Ninh Khuyết nhìn thoáng qua thiệp mời cùng danh thiếp, lại nhìn thoáng qua phù văn điển tích cao như ngọn núi nhỏ bên cạnh, thầm nghĩ mình lúc này đã bận thành cặn rồi, nào có thời gian đi những ước hội đó? Sau khi nghĩ một chút, hắn nói với Tang Tang: “Đợi lát nữa sau khi cơm nước xong, người đem những thiệp mời này chọn một chút, quan trọng đặt tới một bên chờ ngày sau xử lý.”
“Chọn như thế nào? Xử lý như thế nào?” Tang Tang nghiêm túc hỏi, làm tiểu thị nữ của Ninh Khuyết, nàng lại xưa nay không có kinh nghiệm giao tiếp cùng các đại nhân vật của đế quốc, cũng không biết thiệp mời nào quan trọng.
“Chọn như nhặt rau, tươi mới đất thì giữ lại, không tươi mới rẻ trước hết đặt tới một bên. Về phần cái gì là tươi mới đắt... Quan chế đế quốc ta trước kia từng giảng cho người nghe, còn nhớ rõ chứ? Phàm là chức quan cao là quý. Xử lý mà nói vẫn là do ta xử lý đi, trước viết phong thư trả lời tỏ vẻ lễ phép một chút, nghĩ hắn những quan lão gia đó muốn cũng chẳng qua là chữ của ta.”
Tang Tang nghe hắn trả lời, mày hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Thiếu gia chữ của ngươi bây giờ đều là có thể bán tiền, cứ như vậy viết thư trả lời để cho người ta đưa trở về, chẳng phải là đáng tiếc?”
Ninh Khuyết cười cười, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm đọc trước mắt nhìn thấy, mấy chục quyền phù văn điển tịch dày này, hắn vừa mới đọc non nửa bản, thật sự là không có thời gian khác đi cân nhắc sự việc khác.
Nhan Sắt đại sư đưa cho hắn phù văn điển tịch tổng cộng ba mươi ba quyển, bên trong ghi lại phù văn các phù sư trước đây lưu lại, tổng cộng ba trăm tám mươi bảy bộ, hai vạn bốn ngàn bảy mươi bảy đạo phù, to và nhiều như biển cả.
Ninh Khuyết thô sơ giản lược xem một lần trước, ánh mắt ở trên những phù văn có diện mạo khác nhau, giữa nhau tựa như căn bản tìm không thấy bất cứ cho chung nào ngưng thân nhìn thật lâu, không thu hoạch được gì, ngược lại là nhíu mày càng lúc càng chặt.
Dựa theo ý kiến của Nhan Sắt đại sự, những phù văn này chỉ để hắn tham khảo thể nghiệm, về phần cuối cùng đặt một bút đó như thế nào, lại toàn bộ dựa vào ngộ tính của mình. Chỉ là những đám mực nhìn qua như nòng nọc như độ nha như hạt mưa như sợi tơ chính là không giống chữ cũng không giống về, sao có thể từ trong đó tham khảo thể nghiệm ra thứ bản thân cần?
Từ trong điển tịch như ngọn núi nhỏ tùy ý rút ra một quyển, phát hiện vừa vặn là quyển to thứ ba bộ đầu tiên, cũng chính là bộ phận Thủy quyển mở đầu, tinh thần Ninh Khuyết hơi chấn động, thầm nghĩ đã là bộ phận mở đầu, đại khái tổng và Thủy thứ này không có quan hệ, mà nước chính là thứ loài người sinh tồn sinh sống không thể thiếu nhất, cũng thân cận nhất, có lẽ thể hội sẽ dễ hơn chút.
Thủy quyển bộ phận đầu tiên có bốn trang giấy, Ninh Khuyết cần thận từ đầu nhìn đến cuối, phát hiện trên bốn trang giấy này vẽ ra hơn một trăm đạo phù văn, có rất nhiều chỗ tương tự, tuyệt đại bộ phận đều là từ trên đến dưới sáu đường mực, chỉ là sáu đường mực này to nhỏ dài ngắn nhất là phương thức sắp xếp tổ hợp đều có khác nhau, trong vài đạo phù văn kỳ quái nhất kia, sáu nét mực thậm chí hoàn toàn quấn lấy nhau.
“Những cái này chẳng lẽ đều là chữ thủy? Nhất xuyên càng ở trên nhất xuyên?”
Ninh Khuyết nhíu mày nhìn chằm chằm đạo phù văn nọ chỗ cao nhất của Thủy quyển, nhìn chằm chằm sáu đường mực sắp hàng chỉnh tề, ở giữa có chút gấp khúc kia, tâm cảnh dần dần yên tĩnh, trong mắt đem nét mực đó hóa thành từng dòng nước chảy, trong mơ hồ giống như nhìn thấy có mưa từ bên mái hiên chảy xuống, rơi ở trong tảng đá tích mưa, nở ra mấy đóa hoa mưa, sau đó cùng mưa quanh mình lại hòa hợp một thể.
Cạnh bàn học đặt bút mực cùng chu sa các loại tài liệu, hắn sai Tang Tang đi mua mấy thứ bình thường hơn nữa giá rẻ này, nhưng dựa theo ý kiến của Nhan Sắt đại sư, những cái này đều là tài liệu viết phù chuẩn bị.
Ninh Khuyết không nhìn sáu nét mực kia trên sách nữa, rót nước vào nghiên mực bắt đầu chậm rãi nghiền mài khối mực, đợi sau khi nước mực không thể tách ra nữa, từ trên giá lấy xuống một cái bút lông, nhẹ nhàng vào nghiên mực chấm hút mực nước cho đến no đủ.
Động tác của hắn mềm nhẹ thong dong, trên thực tế lại cùng lúc đang dựa theo Nhan Sắt đại sư dạy, lệnh niệm lực trong thức hải chậm rãi đưa ra khỏi tuyết sơn khí hải, xuyên qua giấy cửa sổ, rơi ở trong giếng nước kia trong tiểu viện, tỉ mỉ thể hội hương vị nguyên khí của nước.
Nâng bút ra khỏi nghiên mực, cổ tay lại cứng ngắc ở trên nghiên mực, chậm chạp không thể đặt xuống giấy.
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, một lần nữa nhìn phía sau nét mực kia trên quyển, dùng vĩnh tự bát pháp ở trong thức hải mạnh mẽ hóa giải, chỉ cảm thấy sáu nét mực đó chợt chia lìa, sau đó nhanh chóng bay ra, hóa thành một đám mây mưa màu đen sì, bao phủ ở đỉnh đầu mình, nhưng không biết vì sao, đám mây đã đen như mực đó trước sau không chịu nhỏ một giọt nước.
Cổ tay khẽ run lên, Ninh Khuyết chuẩn bị đặt bút xuống giấy, lại mãi vẫn là dừng động tác, trong lòng hắn tinh tường cảm giác được, mình tuy cảm nhận được nước giếng cùng ý tứ hàm xúc ẩn chứa trong đạo phù này, nhưng vẫn không thể viết ra phù thuộc về mình, không thể làm cho cảm nhận của mình, cùng thủy ý trong cái giếng kia liên hệ lại, chung quy không đúng.
Đêm dài người an tĩnh, ánh nến dần nổi lên.
Trên bàn học có thêm hai bát đồ ăn cùng một bát cơm tẻ, dưới đèn đặt một bát nước trong theo gió đêm khẽ dao động.
Ninh Khuyết đứng ở cạnh cửa sổ, đứng ở bên bàn học, nhìn những phù văn kia trên Thủy quyền, thân thể cứng ngắc, tay phải cầm bút lông run nhè nhẹ. Hắn bảo trì tư thế này đã thời gian rất lâu, cây bút cầm trong tay kia lại vẫn không thể hạ xuống giấy.
Tang Tang ngồi ở đầu giường thêu giày, thường thường ngẩng đầu nhìn hắn cạnh bàn học một cái.
Vài canh giờ trước, nàng đã ăn cơm xong, nhưng chưa gọi Ninh Khuyết ăn cơm, bởi vì nàng biết Ninh Khuyết lúc này đang ở trong một cái phiền toái rất lớn, biết Ninh Khuyết lại theo thói quen bắt đầu liều mạng, tuy lo lắng nhưng đã quen, cho nên trầm mặc.
Ninh Khuyết có một phẩm chất phi thường ưu tú cũng có thể nói là phi thường ác liệt, mỗi khi gặp được nan đề hắn cảm thấy hứng thú muốn cởi bỏ, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ tâm thần đầu nhập đến trong quá trình giải đề, ở trước khi cởi bỏ được nan đề đó, hắn căn bản không có cách nào ngủ, đồ ăn ngon nữa ở trong miệng hắn khó ăn như nến, cảm thấy thế giới chung quanh hoàn toàn không tồn tại.
Trong thế giới kia hắn có thể được mọi người coi là thiên tài, trên trình độ rất lớn đó là bởi vì hắn có loại tinh thần giải đề này, nhưng loại tinh thần này đối với người thân mà nói, lại thường thường là một việc rất phiền toái. Bởi vì hắn sẽ quên ăn cơm hắn sẽ ngủ không yên, hắn sẽ đem thân thể của mình ép buộc suy yếu đến cực điểm, thậm chí có nguy hiểm tính mạng, thẳng đến cuối cùng thật sự phá vỡ nan đề đó, hoặc là tìm về lý trí xác nhận nan đề này đã vượt qua năng lực của mình, mới có thể tỉnh lại.
Năm đó ở biên giới Ninh Khuyết sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, liền từng liên tục nửa tháng không ngủ, lúc nào cũng đều đang ép buộc bản thân tiến vào trạng thái minh tưởng, nhất định phải có thể cảm giác được thiên địa nguyên khí chung quanh. Lúc ấy Tang Tang tuổi còn rất nhỏ vất vả chiếu cố hắn suốt nửa tháng, thẳng đến cuối cùng ngay cả tiền nhiệm tướng quân Vị thành xem không vừa mắt, bảo thần binh dùng roi đem Ninh Khuyết đánh tỉnh, đoạn thời gian đó mới chấm dứt, mà sau đó Ninh Khuyết cùng Tang Tang đồng thời bệnh nặng một trận.
Năm trước lúc mới vào lầu cũ cũng là như thế, thời tiết đó Ninh Khuyết mỗi ngày chịu đựng đến hôn mê bị ném ra khỏi lầu, sắc mặt tái nhợt ngồi xe ngựa về nhà, giống như hán tử say ở trên giường nôn mửa cho đến hộc máu, hàng đêm ở bên giường trông hắn không dám ngủ say vẫn là Tang Tang.
Tang Tang thêu xong một mảng hoa này, ngẩng đầu lên day day cổ tay tê dại, nhìn thoáng qua Ninh Khuyết ở bên bàn học ngân người như pho tượng, sau đó tiếp tục cúi đầu thêu đế giày, đem vẻ lo lắng giấu vào chỗ sâu nhất của ánh mắt.
Những năm gần đây, nàng đã quen Ninh Khuyết mỗi khi phá đề liền sẽ nổi điên.
Những năm gần đây, Ninh Khuyết đã quen mỗi khi mình nổi điên phá đề, bên cạnh luôn có người sẽ chiếu cố mình.
Đêm dài, dầu hết, đèn tắt.
Không biết khi nào Tang Tang ở đầu giường dựa vào ghế ngủ tỉnh lại, nàng dụi dụi mắt, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ sắc trời tờ mờ sáng, phát hiện Ninh Khuyết còn đứng ở trước bàn học, vẫn duy trì tư thế cầm bút muốn viết kia.
Tang Tang đi qua đẩy cửa sổ ra, quay đầu nhìn phía bàn học, phát hiện trên tờ giấy trắng đó vẫn ngay cả một điểm mực cũng chưa có, mà Ninh Khuyết giày vò suốt một đêm, tinh thần phi thường uể oải, trong mắt khô xót tràn đầy tơ máu.
Tang Tang đứng ở bên cửa sổ, mở to đôi mắt lá liễu ngồi vào ghế, phát hiện cả người đau nhức, thống khổ giống như rỉ sắt.
Dùng nước ấm hung hăng lau mặt hai cái, đánh răng ăn cơm lại uống ấm trà đặc, Ninh Khuyết hồi phục tinh thần một chút, từ trên bàn học cầm Thủy quyển kia bỏ vào trong tay áo, chuẩn bị rời nhà đi thư viện.
Đứng ở trước cửa Lão Bút Trai, hắn quay đầu nhìn Tang Tang trầm mặc một lát nói: “Lần này gặp phải nan đề... Tựa như so với vài lần trước còn phiền toái hơn một ít, có thể thêm mấy buổi tối nữa cũng không làm được, từ buổi tối hôm nay bắt đầu, ngươi không cần theo giúp ta thức đêm. Tuy đã hơn nửa năm chưa phát bệnh, nhưng người
vẫn là cần chú ý thân thể, thân thể của ta chịu đựng hỏng còn có người hầu hạ, nếu thân thể chúng ta đều chịu đựng hỏng, chung quy không có khả năng bảo thím Ngô nhà bên đến chiếu cố chúng ta.”
Tang Tang gật gật đầu.
Lúc tới thư viện, các phòng học đã bắt đầu lên lớp, Ninh Khuyết lẻ loi một mình dựa theo tuyến đường hôm qua đi đến sau lầu cũ, hít một hơi thật sâu, hướng mảng mây mù nọ trước đường lên núi đi vào.
Lúc ra khỏi sương mù, vẫn là mảng nắng sớm thanh lệ kia, phong cảnh bãi đá xinh đẹp.
Ở trên xe ngựa từ thành Trường An thư đến viện, Ninh Khuyết nhắm mắt nghỉ ngơi một đường, tinh thần tốt hơn một chút, nhìn cảnh đẹp, tinh thần khẽ chấn động, nắm chặt quyển sách kia trong tay áo, đầy lòng tin nghĩ, sau đó đi trên mặt có năm một lát, sau đó lại tiếp tục đọc sách, hậu sơn thư viện nơi tuyệt diệu, nói không chừng đối với cảm ngộ phù đạo cũng có trợ giúp.
Đang lúc muốn cất bước, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh lệ.
“Tiểu sư đệ..., ngươi tới vừa lúc.”
Ninh Khuyết quay đầu nhìn, nhìn vị thất sự tỷ mặc trang phục mùa xuân của thư viện màu vàng nhạt kia, vội vàng kính cẩn thi lễ nói: “Ra mắt thất sự tỷ.”
Thất sư tỷ tò mò nhìn khuôn mặt hắn, thân thiết hỏi: “Sao xem tinh thần ngươi không được tốt?”
Khác biệt lớn nhất giữa sự tỷ cùng sư huynh, ngay tại sư tỷ khẳng định là nữ nhân, thật sự tỷ còn là một nữ nhân nhìn qua rất trẻ tuổi cũng rất đẹp. Mà vô luận nam nhân bao nhiêu tuổi cũng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt một nữ nhân xinh đẹp tuổi còn trẻ nói mình không khỏe, thừa nhận mình tinh thần không tốt. Cho nên Ninh Khuyết cười đáp: “Ngày hôm qua vào hậu sơn thư viện, tâm tình có chút hưng phấn, cho nên không thể nào ngủ ngon được.”
“Úc, vậy ta sẽ không lo gì nữa.”
Thất sư tỷ từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn, mỉm cười nói: “Ngươi biết trận pháp trong sương mù bây giờ do ta phụ trách duy trì bảo vệ, tháng này vừa vặn là ngày đại tu, cần rất nhiều tài liệu, cho nên phiền toái người đi tiền viện lấy một chút, người trực tiếp tìm Văn Lan giáo sư là được.”
Ninh Khuyết hơi há mồm, nhớ tới hôm qua đoạn tiếng cười đắc ý cuối cùng kia của Trần Bì Bì, bắt đầu hối hận mình vừa rồi trả lời, vẻ mặt đau khổ đáp: “Vâng, thật sự tỷ”.
“Động tác nhanh một chút.” Thất sự tỷ cười hì hì, có chút ngượng ngùng nói: “Lát nữa trong mặt trận có chút tài liệu bố trí cần đổi, còn phải làm phiền tiểu sư đệ người động thủ.”
Ninh Khuyết miệng há lớn hơn một phần nữa, ngơ ngẩn bất lực chi vào sương mù dày đặc phía sau, nói: “Sư tỷ, ngươi là nói ta lát nữa phải vào trong sương mù đi giúp người đổi tài liệu? Ta... Ở trong sương mù thị lực không được tốt.”
Thất sư tỷ giống như nữ tử yếu ớt che tay áo cười, lại giống như mãng hán tử vô mạnh ngực hắn một cái, nói: “Đã cần người hỗ trợ, nào sẽ để người làm kẻ mù? Ta cần ở trung tâm trận xem tình huống, không có cách nào tự mình đi, chỉ có làm phiền ngươi.”
“Hai chữ làm phiền không dám nhận.” Ninh Khuyết mở to mắt nói: “Hoặc là ta đi đem Trần Bì Bì bắt tới đây trước? Hai người nghĩ hắn là có thể nhanh hơn chút.”
“Tiểu sư đệ, tuy ngươi trước khi vào núi cùng Bì Bì quen nhau, nhưng bây giờ hắn dù sao cũng là thập nhị sư huynh của ngươi, chung quy nên gọi xưng hô mới đúng.” Thất sự tỷ cười ngọt ngào nhìn hắn nói: “Thư viện tầng hai ta, tuy không cứng nhắc cổ hủ giống các tông môn lưu phái trên đời, nhưng tôn sư trọng đạo huynh hữu đệ cùng sự tình bực này, vẫn là cần chú ý.”
Trong lời nói của sư tỷ có ý khác, Ninh Khuyết nào sẽ nghe không hiểu, làm tiểu sư đệ mới vào thư viện tầng hai, lại nào có tư cách từ chối?
Ngày thứ hai Ninh Khuyết đến thư viện tiến vào phía sau núi, vẻ mặt càng thêm tiều tụy, mắt càng thêm khô xót, tơ máu càng thêm dày đặc. Đã hai đêm không ngủ, hắn ngày hôm qua giống như cu li bị thất sư tỷ sai khiến khắp ngọn núi lớn, tuy nói lần đầu tiên thân mật tiếp xúc trận pháp thần kỳ trong sương mù, nhưng tinh thần lại cũng là không ổn đến cực điểm.
Đi ra khỏi mây mù, nghi hôm qua thật sự tý nói đại tu ít nhất cần một tháng thời gian, hơn nữa phải đuổi ở trước khi phu tử cùng đại sư huynh trở về sửa xong, hắn liền cảm thấy cả người phát lạnh, thân thể giống như con chuột đồng xoạt một tiếng liền lủi vào rừng xuân rậm rạp phía sau núi.
Vào hậu sơn rồi hắn không đi đường núi bình thường, chỉ hướng chỗ rừng rậm cỏ dày đi, mắt thấy cái hồ phẳng như gương trên bãi phía dưới càng lúc càng nhỏ, mắt thấy thác nước như sợi dây giữa vách đá đối diện càng lúc càng nhỏ, thầm nghĩ thật sự tý này khẳng định không có biện pháp tìm được mình nữa, không khỏi cảm thấy vui mừng, day day gò má bởi mỏi mệt mà run lên, dựa vào một cây cổ tùng phía sau hướng phương xa nhìn lại, phi thường thoải mái.
“Y, lại có người vào núi? Y, lại là ngươi? Y, tiểu sư đệ sao ngươi tới chỗ này? Là đưa cơm ăn cho chúng ta sao?”
Bên kia của cổ tùng cứng cáp bỗng nhiên vang lên hai thanh âm cứng ngắc mỏi mệt, rõ ràng là hai người nói chuyện, thanh âm lại giống như trộn vào một chỗ, vậy mà thần kỳ như là ra từ môi một người.
Ninh Khuyết bị dọa giật mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy bên kia cổ từng có một bàn đá vuông, hai nam tử râu dài tóc bay rối nhìn không ra tuổi tác ngồi đối diện nhau. Thời tiết đã sắp cuối mùa xuân,
mặc dù trong núi cũng khá nóng bức, nhưng không biết vì sao hai nam tử ngồi ở bên cạnh bàn đá vậy mà còn mặc đồng phục thật dày của thư viện, hơn nữa trên trang phục thư viện tràn đầy vết bẩn, không biết đã bao lâu chưa giặt.
Hắn nháy mắt đã đoán được hai người này khẳng định là ngũ sư huynh cùng bát sư huynh Trần Bì Bì từng giới thiệu, mạnh mẽ đè nén kinh động trong lòng, cung kính vái dài hành lễ, nói: “Ninh Khuyết ra mắt hai vị sư huynh.”
“Tiểu sư đệ, người đến thật tốt quá, nhanh lại đây.”
Một nam tử râu tóc đều bẩn mỏi mệt ngoắc tay nói, không biết là ngũ sư huynh hay là bát sư huynh.
Ninh Khuyết theo lời đi qua, phát hiện trên cái bàn đá đó khắc đường thẳng ngang dọc rậm rạp, liền thành bàn cờ bằng đá, trên bàn đặt mấy chục quân đen trắng, đông mấy quần tây mấy quân, nhìn không ra nguyên cớ.
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên cả kinh, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một vị sư huynh trong đó thủ đã vói vào trong lòng mình.
“Vị sư huynh này...”
“Ta là bát sư huynh của ngươi.”
“Bát sư huynh... Ngươi vì sao phải đưa tay thò vào trong lòng ta?”
Bát sư huynh run run thu tay, ngơ ngẩn hỏi: “Tiểu sư đệ, trên người ngươi sao không có cái ăn?”.
Ninh Khuyết không nói gì, thầm nghĩ hai người các ngươi chẳng lẽ là trẻ con, nhìn thấy người liền muốn đòi kẹo?
“Tiểu sư đệ... Không, thập nhị hắn buổi tối hôm trước đến nói với chúng ta, từ nay về sau chính là người phụ trách đưa cơm cho chúng ta, cho nên ngày hôm qua hắn liền không tới đưa cơm cho chúng ta, kết quả ngươi cũng chưa đến.” Bát sư huynh đáng thương nhìn hắn, run giọng nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta đã hai ngày hai đêm chưa ăn cơm, sao ngươi hôm nay cũng không mang cái ăn?”
Ninh Khuyết há to miệng, lại nói không ra lời, thầm nghĩ ta cũng hai ngày hai đêm chưa ngủ, chẳng lẽ còn cần phụ trách vấn đề ăn uống của các ngươi? Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng nhìn hai sư huynh bên bàn cờ râu tóc rối hơn nữa bẩn ánh mắt đói lại khát, hắn giống như nhìn thấy hai con chim nhỏ tội nghiệp kiễng chân đợi ăn, thật sự là không ác nổi, thở dài nói: “Vậy ta... Đi tìm cơm cho các ngươi.”
Ngũ sư huynh luôn trầm mặc, chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ hướng tới đối với thức ăn, nghe lập tức sẽ có cơm ăn, không còn nỗi lo đói chết, tinh thần nhất thời khẽ rung lên, khẽ vuốt râu dài dưới cằm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ai... Không vội không vội, một ngày không ăn cơm không đói chết người.”
Bát sư huynh vươn ba ngón tay đến trước mặt ngũ sư huynh, run giọng nói: “Ngươi tên ngu ngốc, chúng ta đã ba ngày chưa ăn cơm.”
Ngũ sư huynh giống như không nhìn thấy ba ngón tay gần trong gang tấc, nhìn Ninh Khuyết nghiêm túc nói: “Ván tiếp theo, ngươi đánh trước.”
Nghe lời này, bát sư huynh thu hồi ngón tay, đồng ý gật đầu nói: “Không sai không sai, đây mới là chuyện đứng đắn.”
Ninh Khuyết nhìn hai vị sư huynh đã sắp biến thành quy chết đói này, không biết nói gì thầm nghĩ thế này nếu chết đói thật rồi, vậy cũng là xứng đáng.
Ngày thứ ba lúc Ninh Khuyết rời khỏi Lão Bút Trai bốn mươi bảy ngõ Lâm, tờ giấy kia trên bàn học vẫn như lúc ban đầu trắng bóc sạch sẽ như tuyết, chưa lưu lại bất cứ vết mực nào, mà năng sớm của hậu sơn thư viện chiếu vào trên mặt hắn, đem tiều tụy mỏi mệt trong mỗi sợi lông mi của hắn cùng tơ máu trong mắt càng ngày càng nhiều chiếu rọi càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm đáng thương.
Đi ra khỏi mây mù hướng trong núi, còn chưa đi được hai bước, liền bị một mảng vàng nhạt chặn đường. Thật sư tỷ dịu dàng nhìn hắn nói: “Tiểu sư đệ, ta biết ngày hôm qua ngươi có thể đang bận, nhưng hôm nay hắn là sẽ không bận quá chứ?”
Ninh Khuyết nhìn thất sự tỷ, nhấc lên hộp cơm nặng trịch trong tay phải của mình, sầu khổ nói: “Sự tỷ, ngày hôm qua bị ngũ sư huynh cùng bát sư huynh kéo đánh cờ một ngày, ta lúc này vội vã đi đưa cái ăn cho bọn hắn, bằng không bọn họ thực sẽ chết đói.”
“Thì ra là thế.” Đuôi lông mày thật sự tỷ hơi nhướng lên nói: “Không cần bị hai tên ngu ngốc đó trì hoãn thời gian tu hành, chơi cờ đánh đàn chung quy là mặt đạo, người theo ta tiến hành đại tu đối với trận pháp, đối với bản thân người tu hành coi như có chút chỗ tốt.”
Ninh Khuyết liên tục xác nhận, sau khi đáp ứng từ trên núi đi xuống trước tiên đi trên hồ định xem sư tỷ thêu hoa, sau đó chịu mệt nhọc làm trâu làm ngựa đi giúp sự tự bảo vệ trận pháp, lúc này mới có thể thoát thân, trong lòng lại nghĩ sau đó mình chết sống cũng không xuống núi, xem ngươi đến chỗ nào tìm ta.
Đến dưới cây tùng kia, nhìn hai vị sư huynh cạnh bàn đá đã đói đến ôm bụng, đói đến không có sức nói chuyện, ánh mắt lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm quân cờ trên bàn, Ninh Khuyết đem hộp thức ăn đặt xuống, nói: “Hai vị sư huynh, mau ăn cơm đi.”
Hộp thức ăn mở ra, đồ ăn Tang Tang suốt đêm làm còn có chút nóng, tản ra hương vị cực nhạt, hai vị sư huynh run run ngồi thằng người, bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu u oán nhìn Ninh Khuyết một cái, hàm hồ phát ra hương vị cảm thán tràn đầy tiếc nuối.
“Tiểu sư đệ quả thật không phải ẩn dấu, ở cờ đạo, hắn là rất vụng.”
“Tiểu sư đệ quả thật không nhường, hắn căn bản là chưa từng đánh cờ.”
Hôm qua ở dưới cây tùng, Ninh Khuyết liên tục thua mười hai ván, hai vị sư huynh rốt cuộc xác nhận hắn chính là loại cái sọt nước cờ dở trong truyền thuyết ngay cả đáy cũng không có kia, vì thế không kéo hắn chơi cờ nữa, nhưng đối với Ninh Khuyết mà nói, đây mới là phúc phận thật sự rất là cảm thấy an ủi.
Dưới cây tùng đưa cơm xong, đi về phía sâu bên trong mây.
Hắn quyết định lợi dụng nửa ngày nhàn thật không dễ dàng trộm được nghỉ ngơi một chút, hoặc là hảo hảo nghiên cứu học tập một chút bộ sách Nhan Sắt đại sự lưu lại.
Nhưng đi không được mấy bước, giữa cây hoa rừng rậm một người đi ra, cầm lấy tay áo hắn, si ngốc hỏi:
“Tiểu sư đệ, ngươi từ đầu tới đây? Ngươi muốn đi đâu?”
DOS Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn thấp nhất sự huynh đầu đầy hoa vụn, bỗng nhiên sinh ra xúc động rơi lệ, may mắn thập nhất sự huynh không hỏi tiểu sư đệ ngươi là ai, bằng không nói không chừng hắn sẽ ngất tại chỗ. Sau khi im lặng một lát, hắn thoáng cái hất cổ tay thấp nhất sự huynh, hướng về dưới núi chạy như điên, khản giọng hô to: “Thất sự tỷ, người ở nơi nào? Ta đến giúp ngươi.”
Trong hồ định dưới núi, ngón tay thật sự tỷ cầm kim thêu hoa hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn hướng trong núi rừng, kinh ngạc thầm nghĩ: “Tiểu sư đệ mới tới sao cần cù như thế? Cùng hắn so sánh Bì Bì hoàn toàn chính là tên cặn bã.”
Thác nước phía trước tiểu viện lý, nhị sư huynh hơi hơi chọn mi, đối với dưới bậc nọ vậy chích kiêu ngạo rõ ràng nga tán thưởng nói: “Hậu sơn thư viện nặng nề nhiều năm, sư đệ sư muội cũng không yếu mặt, nay rốt cuộc ra vị một lòng hướng nói tiểu sư đệ, ta có thể nào không vui mừng?”
Sau nhà xí nào đó trên núi, Trần Bì Bì đang cầm chân gà ăn lau mỡ dính trên mặt, quay đầu nhìn phía sâu trong núi rừng, ngạc nhiên thở dài nói: “Lấy lòng sự tỷ vậy mà nó ngốn khúm núm đến cảnh giới lớn tiếng tuyên bố. Ninh Khuyết, ta quả nhiên không bằng người!
Trong rừng rậm khu bãi tiếng đàn sáo dần dừng lại, vang lên một đoạn đối thoại.
“Ta bỗng nhiên nhớ ra, chúng ta đã quên một việc.”
“Không sai, bài mới sáng tác tháng trước, còn chưa từng mời tiểu sử đệ tới nghe.”
Vào thư viện tầng hai mấy ngày, Ninh Khuyết trải qua rất phong phú, phi thường phong phú, thậm chí đã phong phú đến mức sắp mệt chết.
Lão Bút Trai cái bút kia mãi chưa từng hạ xuống, giấy trắng như tuyết vẫn trắng như tuyết, hắn hàng đêm phá đề khó có thể ngủ, sáng sớm vào thư viện lại còn cần đưa đồ ăn thức uống cho sự huynh, bận rộn làm rất nhiều chuyện.
Nếu hắn không muốn bị thập nhất sự huynh bắt lấy thảo luận vấn đề triết học, liền sẽ trở thành cu li bị thất sư tỷ nộ dịch, ngẫu nhiên còn bị bắt đi thưởng thức nhạc khúc mới của hai vị cứu thập sư huynh, rõ ràng hắn khi đó ngồi ở trong cỏ dài mệt đến không ngừng gật đầu, không ngờ rơi vào trong mắt hai vị sư huynh, lại trở thành bằng chứng hắn rất có thiên phú âm nhạc, nếu chưa nghe ra thú vị trong khúc nhạc, tiểu sư đệ vì sao liên tiếp gật đầu tán thưởng?
Tang Tang đưa qua khăn mặt nóng càng ngày càng nóng, lại vẫn không thể rửa đi sự mỏi mệt của hắn. Ngày ngày đêm đêm ở trong thế giới phù đạo to lớn như biển, thần bí như biển lơ lửng, lại ở nhiều thiên văn học, gỉ mắt như núi, ánh mắt ngơ ngẩn dại ra, ngón tay lộ ở ngoài tay áo ở trên không không ngừng vẽ phù văn, đem mấy vạn chữ tự học thuộc trong đầu không ngừng mô tả, nhìn qua tựa như một tên ngốc.
Giữa bãi cỏ của thư viện, Trử Do Hiền nhìn Ninh Khuyết bộ dáng thể thảm, khiếp sợ nói: “Sao ngươi biến thành bộ dạng này rồi?”
Tư Đồ Y Lan cùng Kim Vô Thải đem thiệp mời trong phủ đưa qua, thay trưởng bối trong nhà mời hắn qua phủ một chuyến, nghe Trử Do Hiền nói, mới chú ý tới vẻ mặt Ninh Khuyết tiều tụy đến cực điểm, không khỏi bị dọa giật mình.
Ninh Khuyết tiếp nhận hai tấm thiệp mời nhét vào trong lòng, vẻ mặt chết lặng chắc chắp tay, lại đi về phía hậu Sơn, nhìn qua có chút mất hồn mất vía.
Ba người nhìn bóng lưng Ninh Khuyết chậm chạp hành tẩu, khiếp sợ thật lâu nói không ra lời. Tư Đồ Y Lan dùng sức lắc lắc đầu, mới đem khuôn mặt như quỷ kia của Ninh Khuyết đuổi khỏi trong đầu, thì thào: “Chẳng lẽ trong tầng hai có quỷ?”
“Ta kháo! Ngươi gặp quỷ rồi!”
Trần Bì Bì bị dọa trực tiếp nhảy vọt về phía sau hai mươi thước, sau đó do dự hồi lâu mới đi trở về, nhìn mặt Ninh Khuyết khiếp sợ không nói gì.
Ninh Khuyết uể oải nói: “Ngươi mới là gặp quỷ.”
Trần Bì Bì gật đầu, nghiêm túc nói: “Không sai, ngươi bây giờ nhìn quả thật giống quỷ.”
Vẻ mặt Ninh Khuyết dại ra nhìn núi rừng nói: “Ta quả thật cũng gặp quỷ rồi. Ta ở trong hậu sơn thư viện gặp được hai con quỷ chết đói chỉ biết chơi cờ ngay cả cơm cũng hận không thể có người cho ăn, hai tên nhã quỷ chỉ biết thổi sáo đánh đàn rõ ràng thuần túy tự tiêu khiển tự vui ngay cả ta ngủ cũng nhìn không ra lại cứ muốn ta ngồi nghe, còn có một tên triệt tự quỷ bắt được người ta liên muốn hỏi những vấn đề cứt chó...”
Sau đó hắn quay đầu nhìn phía Trần Bì Bì, thống khổ nói: “Còn có người con quỷ nhát gan không nghĩa khí này.”
“Ta biết đây là cuộc sống không phải con người, nhưng ngươi không được quên ta trải qua mấy năm rồi.” Trần Bì Bì nhìn Ninh Khuyết, sợ hãi trả lời: “Chẳng qua khổ như thế nào nữa, ta cũng chưa biến thành cái khuôn mặt này của người hiện tại. Đến cùng chuyện gì đem ngươi giày và thành cái bộ dáng này?”.
“Ta đang theo Nhan Sắt đại sư học phù đạo.” Ninh Khuyết nhìn hắn vẻ mặt ngơ ngẩn nói: “Nhưng học lâu như vậy, ta ngay cả phương pháp cũng chưa mò ra, thứ này thật sự là quá khó, hơn nữa khó không có phương hướng, khó không có đầu óc, cho nên ta mất hứng.”
“Ngươi dùng vĩnh tự bát pháp kia rồi?” . “Ta cách nào cũng dùng rồi, vẫn là chưa sờ được bất cứ môn đạo gì.”
Ninh Khuyết chậm rãi cúi đầu, mỏi mệt nói: “Ta vậy mà có cảm xúc sợ khó, cảm thấy có chút tuyệt vọng... Người biết không? Đây là ta đời này lần đầu tiên ở phương diện học tập cảm thấy tuyệt vọng.”
Trần Bì Bì nhớ bộ dáng liều mạng của Ninh Khuyết khi tu hành, theo bản năng gật gật đầu.
Ninh Khuyết lắc đầu nói: “Thậm chí năm đó lúc ở Vị thành phát hiện không thể tu hành, cũng không tuyệt vọng như bây giờ, muốn từ bỏ ở đây, bởi vì khi đó lúc ngủ, ta luôn cảm thấy mình là đang minh tưởng, mà bây giờ đối với những phù văn điển tịch này, cho dù là tiến vào trạng thái cùng loại giấc ngủ minh tưởng, ta lại vẫn là vô cùng tỉnh táo biết, mình không làm được.”
Trần Bì Bì nhìn mặt hắn tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, bỗng nhiên nói: “Ta mang người đi một chỗ, gặp một người.”
Ninh Khuyết hỏi: “Đi chỗ nào? Gặp ai?”
“Đừng cho thập nhất sư huynh nghe được hai vấn đề này của ngươi.” Trần Bì Bì trêu ghẹo nói.
Ninh Khuyết nghe lời này muốn cười, lại mệt mỏi không có cách nào nhấc lên được đuôi lông mày.
Trần Bì Bì nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, thở dài một tiếng, tóm tay áo hắn liền hướng nơi nào đó sau núi đi đến.
Đi tới trước một vách núi, Trần Bì Bì dừng bước, nhìn hắn nói: “Lần trước lúc ngươi đăng định, từng nhìn thấy một vị lão tiên sinh, người cho rằng hắn cũng là sự huynh, thật ra không phải.”
Ninh Khuyết nhớ tới vị lão tiên sinh kia, hỏi: “Người từng nói không biết nên xưng hô hắn như thế nào.”
Trần Bì Bì nói: “Quả thực không biết nên xưng hô như thế nào. Vị lão tiên sinh kia rất sớm đã vào hậu sơn thư viện, nghe nói so với đại sự huynh cùng nhị sư huynh còn sớm hơn, theo đạo lý chúng ta vốn nên gọi hắn là sự thúc, nhưng sự phụ lại nói vị lão tiên sinh này không tính là thư viện nhất phái.”
Đột nhiên, Ninh Khuyết nhớ tới trong rất nhiều chuyện xưa boss to chi nhánh che dấu, như là trí tuệ giá nhất lưu chỉ điểm bến mê cho nam nhân vật chính, tinh thần nhất thời khẽ rung lên, nhìn chằm chằm Trần Bì Bì nói: “Vị lão tiên sinh này... Am hiểu phù đạo?”
“Không.” Trần Bì Bì lắc đầu nói: “Vị lão tiên sinh này không biết phù đạo, hắn pháp môn tu hành nào cũng không biết.”
Ninh Khuyết trừng mắt nhìn Trần Bì Bì hỏi: “Vậy người mang ta tới gặp hắn làm cái gì?”
“Ngươi nói đây là người trong cuộc đời lần đầu tiên sợ khó, lần đầu tiên muốn buông bỏ, vậy ta hỏi ngươi, ngươi đến tột cùng có thích tu hành hay không?”
Ninh Khuyết sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, kiên định trả lời: Thích.”
Trần Bì Bì nhìn hắn nói: Đã thích, vậy nên kiên trì tiếp. Mang ngươi đến gặp vị lão tiên sinh này, chính là muốn cho người xem một chút, một người thật sự si bởi đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ.”
“Vị lão tiên sinh kia đã không thể tu hành... Vậy hắn đến tột cùng si mê cái gì? Thích cái gì?”
“Đọc sách...” Trần Bì Bì tăng thêm ngữ khí nói: “Hắn chỉ thích đọc sách.