Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sư huynh kinh ngạc nhin Ninh Khuyết một cái.

Ninh Khuyết rất vô tội buông hai tay, tỏ vẻ giữa mình cùng tiểu cô nương Ma Tông kia là trong sạch Đại sư huynh không nói thêm gì nữa, đem gáo nước bên hông buộc chặt chút, rời đi.

Ninh Khuyết đem hành lý phía sau buộc chặt chút, theo bóng người hắn đi về phía bên ngoài, nhưng chưa đi ra mấy bước, hắn liền nhảy dựng lên chạy về, chạy đến trước người Mạc Sơn Sơn, cười tủm tỉm nói: “Cùng nhau đi được không?”

Trên khuôn mặt nhỏ hơi tròn của Mạc Sơn Sơn ửng đỏ, không dấu vết gật gật đầu.

Bóng lưng ba người biến mất ở dưới ánh mặt trời hoang nguyên.

Bờ Hồ Lan hải một mảng im lặng.

Đường nhìn xa xa nói: “Hắn ở thư viện đứng thứ nhất, chưa từng ra tay, cũng không có ai dám ra tay với hắn, ta cũng luôn cho rằng có khoảng cách lớn với hắn, nhưng nhỡ đầu hắn cũng không am hiểu chiến đấu thì sao? Đáng tiếc chưa từng có ai dám thử.”

Diệp Tô cùng hắn nhìn phương hướng giống nhau, nói: “Ta thử rồi.”

Đường khẽ nhíu mày, tựa như không ngờ tới đáp án này, nhìn phía hắn nói: “Kết quả?”

Diệp Tô bình tĩnh nói: “Ta đã ra tay, hắn chưa ra tay.” Miêu tả rất đơn giản, kết quả rất rõ ràng, Đường lần nữa trầm mặc.

Diệp Tô nhìn phía Diệp Hồng Ngư, nói: “Hai năm qua ngươi không tệ, cảnh ở trên dốc tuyết ta đã thấy, chẳng qua có một số việc chấp niệm quá sâu, đối với bản thân người cũng không phải chuyện tốt.”

Nói xong câu đó, hắn liền chuẩn bị rời đi.

Diệp Hồng Ngư không ngờ sẽ nghe được đánh giá ấm áp như thế, tuy Diệp Tô ngữ điệu lạnh nhạt bình tĩnh đến cực điểm, nhưng hai chữ không tệ, đối với nàng mà nói đó là chuyện ấm áp nhất, nhìn bóng lưng huynh trưởng khổ sở gọi: “Ca...”

Diệp Tô chưa quay đầu, nói: “Khi nào Bì Bì trở lại trong quan, ngươi hãy gọi ta là anh.”

Nhìn bóng lưng cô đơn kia dần dần rời xa, Diệp Hồng Ngư bông phát hiện, không phải mình đuổi không kịp bước chân huynh trưởng, mà là huynh trưởng chưa từng nghĩ tới để cho mình đứng ở bên vai hắn, chẳng lẽ người kia thực quan trọng như vậy?

Đường Tiểu Đường ở một bên nhìn nàng, đồng tình nói: “Tuy ngươi bà nương này có đôi khi rất đáng ghét, nhất là lúc chiến đấu, nhưng bị anh ruột của mình vứt bỏ mặc kệ, quả thật quá đáng thương.”

Diệp Hồng Ngự mặt lạnh như sương, không để ý nàng.

Đường Tiểu Đường dù sao tuổi còn nhỏ mở to đôi mắt, tò mò không ngừng truy hỏi: “Bì Bì là đệ đệ của ngươi? Bằng không ca ngươi sao có thể bởi vì hắn giận người nhiều như vậy? Còn có, ngươi ức hiếp gia hỏa đó như thế nào?”

Diệp Hồng Ngự mỏi mệt nói: “Gia hỏa đó chính là ở trong sơn cốc Ninh Khuyết nói mập mạp chết tiệt kia.”

Đường Tiểu Đường giật mình dùng bàn tay nhỏ che miệng, lại che đến trên đuôi thú, nói: “Một thiên tài tu hành tri thiên mệnh vậy mà bị ngươi ức hiếp đến trốn nhà, người quá lợi hại rồi.”

Diệp Hồng Ngư không biết nên đáp lại loại ca ngợi này như thế nào, nếu biết lúc còn nhỏ ức hiếp cùng che dấu những ý niệm tối tăm kia, cuối cùng sẽ làm huynh trưởng đối với mình lạnh lùng không nhìn nhau, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Đường nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Không cần thử đi học huynh trưởng, cho dù ngươi đủ tư cách đứng ở bên vai hắn, cũng sẽ biến thành người chết biết đi không có sự sống giống hắn.”

Diệp Hồng Ngự khinh miệt trào phúng nói: “Qua tử quan ngộ sinh sát, ngươi loại Ma Tông dư nghiệt này nào có thể biết đạo pháp bực này.”

Đường mặt không chút thay đổi nói: “Nhưng ta biết hắn đem ngươi để lại chỗ này, ta liền có thể tùy thời giết chết ngươi.”

Đạo ma không cùng tồn tại, Diệp Hồng Ngự thân là Tài Quyết Ti đại ti tọa của Tây Lăng thần điện, Đường không có bất cứ đạo lý gì không động thủ, nhưng không biết vì sao, có lẽ chỉ bởi vì thiếu nữ nhìn bóng lưng Diệp Tô rời đi trong mắt hắn chỉ là một tiểu muội muội không bắt mắt, đáng thương mất đi huynh trưởng, cho nên hắn chỉ là trầm mặc mang theo muội muội của mình rời khỏi.

Diệp Hồng Ngự cô đơn đứng ở tại chỗ, tưởng niệm bóng người cô đơn của huynh trưởng, sau một lúc lâu cũng cất bước rời đi, thong thả đi hướng xa xa thần điện hộ giáo kỵ binh bên Hồ Lan hải.

Lúc trước chân núi vô cùng khẩn trương sát khí lạnh lẽo đã không còn một bóng người. Người trên đời vì quyền thiên thư đó mà đến, cuối cùng lại là không đạt được gì, chỉ có thấy một hộp tro cốt của tiên nhân mặt trời đông ảm đạm chiếu rọi hoàng nguyên rét lạnh, trên mặt hồ bị thổi đông gió lạnh khẽ thôi, ánh sáng trở nên càng thêm lạnh lẽo, làm người ta sinh lòng ngơ ngẩn.

Ly biệt luôn cay đắng, chẳng qua Ninh Khuyết chưa cảm nhận được một điểm này, bởi vì hắn lúc này đang cùng đại sư huynh ngồi ở một chỗ cạnh rừng dương khô đồng sưởi ấm, phía dưới đống lửa lấp chút khoai khô từ trong đất moi ra, mơ hồ đã có mùi thơm.

Xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, thanh âm tỏ ra cực kỳ hưng phấn sung sướng, Ninh Khuyết theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cạnh suối nước ấm chưa từng đông lạnh hết kia, đại học mã ở trong suối nước giống như bị điện lắc đầu không thôi.

Mạc Sơn Sơn đang thay đại học mã rửa mặt chải đầu, bị nó nghịch như vậy, đầy mặt và đầu cổ đều bị làm ướt không chịu nổi, chẳng qua rất rõ ràng nàng lúc trước ở ngoài lều vương đình nói cũng không phải tất cả đều là nói dối, nàng quả thật rất thích đại học mã của Ninh Khuyết, cho nên cũng chưa tức giận, ngược lại cười khanh khách lộ ra thần thái ngây thơ của thiếu nữ hiếm thấy.

“Đại sư huynh, huynh thật sự quá làm người ta bội phục rồi, hoang nguyên lớn như vậy, huynh vậy mà có thể tìm được con vật ngu ngốc này, còn đem nó từ phương bắc chạy mãi tới nơi này, sao nó có thể nghe lời huynh?”

Ninh Khuyết nhìn thư sinh bên đống lửa, trong đôi mắt khó có thể để nén toát ra biểu cảm khiếp sợ cùng kính nể.

Đại sư huynh cầm một khúc củi to, chậm rãi lật đống lửa, ôn hòa giải thích: “Sư phụ nuôi một con bò già, ta thường giao tiếp với nó, cho nên chúng nó đại khái cảm thấy khá đáng tin? Lại nói, con đại hắc mã này của tiểu sư đệ ngươi không tệ, ngày sau nếu con bò kia về hậu sơn dưỡng lão, nó có lẽ có thể kéo xe cho sự phụ.”

Ninh Khuyết gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi: “Đại sư huynh ngươi là người rất xuất quần, vừa rồi chúng ta đụng phải hai gia hỏa kia tuy không xuất sắc bằng huynh, nhưng cũng là người rất xuất sắc, cho nên có vấn đề ta nghĩ mãi không rõ.”

Đại sư huynh ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Vấn đề gì?”

“Người giống Trị Thủ Quan truyền nhân Diệp Tô như vậy, sao có thể bại não như thế tin tưởng trong hộp sắt kia chính là quyền thiên thư chữ Minh? Đường là truyền nhân Ma Tông, vì sao ngay cả hắn cũng tin? Nếu nói bọn họ người như vậy đều khẳng định quyền thiên thư chữ Minh nhất định sẽ ở nơi này hiện thế, vậy vì sao không ai tìm được?”

Ninh Khuyết nhìn đại sư huynh, nghiêm túc hỏi: “Quyển thiên thư đó đến tột cùng ở nơi nào?”

Không biết là vì bị bàn tay nhỏ của Sơn Sơn sờ quá mức thoải mái, hay là mơ hồ nghe được đại sư huynh thư viện nói tương lai muốn cho nó tiếp nhận cương vị của con bò già kéo xe cho lão nhân nào đó, tóm lại bên suối nước nóng đại học mã chợt trở nên cứng ngắc hẳn lên hơi giật mình ở giữa đá vụn biến thành ngựa gỗ.

Ninh Khuyết chưa chú ý động tình của con vật ngốc đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm mắt đại sư huynh, mang theo chờ đợi tò mò chờ đợi nghe được một cái đáp án, cho dù là đoán đáp án, vì quyền thiên thư này, hắn từ biên giới Yến bắc một đường đi tới, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan khốn khổ thậm chí là tử vong uy hiếp, thật sự là rất khó tiếp nhận mọi người đánh loạn một trận liền tan như chim thú, không còn có ai đề cập quyền thiên thư đó ở đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK