Hoàn cảnh tuyệt đối im lặng, chính như Liên Sinh đại sự lúc trước oán độc nhớ lại, duy trì thời gian dài quả thật rất khủng bố, không có tiếng gió không có tiếng hoa cỏ, Ninh Khuyết thậm chí mơ hồ nghe được tiếng phổi mình khuếch trương co rút lại, nghe được tiếng tóc mình ma sát, cảm thấy rất thân kỳ, lại cảm thấy rất đáng sợ.
Nếu không phải có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể ấm mềm của Mạc Sơn Sơn, có lẽ hắn thực sẽ cho rằng mình đã đến minh giới.
Mạc Sơn Sơn suy yếu tựa vào trên đầu vai hắn, tiều tụy không chịu nổi hỏi: “Chúng ta muốn chết sao?”
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: “Hình như là như vậy.”
Mạc Sơn Sơn hơi nhíu lên lông mày rậm, nói: “Vì sao không thể an ủi ta một chút?”
Ninh Khuyết thống khổ ho hai tiếng, cười tự giễu nói: “Nếu có thể chết thống khoái, thật ra coi như là an ủi rồi.”
Mạc Sơn Sơn hiểu những lời này của hắn là ý tứ gì, sau đó nếu bị Liên Sinh đại sư trực tiếp giết chết thì còn sảng khoái, nếu giống Diệp Hồng Ngự trơ mắt nhìn bản thân bị ăn như vậy, đó mới là sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời.
Vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ chợt trở nên cực kỳ tái nhợt, lông mi dài mà thưa khẽ rung động, đôi môi mỏng manh gắt gao mím thành một đạo tơ hồng, trầm mặc thời gian rất lâu, nàng nhìn phía lông mày Ninh Khuyết bởi vì ho khan mà nhắn thật sâu thành chữ xuyên, thanh âm khẽ run nói: “Ở vương đình ta đã nói ta thích chữ của ngươi.”
Ninh Khuyết không biết thư si vì sao lúc này sẽ nhắc tới chuyện này, sau khi hơi ngẩn ra, an ủi cười nói: “Ta biết chữ của bản thân ta tốt, nếu muốn xem ta đi ra ngoài viết thêm mấy ngàn chữ cho người xem.”.
Mạc Sơn Sơn mỉm cười, nói: “Ta còn từng nói thích đại hắc mã của ngươi.”
Ninh Khuyết ngẩn người, cười khổ nói: “Gia hỏa bất hảo kia thật đúng là luyến tiếc tặng người.”
“Ta không cần đại hắc mã.” Mạc Sơn Sơn nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, giống nhau hạ quyết tâm nhẹ giọng nói: “Ta quả thật thích chữ của người, cũng thích con đại hắc mã đó, nhưng ta càng muốn nói cho ngươi là một chuyện khác.”
“Ta thích ngươi.”
Câu thông báo trực tiếp này làm Ninh Khuyết biến thành một khúc gỗ, hắn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc tiều tụy lại vẫn xinh đẹp như cũ, ngửi hương thơm cơ thể thiếu nữ nhàn nhạt ở gần chóp mũi, trầm mặc thời gian rất lâu, tự hỏi nên trả lời như thế nào.
Đây là hắn lần đầu tiên trong hai đời bị khác phải thông báo, đây là một trong những lời hắn hai đời nghe được êm tại nhất, mặc dù có chút đáng tiếc là ở trong Ma Tông sơn môn tối tăm, là ở một khắc tử vong sắp đã đến kia, nhưng vẫn êm tai giống như tiếng dương liễu bên hồ nhẹ nhàng ma sát, cái hồ đó là Mặc trị dưới Mạc Kiền Sơn phải không?
Thiếu nữ bên vai vô luận tính tình dung mạo hay là cảnh giới tu hành đều là nhân vật đệ nhất lưu trên đời, danh chấn thiên hạ, không biết bao nhiều nam tử trẻ tuổi âm thầm ái mộ lại tự biết xấu hổ không dám nói, ở Ninh Khuyết xem ra, Mạc Sơn Sơn trừ bởi vì mắt không tốt do đó dễ bị hiểu lầm là thanh cao lãnh ngạo, không chỉ ra được chút tật xấu nữa.
Luận tông môn gia thế hoặc bối cảnh chính trị, Đường quốc cùng Đại Hà quốc nhiều đời giao hảo, phu tử cùng hoàng đế bệ hạ nghĩ hắn đều sẽ vui thấy việc này, đây đương nhiên là xứng. Luận hứng thú sở thích, hai người có thể nói là đồng đạo cùng chung chí hướng, nếu thực ở một chố, ngày sau đêm dài miên man trừ chuyện khuê phòng còn có thể sóng vai vấy mực thưởng thức nhau, chẳng phải hay sao?
Mấu chốt nhất là thích không? Đương nhiên là thích, nam nhân thích có đôi khi rất phức tạp, nhưng đại đa số thời điểm đều rất đơn giản, giống Mạc Sơn Sơn nữ tử đáng để thích như vậy, đương nhiên nên được thích, Ninh Khuyết cũng như thế.
Chỉ là mắt thấy đã sắp chết ở trong Ma Tông sơn môn, còn có tâm tư suy nghĩ thời gian dài nhiều chuyện như vậy như vậy, đợi hắn tỉnh táo lại cũng không khỏi suýt nữa bật cười, trong lòng lại luôn cảm thế chỗ nào không thích hợp.
Loại cảm nhận này rất kỳ quái, trước khi chết bất cứ bối cảnh thế tục nào cũng không quan trọng hơn nữa hắn để tay lên ngực tự hỏi quả thật rất yêu thích thiếu nữ tinh thuần như sách mực này, lại càng thêm cảnh giác mảng không thích hợp ka trong lòng, liền như là trước khi nhập ma muốn bước ra một bước mấu chốt kia, phía sau đại tuyệt vời kèm theo sợ hãi thật lớn.
Phần sợ hãi đó là cái gì? Bản thân Ninh Khuyết không biết, hắn nhìn thiếu nữ bên vai, nói: “Sơn Sơn sự muội, ta rất thích tính tình dung mạo của ngươi, bao gồm phương thức xử sự, theo đạo lý cũng lúc này rồi, ta không nên...”
Trên mặt Mạc Sơn Sơn không có thẹn thùng hay có sau khi thổ lộ của thiếu nữ, chỉ là một mảng dịu dàng và yên tĩnh, nàng biết Ninh Khuyết vì sao do dự, thậm chí so với bản thân gia hỏa này càng rõ ràng hơn hắn vì sao do dự, không khỏi trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Nàng dịu dàng tựa vào trong lòng hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Ở có chút phương diện người thực rất hồ đồ. Ta chỉ là không muốn chết rồi ngươi cũng không biết tình ý của ta, lại không phải vội vã muốn từ ngươi nơi này nghe được an ủi gì, loại thời khắc này người nói gì cũng không tính cũng không công bằng, ta chỉ là nói cho ngươi chuyện này.”
Ninh Khuyết vốn định phản bác mình nào hồ đồ, nghĩ lại một chút mình lúc này quả thật có chút hồ đồ.
Vì sao không thể dựa theo tâm ý chân thật đem vị cô nương gia này ôm vào trong lòng, nói cho nàng ta cũng thích người, sau đó rất ôn tồn một phen ở trước khi chết bù lại tiếc nuối của hai kiếp, mình đến cùng đang sợ cái gì?
Nhưng hắn cảm giác được tình ý của Mạc Sơn Sơn, trong lòng một mảng ôn nhuận cảm động, nhẹ giọng nói: “Vậy ta biết rồi.”
Mạc Sơn Sơn thỏa mãn mỉm cười, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng hắn, nói: “Như vậy là đủ rồi.”
Trong phòng mà điện u ám yên tĩnh, chính giữa ngọn núi nhỏ cốt thi xếp thành kia, bàn tay lão tăng như quỷ nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu một thiếu nữ xinh đẹp cả người toàn máu, rét lạnh như động, nhưng ở trong một góc khác của phòng, có hai nam nữ trẻ tuổi sắp nghênh đón cái chết nhẹ nhàng ôm nhau, giống như tiểu động vật khe khẽ nói nhỏ, ấm áp như xuân.
Hình ảnh tạnh máu tàn khốc lại đẹp đẽ này, làm người ta tim đập nhanh mà lại động lòng.
Cảm giác đẹp đẽ cũng không thể làm thế giới này thật sự tốt đẹp lên, nhìn như ấm áp như xuân, trên thực tế theo đêm tối bao phủ ngọn núi ngoài Ma Tông, ánh sáng trong phòng càng lúc càng tối, nhiệt độ càng lúc càng thấp, Mạc Sơn Sơn suy yếu tựa vào trong lòng Ninh Khuyết hôn mê bất tỉnh, Ninh Khuyết bị thương rất nặng cũng cảm giác được nhiệt lượng thân thể đang dần dần biến mất.
Mơ hồ nhớ ấm áp nào đó của lúc trước, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, một lần nữa hưởng những tảng đá ở nóc nhà nhìn, chợt phát hiện lúc này trên đá những vết kiếm loang lổ kia chưa theo đêm tối biến mất, mà là bắt đầu tản ra ánh lửa âm u.
Tiểu sự thúc năm đó kiểm trảm các vị cường giả Ma Tông, trên thân kiếm nhuốm máu lại lên tường đá cuối cùng biến thành quỷ hỏa hôm nay? Nhưng Ninh Khuyết rõ ràng nhở quỷ hỏa thứ này hắn là xác mục để lại, hơn nữa không duy trì được thời gian quá dài mới là.
Hắn nheo mắt nhìn trên nóc nhà những vết kiếm càng lúc càng rõ ràng kia, dần dần xem nhập thần, lại một lần nữa theo thói quen dùng vĩnh tự bát pháp giải, nhưng lại hoàn toàn quên thương thế trên người, cũng quên ho khan.
Vết kiếm loang lổ tản ra ánh lửa âm u bắt đầu phân giải thành tia sáng rậm rạp, sau đó ở trong tầm nhìn bắt đầu quay vòng, liền giống như là nằm ở trên thảo nguyên nhìn bầu trời trên đầu đầy sao, đẹp đẽ mà lại an bình.
Đột nhiên, Ninh Khuyết cảm giác được trong thân thể có thêm một tia ấm áp, lần này hắn chưa để mặc loại cảm giác này trôi qua, lại cũng chưa bỏ vào quá nhiều lực chú ý, chỉ là tinh tế thể hội cùng hưởng thụ.
Vết kiếm trên đá ở nóc nhà ở trong tầm nhìn theo quy luật nào đó lưu chuyển, tia ấm áp kia tựa như cùng nó tương ứng, cũng bắt đầu ở trong thân thể hắn lưu chuyển, từ giữa cổ tay đi tới cần cổ, nơi đi qua một mảng ôn nhuận thoải mái.
Tinh thần Ninh Khuyết lúc này có chút hoảng hốt, theo bản năng truy đuổi những ấm áp đó, muốn xua tan hàn ý trên người, cùng nó tương ứng ánh mắt hắn cũng ở trên những vết kiếm thong thả di động, những dấu vết đó dần dần khắc ở trong thức hải của hắn.
Những vết kiếm đó tiến vào ánh mắt hắn, tiến vào thân thể hắn, biến thành dòng khí ấm áp, xuyên qua cổ tay hắn cùng rất nhiều đốt ngón tay, tiến vào lục phủ ngũ tạng hắn, biến thành tồn tại như thực chất nào đó, lạnh lùng thúc giục hắn đứng lên. Kiếm ý chất chứa trong những dấu vết đó là kiêu ngạo như vậy, nào có thể cho phép ở trước mặt tử vong tuyệt vọng như vậy đầu hàng như vậy?
Vì thế, Ninh Khuyết đứng lên.
Hắn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vết kiếm nóc nhà, giống như bản thân cũng không biết mình đã đứng lên.
Mạc Sơn Sơn từ trong hôn mê bừng tỉnh, chấn động không nói gì nhìn hắn đứng ở trước người, không biết đã xảy ra cái gì.
Ninh Khuyết ngẩng đầu lẳng lặng nhìn vết kiếm, không biết nhìn bao lâu thời gian, con ngươi dần dần trở nên càng lúc càng đen, lại là trong suốt như vậy, hướng bên trong nhìn vào lại giống như thấy được vực sâu vô tận.
“Sang” một tiếng, hắn chậm rãi rút ra phác đao phía sau.
Hắn nhìn nóc nhà một vết kiếm bay xéo về phía trước, chân phải hướng phía trước bước ra một bước.
Hắn nhìn một vết kiếm ngắn ngủi vụng về mà chân chất ở góc, đầu gối trái hướng phía dưới nặng nề đè xuống.
Hắn nhìn một vết kiếm mềm dẻo mượt mà trên vách tường đối diện, chợt xoay người, sau đó chém ra một đao.
Đao phong vang lên “ông ông, không khí trong đao phong đón gió mà mở ra, trong phòng u tĩnh gió mạnh mãnh liệt.
Không biết khi nào, lão tăng tỉnh lại, hờ hững nhìn bên kia, dùng Thao Thiết đại pháp liên tục hút hai miếng máu thịt tinh thuần của đạo si, gò má hắn dẫn đầy lên, trong thân thể khô gầy sinh cơ đã trở nên cực kỳ tràn đầy.
Ninh Khuyết lúc này ở góc phòng múa đao, hắn chuyên chú nhìn vết kiếm loang lổ vách tường cùng nóc nhà, không ngừng vung phác đao trong tay, căn bản không phát hiện được sự vật khác chung quanh, dường như là không hiểu tiến vào minh tường tầng sâu.
Lão tăng cảm giác khí tức trong vết kiếm trên vách tường bốn phía đang dần dần trôi đi từng tia, sau đó rót vào thân thể trẻ tuổi, đôi mắt hờ hững chợt trở nên cuồng nhiệt oán độc hẳn lên, thế lương rít lên: “Ngươi đã chết rồi. Phá kiếm người lưu lại chẳng lẽ còn muốn sống lại nữa?”
Gò má lão tăng vừa mới đầy lên một chút chợt lõm xuống, tay phải như quỷ trảo khô cách không xa chỉ hướng Ninh Khuyết vẫn xuất thần quên vật, xem bộ dáng vậy mà không tiếc hao tổn tinh huyết cũng muốn ngay lập tức giết đối phương.
Mạc Sơn Sơn phản ứng lại ngay sau đó, cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu, đưa tay ở sau người nắm chặt mấy vật cứng.
Luôn ở dưới bàn tay khô của lão tăng cúi đầu trầm mặc giống như sớm chết Diệp Hồng Ngự bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi tay chống ở trên xương vỡ run nhè nhẹ, trong đôi mắt lạnh lẽo trào ra ý tứ quyết tuyệt bướng bỉnh.
Ở trước khi ngẩng đầu, Diệp Hồng Ngư nhìn Ninh Khuyết một cái, trong ánh mắt không có bất cứ cảm xúc nào.
Khi đó Ninh Khuyết đang cầm phác đao thật dài, theo vết kiếm giữa tảng đá nóc nhà vách tường vung, vẻ mặt kinh ngạc ý thái si ngốc, lấy đao làm kiếm pháp càng cảm thấy trúc trặc vụng về, cả người tựa như tên đần độn ngu ngốc.
Diệp Hồng Ngự thấy hắn bị Liên Sinh thần tọa làm bị thương nặng, vốn nên mềm nhũn dưới đất, lúc này lại vung đao mà đi, không rõ trên người hắn đến tột cùng đã xảy ra cái gì, nhưng mơ hồ đoán được hắn gặp cơ hội nào đó, hắn là đang trong quá trình quan trọng khai ngộ.
Tử cục đã tuyệt vọng, theo Ninh Khuyết gặp cơ hội này, rốt cuộc hiện ra một chỗ hổng nho nhỏ, nàng biết Liên Sinh thần tọa sẽ không cho Ninh Khuyết bất cứ cơ hội nào, mà nàng lại nhất định phải bắt lấy cơ hội cuối cùng này.
Vì thế nàng bắt đầu nức nở.
Kèm theo tiếng khóc, trên người nàng cái váy rách mướp lại vẫn đỏ tươi như máu kia đột nhiên mất đi toàn bộ màu sắc, trở nên thảm đạm trắng bệch, giống như bị hút mất toàn bộ khí tức sinh mệnh cùng máu!
Khuôn mặt tái nhợt của nàng lại trở nên đỏ tươi dị thường, trong khóe mắt cánh mũi màu máu như hoa, kiều mỵ vô cùng, khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt màu đỏ như máu, mái tóc đen rối tung ở sau người bùng lên, ở trên không cuồng loạn bay múa!
Nàng bị Phiền Lung đại trận cùng tinh thần lực cường đại của Liên Sinh thần tọa hai tầng áp chế cảnh giới, không biết vì sao một lần nữa trở lại trong thân thể, trong phòng u ám nhộn nhạo khí tức đặc hữu của đại tu hành giả Trị Mệnh cảnh.
Trị Mệnh cảnh chỉ thể hiện một chớp mắt tạm cực ngắn, liền vội ảm đạm xuống. Giống như là một cây cỏ dại bị núi đá đè chỉ kịp nhô ra khỏi hòn đá, ngẩng đầu hướng bầu trời xanh thắm nhìn một cái, liền co rúm lại đáng thương một lần nữa bị đè ép trở về.
Cảnh giới đột nhiên quay về, rồi đột nhiên mất, lại chưa chấm dứt ở đây, trên người nàng cảnh giới Tri Mệnh lui xuống, nhưng lại không phải cường độ khí tức cảnh giới bị áp chế, mà là bản thân cảnh giới đang đi hướng phía dưới, một đường trở về, lại trực tiếp đột phá cảnh giới bậc dưới, một thân tu vi cảnh giới về tới Động Huyền cảnh!
Rõ ràng đã tiến vào Trí Mệnh cảnh giới, nàng sao có thể khiến cho bản thân một lần nữa trở lại Động Huyền cảnh? Thế gian tu hành hướng tới là từng bước trèo lên, ai sẽ xoay người xuống núi? Mặc dù có đồ điện bậc đó cam tâm tình nguyện tự hạ cảnh giới, nhưng sao có thể làm được? Ngươi đã cao hơn cây thấp kia bên phòng nữ của Thiên Dụ viện, người đã có thể giâm hại tảng đá trong cái hồ nhỏ cách nhau khá xa nhảy vọt qua, vậy người nào có thể làm cho bản thân lại thấp hơn gốc liệu kia không giảm đến tảng đá phía trước nữa?