Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ tộc vùng hoang dã phương Bắc do mấy chục vạn người tạo thành rời xa Trung Nguyên thời gian quá dài quá dài, dài đến rất nhiều người đều quên trên thế giới còn có khu vực phía nam này, dài đến bọn họ sớm đã bị thế giới phồn vinh giàu có và đông đúc kia quên.

Đêm tối kéo dài nhiệt độ rơi chậm lại, chịu được không được trừ bỏ này đó đáng thương bộ lạc dân chúng, trước hết không chịu nổi nguyên bản sinh hoạt tại càng rét lạnh mang này động vật cùng dã thú.

Nghe cửa ải Bắc Triều xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng kêu to the lương, trên mặt lão nhân đức cao vọng trọng trong bộ tộc di chuyển lộ ra vẻ ngưng trọng, nếp nhăn tràn ngập bị thương cùng bất đắc dĩ, về phần những người phụ nữ mặc da lông kia, trong ánh mắt càng là tràn ngập tuyệt vọng, lấy săn thú mà sống bọn họ từ trong tiếng kêu to, rõ ràng phán đoán ra một đàn thú từ khu vực lạnh vô cùng xâm lược phía nam này là quy mô như thế nào, nếu để bọn dã thú hung tàn này đuổi kịp bộ lạc, như vậy bộ lạc liền sẽ nghênh đón tai ương ngập đầu.

Chỗ cửa ải một mảng bừa bãi, trong đất tuyết tràn đầy vết bẩn.

Một cô gái dùng da lông nát bao chặt lấy toàn thân đứng ở trong đất tuyết, chân mang một đôi giày đen sì sì, dưới mũ da mái tóc dài đen nhánh được bện thành một cái bím to, ở sau người lơ lửng tới chủ đầu gối nhẹ nhàng lung lay, giữa cổ cái đuôi thú kia chưa che khuất khuôn mặt tươi mát đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi đỏ bừng, nhìn qua tuyệt đối sẽ không hơn mười lăm tuổi.

Nghe một tiếng dã thú kêu to thê lương, hai tay gắt gao nắm chuối đao, nàng nhìn chằm chằm cánh đồng tuyết xa xa đường màu đen kia, thân thể bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy rất khẽ, đôi mắt vẫn non nớt lại trở nên càng lúc càng sáng ngời.

Tiếng chân dần dần rõ ràng, con mắt âm u của sói tuyết giống như sao xuất hiện ở trên cánh đồng hoang vu, không khí áp lực mà khủng bố. Cô gái khẩn trương nhìn chổ đó, bỗng nhiên giọng non nớt hô lớn: “Đường Tiểu Đường, người muốn trở thành nữ nhân mạnh nhất thiên hạ! Đương nhiên sẽ không chết sớm như vậy!

Vừa dứt lời, nàng dùng sức đem đao từ trong đất tuyết rút ra.

Đạo là màu đỏ, rất cong rất lớn, so với thân thể nhỏ nhắn của nàng dài hơn rộng hơn, bị nàng nâng trên vai, giống như một vầng trăng khuyết màu máu.

Nàng giơ Hồng Nguyệt Cự Đao, la lên như điên, hướng đàn sói khổng lồ đầy khắp núi đồi cánh đồng tuyết lao qua.

Một đường nam ha, cùng dã thú các nơi chém giết, đối kháng với đói khát cùng rét lạnh, da lông trên người đàn sói khổng lồ của cánh đồng tuyết bị máu cùng nước bẩn dính liền thành một chỗ, dơ bẩn khắp nơi, sớm nhìn không ra màu trắng như tuyết lúc ban đầu. Bởi vì đói khát thời gian dài, thân thể chúng nó cực kỳ gầy yếu, trên đùi trước khung xương nhô lên cao cao, cái mồm to như chậu máu thở sương nóng thỉnh thoảng chảy nước miếng tanh hôi.

Nhưng vô luận chật vật suy yếu như thế nào, đàn tuyết nguyên cự lang vẫn là vương giả của thế giới vùng cực hàn này, mấy trăm con kích thước như ngọn núi nhỏ thân sói thật lớn cực có cảm giác kỷ luật đứng song song ở trên cánh đồng hoang vu, chính là dãy núi liên miên không thể vượt qua.

Đàn sói lớn trên cánh đồng tuyết trầm mặc lao tới phía trước cửa ải, lạnh lùng nhìn chăm chú vào con nhóc hướng mình lao tới, tựa như nhìn chăm chú vào một miếng thịt tươi đang hoạt động, phía sau có mấy con sói đực trẻ tuổi có chút xôn xao bất an, nhưng lại không dám có bất cứ vọng động gì, chỉ là thở dốc trở nên càng lúc càng kịch liệt, hào quang trong mắt sói tỏ ra càng lúc càng dữ tợn tham lam.

Trong bầy sói vang lên một tiếng gầm rú trầm thấp, một con tuyết nguyên cự lang cường tráng một mình lao ra khỏi bầy sói, cúi đầu há mồm, thở hổn hển giống như một ngọn núi hướng cô bé cho cửa ải lao qua.

Một con tuyết nguyên cự lang dùng đủ bốn chân, cũng so với hai cô bé cộng lại còn cao hơn, thân nói thật lớn cùng thân thể nhỏ nhắn đôi chiếu càng dễ sinh ra một loại cảm giác làm người ta tuyệt vọng, mà tiếng chạy như sấm đó, càng tăng thêm loại cảm giác tuyệt vọng này.

Tuyết nguyên cự lang nhảy xa dị thường, nhìn như vụng về lao lên, trên thực tế tốc độ phi thường mau lẹ, chẳng qua là trong nháy mắt thời gian, con tuyết nguyên cự lang này đã chạy ra mấy chục trượng, lao tới trước người cô bé. Chỉ thấy chân sau mạnh mẽ của con tuyết nguyên cự lang đó giảm mạnh mặt đất một cái, trên lưng chợt trầm xuống toàn thân phát lực, hai móng như tia chớp bổ về phía thân thể nho nhỏ của cô bé!

Bóng tối thật lớn xuất hiện ở trên cánh đồng hoang vu, hai cái móng vuốt sói lông dày mang theo mùi tanh hôi xé rách không khí rét lạnh, hầu như cùng bóng tối đồng thời che khuất khuôn mặt tươi mát đáng yêu non nớt kia của Đường Tiểu Đường, nhưng trong ánh mắt nàng lại không có bất cứ vẻ sợ hãi gì, hai chân hơi gập, thân hình cực kỳ quái dị bắn dựng lên, đột nhiên tránh đi một cú bổ nhào này, bắn tới trên trời cao mười thước!

Đường Tiểu Đường bắn tới không trung, từ trên cao nhìn xuống tuyết nguyên cự lang cao lớn, hai tay nắm chặt loan đạo thật lớn dùng sức chém xuống, một vầng mặt trắng đỏ xé rách không gian lạnh, chính xác vô cùng chém vào chính giữa đầu sói, phát ra sát một tiếng vang giòn!

Con tuyết nguyên cự lang cường tráng đó con mắt nhìn qua tựa như so với đầu người còn to hơn, theo trên đầu sói bỗng nhiên có thêm một miệng vết thương rất nhỏ, vẻ khát máu lạnh lùng trong hai con mắt khủng bố này chợt biến thành ngơ ngẩn tuyệt vọng.

Bốp một tiếng vang nhỏ, đôi giày da đen sì sì kia dưới chân Đường Tiểu Đường nặng nề giảm ở trên mặt đất cánh đồng hoang vu, giấm vỡ vài miếng bằng mỏng vừa mới đông lạnh, nàng kéo đài loan đao nặng nề khoa trương, rất nhanh ra khỏi bóng tối dưới chân.

Thân thể nói tuyết thật lớn giống như một ngọn núi ầm ầm sập, tự nhiên không thể nện trúng Đường Tiểu Đường, nàng nhìn chằm chằm phương vị nào đó trong bầy sói, trên khuôn mặt nhỏ tươi mát đáng yêu hiện lên một tia kiên quyết, kéo loan đạo thật lớn, ở trong bụi bậm xác sói tung tóe lên chợt tăng tốc, hướng về phía trước đàn sói khổng lồ như dãy núi liên miên lần nữa khởi xướng tiến lên.

Phía sau đàn tuyết nguyên cự lang vang lên một tiếng gầm nhẹ bá đạo đến cực điểm, trong tiếng rống mơ hồ có thể cảm giác được nóng nảy cùng phẫn nộ sau khi tôn nghiêm bị khiêu khích, theo tiếng gầm nhẹ này, toàn bộ bầy sói đều gầm rú lên mặt đất cánh đồng hoang vu bị đóng băng run rẩy một đợt rất nhỏ, mấy trăm con thảo nguyên tuyết lang nhanh chóng tản ra, bắt đầu vậy giết đối với cô bé đó.

Loan đạo màu đỏ to lớn nặng nề ở trên mặt đất cánh đồng hoang vu màu đen kéo đi, phát ra tiếng ma sát khó nghe chói tai, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy đám đốm lửa mỏng manh. Đường Tiểu Đường tựa như cũng không để ý thanh loan đao to lớn hình dạng khoa trương này trong tay mình sẽ bị mặt đất cứng rắn mài mòn, chỉ cắn răng cúi đầu tiếp tục lao lên, chỉ có khi con sói khổng lồ lao tới trước người mình, mới sẽ gian nan giơ lên thanh đao khổng lồ chém xuống.

Loan đao to lớn nặng nề gian nan nâng lên, thong thả chém tới, giống như một vầng trăng khuyết màu đỏ ở trong bầu trời đêm tùy ý di động, - nhưng bọn tuyết nguyên cự lang cuối theo bụi bặm tới như sấm sét kia lại không cách nào tránh được một đao thong thả như vậy, ở dưới vầng trăng khuyết màu đỏ này rú giận ngã xuống đất, chân sói thật lớn kèm theo máu tươi phun trào ra bay loạn chung quanh.

Ngay lập tức, liền có ba con tuyết nguyên cự lang ngã xuống dưới loan đạo màu đỏ của cô bé.

Hai con tuyết nguyên cự lang lồng lộn nhảy lên không vồ xuống, mang theo cơn gió mạnh mùi tanh hôi, đánh lông đuôi thú vây quanh cổ Đường Tiểu Đường bay phất phới. Hai chân nàng khẽ cong, lần nữa bắn hướng không trung. Nhưng đàn tuyết nguyên cự lang cực có trí tuệ sẵn giết, lúc vẫy giết sớm đoán được một bước động tác của nàng, bên cạnh một cơn gió mạnh đánh tới, một con tuyết nguyên cự lang đánh lén thành công, trực tiếp đem nàng húc bay chéo đi!

Mà ngay trước quỹ tích Đường Tiểu Đường bị đánh bay, đã có ba con tuyết nguyên cự lang rít gào nhảy lên, móng vuốt sói sắc bén đã từ giữa da lông thối rữa thò ra, xẹt xẹt như đao chuẩn bị xé rách thân thể nhỏ nhắn của nàng.

Trên cánh đồng hoang vu vang lên một tiếng phẫn nộ non nớt, Đường Tiểu Đường ở không trung mạnh mẽ xoay người, loan đao màu đó thật lớn trong tay như tia chớp lướt ngang tất cả, phía trước lưỡi đao kình khí phun tung toé, cực miễn cưỡng che lại bầy sói âm hiểm mai phục đánh lén, tránh được sáu vết trảo khủng bố kia, nguy hiểm vô cùng va vào trên đầu một con tuyết nguyên cự lang.

Đường Tiểu Đường đưa tay nắm lấy lòng con cự lang này, cổ tay vặn một cái, lưỡi đao lóe ra một đường cong quái dị, trực tiếp đâm vào hốc mặt cự lang, kèm theo tiếng tru lên thê lương thông khô kia, nàng từ trên thân sói nhảy xuống, hai chân rơi xuống đất lại kéo loạn đạo thật lớn, thở hổn hển hướng chính giữa bầy sói khởi xướng tiến lên lần nữa.

Trên mặt nàng không có bất cứ biểu cảm gì, trong con người trong trẻo không có sợ hãi cũng không có hưng phấn, chỉ là dị thường kiên định, giống nhau mọi hung hiểm cùng khó khăn, cho dù là cái chết khủng bố cũng không thể ngăn cản bước chân của nàng.

Cô bé cùng đàn tuyết nguyên cự lang chiến đấu vẫn đang tiếp tục, đã có ít nhất bạy con tuyết nguyên cự lang ngã ở dưới thanh loan đao to lớn màu đỏ giống như yêu my kia, mà khóe môi nàng cũng đã bắt đầu trào máu, không biết là trong chiến đấu trong nháy mắt đó bị thương hay không.

Thanh đao khổng lồ màu đỏ kia nhìn qua nặng nề đến cực điểm, ở trong quá trình tiến lên, nàng thường thường chỉ có thể kéo loạn đạo đi trên mặt đất, tỏ ra đặc biệt gian nan cố sức, cho người ta một loại cảm giác, nàng đã sắp ngay cả thanh đao này cũng nâng không lên nổi nữa.

Mỗi lần thanh đao khổng lồ màu đỏ đó vô lực rơi xuống mặt đất, luôn cảm thấy đây khẳng định là một lần cuối cùng, tiếp theo nàng tuyệt đối không có sức cầm lên nữa, nhưng kỳ quái là, mỗi khi đến một khắc đó, nàng lại có thể đem thanh đao khổng lồ nặng nề này giơ lên.

Mỗi lần thanh đao khổng lồ màu đỏ đó thong thả chém rách không gian lạnh, luôn cảm thấy đây khẳng định là một lần cuối cùng, một lần sau nàng tuyệt đối không có sức chém ra nữa, nhưng kỳ quái, mỗi khi đến một khắc đó, nàng nhất định có thể đem thanh đao khổng lồ nặng nề này chém ra.

Thân hình tuyết nguyên cự lang cùng thân thể nho nhỏ của nàng so sánh, giống như từng hòn núi nhỏ. Nàng nắm chặt trong tay thanh loan đao lớn màu đỏ kia, cùng thân thể nho nhỏ của nàng so sánh, khoa trương giống như là một vầng trăng màu đỏ.

Sói khổng lồ như núi lao vào, cũng chưa thể làm nàng ngã xuống, thanh đao khổng lồ nặng nề màu đỏ cũng không thể trì hoãn bước chân - nàng. Khi tuyết nguyên cự lang bổ nhào tới trước mặt nàng, thanh đao khổng lồ màu đỏ đó nhất định sẽ thong thả cũng tuyệt đối chuẩn xác vung chém ra, lưu lại xác sói như một ngọn núi nhỏ.

Chiến đấu giữa cô bé cùng bầy sói, trầm mặc mà sát khí lạnh lẽo, buồn tẻ mà làm người ta rét trong lòng, không có kêu gào giữa nhau, không có nghỉ ngơi cùng tạm dừng, chỉ có thanh đao khổng lồ màu đỏ cùng tuyết nguyên cự lang từng lần đơn điệu va chạm.

Nếu mọi người trong thế giới phồn hoa phía nam kia có cơ hội tận mắt thấy một trận chiến như vậy, có cơ hội nhìn thấy cô bé cả người quấn da lông rách nát, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đáng yêu này va chạm mỗi một lần cùng đàn sói khủng bố, tin tưởng những người đó mới có thể tự mình cảm nhận được, cái gì mới là chiến đấu thật sự, thái độ thế nào gọi là không sợ.

Trí tuệ chiến đấu khi vẫy giết của tuyết nguyên cự lang tuyệt đối không thể khinh thường, những vương giả đến từ cực bắc hàn vực này, hôm nay tuy là đang tha hương tác chiến, tuy trải qua đói lạnh đã lâu không còn thực lực khi toàn thịnh nữa, nhưng vẫn không phải nhân loại bình thường có thể ngăn cản.

Vết thương trên người Đường Tiểu Đường càng lúc càng nặng, bước chân càng nặng nề thêm, thanh đao khổng lồ màu đỏ nắm chặt trong bàn tay nhỏ giống như cũng trở nên càng lúc càng nặng, tuy bầy sói vẫn không thể đem nàng đấy vào tuyệt cảnh, nhưng nàng cũng mãi không thể lao vào sâu trong bầy sói. o n

Sâu trong bầy sói tiếng gầm nhẹ trầm mặc thời gian rất lâu kia lại vang lên, một lần này thanh âm tỏ ra đặc biệt nghiêm túc, không phân nộ nữa ngược lại có chút hương vị thưởng thức.

Những Đường Tiểu Đường nghe thanh âm này, trong ánh mắt sáng ngời lại hiện lên một chút thần sắc không hay, đoán được bầy sói muốn làm gì, thanh đao khổng lồ màu đỏ trong tay gào thét bổ qua, liền chuẩn bị rút về cửa ải, không ngờ lại bị mấy con sói khổng lồ trẻ tuổi chặn đường về.

Đàn tuyết nguyên cự lang bắt đầu chia quân, chúng nó tôn trọng thực lực nhân loại giống cái này, lại không muốn buông tha dân chúng bộ lạc phía nam cửa ải đang chậm chạp hành tẩu, bởi vì dân chúng bộ lạc này vô cùng có khả năng là lương thực cuối cùng của chúng nó tháng này.

Mười con tuyết nguyên cự lang trẻ khỏe vây quanh Đường Tiểu Đường, miệng tanh hôi của chúng nó chảy nước miếng, da lông xám trắng trên người dựng lên từng sợi, dùng phương thức gần như liều mạng, đem Đường Tiểu Đường giữ lại tại chỗ cánh đồng hoang vu.

Càng nhiều tuyết nguyên cự lang trầm mặc từ phía sau chúng nó đi qua, hướng phía cửa ải đi đến, không có con sói nào quay đầu nhìn mười tên đồng bạn trẻ khỏe này một cái, cho dù biết chúng nó cuối cùng khẳng định có đại bộ phận phải chết ở dưới đạo nhân loại giống cái này.

Mười con sói khổng lồ sau khi thu được mệnh lệnh của thủ lĩnh, vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt lúc này sớm hóa thành hung hãn sau khi phục tùng. Chúng nó nhìn chằm chằm cô bé loài người bị vây ở chính giữa, móng vuốt sói vươn ra khỏi da lông tản ra hào quang cứng như sắt thép.

Đường Tiểu Đường bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng nam, bím tóc đen nhánh phía sau theo gió cuộn len, sợi tóc dưới mũ da thổi qua bên môi nhuốm máu. Nàng nhìn bầy sói đang muốn thông qua cửa ải, nghĩ những người già phụ nữ trẻ em kia của bộ tộc phía nam cửa ải, ánh mắt sáng ngời ảm đạm xuống.

Mời các bạn tham gia thảo luận truyện tại: [Thảo Luận] Tương Dạ - Miêu Nị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK