“Chàng là chưa từng thấy đứa nhỏ đó, bàn tay nhỏ kia thô ráp thiếp sờ cũng cảm thấy hoảng hốt, những năm qua cũng không biết chịu bao nhiều khổ.
Nghe nó nói trong cửa hàng đó vô luận giặt quần áo nấu cơm nấu nước pha trà đều là nó làm, thậm chí ngay cả cánh cửa cửa hàng hỏng cũng cần nó đi sửa, môn đệ như chúng ta cũng chưa nói sai khiến người hầu như vậy, thật không biết thiếu gia bây giờ của nó là loại thiếu đạo đức gì, vậy mà đem nó sai khiến như trâu ngựa! Không được thiếp bây giờ liền đi ngay...”
Nói xong, nhớ tới thiếu gia vạn ác kia của nhà Tang Tang, nước mắt nàng liền lại chảy nghĩ đến, không khống chế được cảm xúc nữa, cất bước liền đi về phía ngoài thư phòng, xem ra là chuẩn bị đi Lão Bút Trai đón người.
“Nàng đứng lại đó cho ta!”
Tằng Tĩnh khẽ quát một tiếng, trầm mặc một lát sau đó nhíu mày thở dài nói: “Nếu con gái chúng ta mấy năm nay thật sự là ở nhà người thường làm tỳ nữ, vậy ngược lại dễ làm, nhưng nàng biết thiếu gia nó bây giờ hầu hạ kia là ai hay không?”
“Ninh Khuyết kia không phải người thường, hắn chính là chủ nhân Hoa khai thiếp trong truyền thuyết, rất được bệ hạ coi trọng sủng ái, ta lúc này mới nhớ tới, phần Kế thang thiếp kia cái tên trước nhất chẳng phải chính là Tang Tang?”
Tằng Tĩnh phu nhân khẽ giật mình, nàng đêm đó ở trong cung sau khi thấy Tang Tang liên có chút mật hôn mất vía, lại đã quên hoàng hậu nương nương giới thiệu, lúc này mới biết được thì ra thứ thiếu đạo đức mình măng nửa ngày kia, thì ra cũng không phải tùy tiện một con em quan lại vô lương trong thành Trường An, mà là người nọ lão gia chút thời gian trước thường xuyên nhắc tới.
“Ta nhớ ra rồi, nương nương quả thật từng nhắc tới tên Ninh đại gia.”
Tằng Tĩnh phu nhân nói nói: “Nhưng thì tính sao? Cho dù bệ hạ thích chữ của hắn, nhưng chúng ta đón về con gái ruột của mình chính là việc | thiên kinh địa nghĩa, ai sẽ vô lượng đến cản? Nghĩ hắn bệ hạ cũng sẽ vui thấy việc này.”
Tằng Tĩnh nhíu mày nói: “Nhưng nàng biết một thân phận khác của Ninh Khuyết không?”.
“Thân phận gì?”
“Hắn là đệ tử của thư viện tầng lầu hai.”
Tằng Tĩnh phu nhân kinh ngạc hỏi: “Thư viện còn có tầng lầu hai?”.
Tằng Tĩnh trầm giọng nói: “Thư viện còn có rất nhiều tầng lầu.”
Tằng Tĩnh phu nhân nhíu mày khó hiểu nói: “Tầng lầu hai là nơi nào?”
Tằng Tĩnh đáp: “Có thể đi học ở thư viện tầng lầu hai, đều là thân truyền đệ tử của phu tử.”
Tằng Tĩnh phu nhân càng thêm không hiểu lão gia vì sao nhắc tới những việc hoàn toàn không thể đặt chung đó, hỏi: “Phu tử là ai?”.
Tằng Tĩnh nhìn nàng lắc đầu thở dài: “Thật sự là ngu phụ, phu tử đó là viện trưởng thư viện”.
Nghe được bốn chữ viện trưởng thư viện, Tằng Tĩnh phu nhân rốt cuộc biết được lợi hại, nhưng khát vọng đón về con gái thất lạc nhiều năm mãnh liệt, ở trong lòng nàng lúc này so với cái gì cũng quan trọng hơn, căm tức nói: “Cho dù là viện trưởng cũng phải giảng thiên lý luận thường chứ? Hơn nữa con gái bây giờ chỉ là tiểu tỳ nữ, chúng ta đến cho Ninh Khuyết thêm một ít vàng bạc, hắn còn có thể có ý kiến gì?”
Tằng Tĩnh chậm rãi lắc đầu, thân là trọng thần triều đình, hắn đương nhiên đối với Ninh Khuyến cái tên này không xa lạ, sớm nhất là vì Hoa khai thiếp dân ra sóng gió, sau đó là thư viện lên núi tạo thành rung động, mà trước mắt các vị đại thần trong triều quan tâm nhất lại là thân phận thư viện hành tẩu của người này.
Ninh Khuyết là người nhập thế của thư viện, như vậy ngày sau lúc ngôi vị hoàng đế của Đại Đường đế quốc truyền thừa, ý kiến của hắn sẽ tỏ ra phi thường quan trọng, Tằng Tĩnh rõ ràng quan hệ của người này và công chúa điện hạ khá chặt chẽ, hắn là phái hoàng hậu, phi thường lo lắng bởi vì muốn đón về con gái thất lạc nhiều năm, mà ảnh hưởng đến hoàng hậu an bài.
Chỉ là những lời này hắn cũng chưa nói với thế tử, sau khi trầm mặc một chút nói: “Ngày mai nàng vào cung nghe ý kiến hoàng hậu một chút.”
Tằng Tĩnh phu nhân chưa từng đi học, ở trong triều trong những nhất phẩm mệnh phụ kia cũng chưa nói tới có bao nhiều kiến thức khí độ, những năm đó trải qua trang thảm sự kia, mấy năm nay hoàng hậu nương nương cất nhắc dạy bảo, sớm từ thiếp thất nhu nhược vô năng kia của năm đó biến thành đường gia chủ phụ cực có chủ ý, nghe lão gia nhà mình nói chuyện như vậy, chỉ thấy đuôi lông mày nàng khẽ nhíu lại, trầm giọng nói: “Không để ý tới hoàng hậu nương nương nói như thế nào, con gái của thiếp lại là nhất định phải đón về.
“Thập Tam tiên sinh Ninh Khuyết... Thư viện... Cái này đến tột cùng là vì sao?”
Sâu trong hoàng cung thanh điện, gạch vàng hướng trong không khí lộ ra từng tia ấm áp, hoàng hậu nương nương nhìn lá thư này trong tay thì thào lẩm bẩm, đuôi lông mày đẹp mà hơi quyến rũ khó có thể che dấu ý tứ nghi hoặc cùng cảnh giác.
Phong thư này đến từ trần quan đại tướng quân phủ Thổ Dương thành, Hạ Hầu ở trong thư nhắc tới gần đây Thổ Dương thành đã xảy ra một số chuyện, hơn nữa nói hắn đã quyết ý từ đi tất cả chức quan trong quân, chuẩn bị cởi giáp nghỉ hưu, xin nàng hướng bệ hạ nói rõ cõi lòng.
Trên đời chỉ có ít ỏi mấy người biết được quan hệ thật sự giữa hoàng hậu Đại Đường cùng Hạ Hầu.
Hoàng hậu phi thường rõ ràng vị huynh trưởng yêu thương mình đến cực hạn này, có tính tình quật cường mà không chịu thua như thế nào, đến tột cùng hai người đó của thư viện ở hoang nguyên ở trong Thổ Dương thành làm chuyện gì, mà khiến hắn quyết ý nhận thua nghỉ hưu?
Nàng rất muốn huynh trưởng mình rời xa những việc chém giết tanh máu kia, nghỉ hưu cũng là kết cục vô cùng tốt, sau khi nhìn thấy phong thư này rất vui mừng, nhưng quá trình trong chuyện này lại khiến cho nàng có chút cân nhắc không ra.
Ngay tại lúc này Tằng Tĩnh phu nhân tới.
Nghe Tăng Tĩnh phu nhân rưng rưng lẫn cười nói xong chuyện về Tang Tang, hoàng hậu nương nương trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó khóe môi lộ ra một tia tươi cười dịu dàng, nói: “Đây là chuyện tốt.”
***
Trong tòa thiên điện nào đó của hoàng cung, Lý Ngư dựa nghiêng trên giường mềm, ngón tay khẽ cầm chén trà, hơi trào phúng nói: “Lúc mệt phía sau có thêm cái gối đầu, lúc khát liền có người đưa tới mấy chén trà xanh, lòng nghĩ liền có thể được việc, tự nhiên là chuyện tốt.”
Tiểu thái giám kia trước người nàng cúi đầu, nào dám tiếp lời.
Lý Ngư là con gái đẻ của tiền hoàng hậu, từ nhỏ sinh trưởng ở trong cung, trí tuệ hiểu chuyện, không biết nhận được bao nhiêu sủng ái, hơn nữa bởi vì chuyện gả đi thảo nguyên xa càng được thần dân Đại Đường kính trọng nhiều thêm, mấy năm nay trong triều đã có rất nhiều người đều phi thường coi trọng nàng, cho nên vô luận trong cung ngoài cung có tin tức gì nàng luôn có thể biết trước tiên.
“Hoàng hậu nương nương còn nói những gì?”
Tên tiểu thái giám kia vẫn không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng bẩm: “Nương nương nói sẽ ủng hộ Tăng Tĩnh phu nhân nhận con gái, nhưng Tang Tang đã hầu hạ Ninh Khuyết bao nhiêu năm, tự có tình cảm, bảo đại học sĩ phủ thiết không thể hành động theo cảm tình đem phần tình này chặt đứt.”