Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Sơn Sơn đứng ở dưới tàng cây một cây cổ thụ ngoài điện nhìn đạo điện, lúc Ninh Khuyết liên tục sử dụng bốn đạo phù, mắt nàng chợt trở nên cực kỳ sáng ngời, mà lúc trong điện vang lên phật kệ, mơ hồ có thể thấy được phật quang, trong đôi mắt nàng bắt đầu toát ra vẻ lo lắng, mà sau khi đạo điện quy về yên tĩnh, nàng đại khái đoán được kết cục, vì thế cũng hồi phục bình tĩnh.

Bởi vì nàng biết người như Ninh Khuyết, có lẽ có thể thua có thể chết nhưng tuyệt đối sẽ không lặng yên không một tiếng động thua hoặc là chết.

Cửa chính đạo điện mở ra, Ninh Khuyết đỡ Quan Hải tăng chậm rãi đi ra.

Các đạo nhân xem cuộc chiến nhìn thấy cảnh này, nhất là lúc nhìn thấy vết máu trên mặt Quan Hải tăng, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, thầm nghĩ Ninh Khuyết quả nhiên không hổ là người thư viện nhập thế, có thể thắng vẫn đạm phong khinh như thế.

Đương nhiên, bởi vì Nhan Sắt đại sự quan hệ, Ninh Khuyết cũng coi như nửa người trong Hạo Thiên nam môn, cho nên thấy hắn lấy được thắng lợi, trên mặt các đạo nhân trong Nam Môn quan khó có thể ức chế toát ra vẻ cao hứng.

Nói vài câu đơn giản với Hà Minh Trì, Ninh Khuyết lại cùng Quan Hải tăng nói rất nhiều lời không có dinh dưỡng, tình ý tha thiết nói sang năm nhất định đích thân đi Lạn Kha tự tham gia hội Vu Lan, đến lúc đó nhất định ăn cháo nói chuyện đêm, sau đó nói trân trọng lẫn nhau tạm biệt từ đây.

Lúc ra khỏi Nam Môn quan, tuyết lại rơi xuống.

Đi xuôi dưới chân hoàng thành mấy chục bước, sắc mặt Ninh Khuyết hơi tỏ ra tái nhợt, tay cầm cái ô đen to có chút phát run, bên cạnh Mạc Sơn Sơn nhìn hắn hơi trầm ngâm một lát, đưa tay xuyên qua cánh tay hắn, nhìn như tình lữ ôm, trên thực tế lại là chống thân thể lung lay sắp đổ của hắn.

Mạc Sơn Sơn nói: “Quan Hải tuy trẻ tuổi, nhưng được trưởng lão Lạn Kha tự cảnh giới sâu không lường được cẩn thận bồi dưỡng nhiều năm, phật pháp xuất sắc tu vi kinh người, trên thực tế đã là cường giả trong phật môn đều biết, huynh hôm nay không dùng phù tiên cũng chưa dùng túi gấm Nhan Sắt đại sự lưu lại, chỉ dựa vào tu vi bản thân đã thắng hắn, thật sự làm muội cảm thấy có chút kinh ngạc.”

Ninh Khuyết nghe nàng nói Quan Hải là cường giả phật môn đều biết, thầm nghĩ mình vậy mà chính diện chiến thắng đối phương, đang có chút lâng lâng đắc ý, liền nghe hai chữ kinh ngạc, không khỏi có chút căm tức, nói: “Chẳng lẽ theo ý muội ta rất yếu?”

Mạc Sơn Sơn nhìn bông tuyết bay xuống ngoài ô, mỉm cười nói: “Bởi vì huynh quả thật rất yếu.”

Ninh Khuyết không còn gì để nói.

Mạc Sơn Sơn dừng bước, nhìn bên khuôn mặt hắn nghiêm túc nói: “Nhưng huynh hôm nay rất mạnh.”

Ninh Khuyết nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Mạc Sơn Sơn nghĩ đến một việc, khó hiểu nói: “Muội luôn cảm thấy huynh ở trong đạo điện sử dụng ba đạo phù kia có chút vấn đề, lấy cảnh giới tu hành cùng lý giải đổi với phụ đạo của huynh bây giờ, theo đạo lý không thể viết ra phù cường đại như vậy, muội ở trước khi nhìn thấy Khối Lũy đại trận ngoài Ma Tông sơn môn, viết phù cũng chỉ như vậy.”

Lấy thân phận cảnh giới của nàng, tự nhiên có tư cách lấy tu vi của mình đến cân nhắc phù sự khác.

Ninh Khuyết lúc này mới nghĩ đến thiếu nữ bên cạnh đối với phụ đạo hiểu biết ở trên mình xa, không khỏi hơi cảm thấy bất an, thầm nghĩ nếu để nàng nhìn ra mình ở trên những lá bùa đó dùng chút biện pháp cổ quái, thậm chí phát hiện mình Ma Tông thì sao...

“Đó không phải phù.”

Mạc Sơn Sơn đưa tay đón một bông tuyết, nhìn bông tuyết trong suốt lòng bàn tay chậm rãi hòa tan, nói: “Muội hiểu rồi, huynh là đang lấy ý nghĩ phù, chẳng lẽ đây là thư viện bất khí ý trong truyền thuyết?

Ninh Khuyết tuy là đệ tử thư viện tầng lầu hai, lại quả thật không biết thư viện bất khí ý là cái gì, chẳng qua lúc này Mạc Sơn Sơn đã chưa liên tưởng đến mình là dùng hao nhiên khi thay thế thiên địa nguyên khí, hắn đương nhiên sẽ không mở lời giải thích.

Nhưng nghĩ thư viện bất khí ý bốn chữ, hắn không khỏi nhớ tới mình lên núi ngày ấy, ở ngoài cổng tre trên hòn đá ở bên nhìn thấy bốn chữ quân tử bất khí, im lặng thầm nghĩ chẳng lẽ bốn chữ này rất có thâm ý?

Bóng đêm bao phủ thành Trường An, trong lầu gác của hoàng thành đèn chong hướng mặt đất tản ra ánh sáng vàng nhạt, ánh sáng mờ mịt chiếu rọi bông tuyết màu trắng ở trước tường cung màu đỏ chậm rãi bay múa, hình ảnh phi thường đẹp.

Nơi này là một đoạn hẻo lánh nhất của sông đào bảo vệ thành, bông tuyết từ bầu trời đêm rơi xuống, rơi xuống trên mặt sông liền lặng yên không một tiếng động không dấu vết, trong hoàn cảnh u tĩnh, tiếng chân hai người giảm tùng tuyết đạp tuyết mà đi liền càng thêm rõ ràng hắn lên.

Mạc Sơn Sơn nhẹ nhàng gạt ra sợi tóc phất phơ trước mắt, nhìn bông tuyết bay múa trước tường cung màu đỏ, nhẹ giọng nói:

“Đại Hà xa ở trời nam, hầu như rất khó nhìn thấy tuyết.”

Ninh Khuyết nghĩ quốc gia xa xôi bốn mùa như xuân kia, hướng tới nói: “Có cơ hội thật muốn đi xem.”

“Đại Hà đất chất người ít, quốc lực gầy yếu không chịu nổi, phương Bắc là Nam Tấn cường đại, cùng Nguyệt Luân quan hệ lại luôn ác liệt, nhưng mấy trăm năm qua lại vẫn có thể cam đoan hòa bình thậm chí là giàu có và đông đúc hạnh phúc, huynh biết là vì sao không?”

Ninh Khuyết lắc lắc đầu.

Mạc Sơn Sơn nhìn tòa hoàng cung Đại Đường trước mắt này, bình tĩnh nói: “Bởi vì trên đời có Đại Đường, có tòa hoàng cung này, bởi vì Đại Hà nhiều thế hệ cùng Đường quốc bọn huynh giao hảo, cho nên tuy hai nước chúng ta cách nhau thiên sơn vạn thủy, quốc thổ cũng không giáp nhau, Đại Hà trên thực tế lại luôn ở Đường quốc các huynh che chở.”

Ninh Khuyết rất rõ ràng nàng nói là sự thật, lại không hiểu nàng vì sao sẽ bỗng nhiên nhắc tới cái này.

Nam Tấn cùng Nguyệt Luân đều rất rõ ràng, nếu bọn họ làm quá phận, nếu quân đội của bọn họ thực xâm lược Đại Hà, quân dân Đại Đường còn có hoàng đế bệ hạ trong tòa hoàng cung này đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho nên quốc gia khác trên đời đều cho rằng để quốc Đại Đường chính là bá chủ dã tâm bừng bừng, là căn nguyên chiến loạn, chỉ có người Đại Hà quốc bọn ta không nghĩ như vậy, đối với chúng ta mà nói, chỉ có Đại Đường đế quốc tồn tại, thế giới thực tế hung hiểm rối ren này mới là thái bình.”

Mạc Sơn Sơn nhìn hắn mỉm cười nói: “Thế giới người tu hành thật ra cùng thế giới thế tục xưa nay không thể tách rời, chỉ có bản thân cường đại mới có thể cam đoan Đường quốc cùng Đại Hà hòa bình, mà việc huynh bây giờ phải làm chính là thông qua cường đại bản thân, mà khiến Đường quốc cũng trở nên so với trước kia càng cường đại hơn.”

Nghe đến lúc này, Ninh Khuyết rốt cuộc hiểu được, giữa trưa ở trên đường cái ngoài Lề bộ, Sơn Sơn đại khái đoán được những do dự lay động kia trong tâm cảnh mình, cho nên lúc này nướng bông tuyết tường cung thay chuyện gỡ bỏ cho mình vài câu.

Hắn lắc đầu nói: “Cảm ơn muội khuyên, thật ra ta đã không sai biệt lắm sắp hiểu rồi, muốn thiên hạ thái bình, không phải cứ tránh chiến là có thể, ta chỉ là không hiểu, giống Quan Hải tăng cao nhân phật tông như vậy, vì sao vẫn là không thoát khỏi những ý niệm sân si kia, vì sao nhất định phải tới tìm ta đánh nhau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK