhìn hắn lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Quá muộn.”

Hạ Hầu hơi nheo mắt, nhìn mặt hắn trầm mặc thời gian rất lâu, trầm giọng nói: “Đại tiên sinh, ta dù sao cũng là đế quốc đại tướng quân, dưới trướng vô số thân tín, ta chung quy phải an bài hậu sự của bọn họ, hơn nữa chiến tranh của Trung Nguyên cùng Hoang nhân sau đầu xuân sẽ | bắt đầu, ta cần ở lại Thổ Dương thành theo dõi trận chiến sự này.”

Đại sư huynh nhìn chằm chằm mắt hắn, tựa như muốn nghe được nguyên nhân vì sao hắn muốn theo dõi trận chiến sự này.

Mi mắt Hạ Hầu rũ xuống, ngón tay khẽ vỗ về chén trà, nói: “Dù sao ta cũng từng là một Hoang nhân.”

Đại sư huynh đứng dậy đi về phía ngoài vườn, ở trước cửa bỗng nhiên dừng bước, nói: “Không được phép đi Tây Lăng.”

Thư phòng tướng quân chủ ở sâu trong vườn mùa đông, trên giá sát tường đặt các loại binh khí, ít thấy bút mực sách vở, một cô sát khí lạnh lẽo quanh quẩn trong đó, ánh mặt trời ảm đạm ngoài cửa sổ xuyên vào, nháy mắt bị áp chế không thể di động.

Quân sự Cốc Khê đứng ở cạnh bàn trầm mặc không nói, hai tay khép trong tay áo khi thì nắm chặt, khi thì buông ra, không biết sau khi giãy dụa bao nhiêu thời gian, thanh âm hơi nghẹn nói: “Thuộc hạ không cam lòng.”

Hạ Hầu nhìn giấy viết thư vết mực chưa khô trên bàn, vẻ mặt hờ những nói: “Không lấy được thiên thư, ta là phàm nhân, phàm nhân thì | phải mặc cho số phận mà quy lão điền viên đã là số phận tốt nhất ta có thể nhìn thấy, ta đã thư Trường An tự nguyện giải trừ quan chức về già, tin tưởng bệ hạ chung quy phải cho ta một chút mặt mũi. Hậu sự trong quân tin tưởng vô luận là Hứa Thế hay là quân bộ đều sẽ theo lý cố gắng, về phần ngươi nếu lo lắng Tây Lăng thần điện tìm người hồi phục, ngươi có thể cùng bản tướng cùng nhau về già.”

Trong mắt Cốc Khể hiện lên vẻ cảm động, chợt cảm động hóa thành sầu não, tự giễu cười nói: “Năm đó ta vốn là người giám thị thần điện phái ở bên người tướng quân, ai ngờ một lần đã là vài năm, biến thành chủ tớ thật sự, tướng quân có thể về già, ta lại phải về Tây Lăng phục mệnh, cũng không biết là còn có cơ hội cùng tiến sinh gặp lại hay không.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK