Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lời này, Lý Ngư hơi nhíu lông mày nhỏ lên, nhớ tới năm đó ở bên đống lửa đầu đường Bắc Sơn lúc đứng lên cùng người nọ sinh ra vết rách, không có lý do sinh ra chút tức giận, lạnh giọng nói: “Ta dùng hai năm thời gian, mới cùng đội chủ tớ đó sinh ra chút tình cảm, người vậy mà muốn ù ù cạc cạc nhận người thân liền đem tình cảm này cướp đi?”

Tên tiểu thái giám kia càng thêm không dám đứng dậy, quỳ gối trước giường liên tục dập đầu.

Lý Ngư trầm mặc thời gian rất lâu sau đó hỏi: “Xác nhận Tang Tang thật sự là tiểu thư nhà học sĩ phủ?”

Tiểu thái giám đáp: “Xem vẻ mặt đại học sĩ phu nhân, chín phần là thật.”

“Có bằng chứng nào không?”

“Tiểu nhân không biết.”

Lý Ngư phất tay ra hiệu hắn lui ra, ở lại trong điện nhìn những hoa văn phức tạp đẹp đẽ kia trên cột ngẩn người thời gian rất lâu, nàng rất rõ ràng mình lúc trước phẫn nộ đến từ bất lực, cho nên dựa vào trên giường mềm tỏ ra có chút mỏi mệt.

Nàng lúc trước gọi Tang Tang vào công chúa phủ chơi đùa, Ninh Khuyết còn chỉ là một thư giả nghèo túng ở ngõ Lâm bốn mươi bảy, loại kết giao này tự nhiên chưa xen lẫn bất cứ nhân tố hiệu quả và lợi ích nào, nhưng theo Ninh Khuyết ở trong thành Trường An dần dần phát tích, cho đến trở thành thần truyền đệ tử của phu tử, bắt đầu đại biểu thư viện hành tẩu thiên hạ, thậm chí có thể đoán được tương lai có thể ảnh hưởng truyền thừa hoàng quyền Đại Đường loại kết giao này liền bắt đầu tự nhiên mà vậy có thêm chút ý tứ khác.

Lý Ngư cảm thấy mình ứng đối thi thố rất chính xác, ngẫu nhiên nhớ tới cùng tiểu thị nữ đó quen biết, lại cảm thấy trong minh minh có bàn | tay vô hình đang giúp mình cùng hoàng đế, nhưng ai có thể ngờ đúng lúc này, Tang Tang bỗng nhiên biến thành con gái của Tằng Tĩnh, mà Tằng Tĩnh lại là một con chó trung thành của nữ nhân kia!

Nếu Tang Tang thật sự là đứa bé gái kia của đại học sĩ phủ năm đó, quan hệ thiện luân huyết thống giữa nàng và Tằng Tĩnh vợ chồng lại há là hai chữ tình cảm, có một tầng quan hệ xé không rách như vậy, ngày sau nếu thực đến lúc đoạt đích, Ninh Khuyết lại sẽ lựa chọn như thế nào? Vừa nghĩ tới đây Lý Ngư liền cảm thấy cảm xúc có chút mờ mịt, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại bị Hạo Thiên vứt bỏ.

Ngõ Lâm bốn mươi bảy, trong Lão Bút Trai.

“Năm đó quản sự ngàn đao vạn khắc kia, thừa dịp lão gia không lưu ý, mà ta lúc ấy đang nửa tỉnh nửa mê, đem con trộm ra khỏi Thông Nghị đại phu phủ, bán cho một tên buôn người, bây giờ xem ra tên buôn người đại khái là muốn đem con đưa tới ngoại quận bán đi, lại không biết sao lựa chọn Hà Bắc quận, vừa vặn lúc đó hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên đem con ném ở dã ngoại.”

Tằng Tĩnh phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Tang Tang, muốn đưa tay đi dắt bàn tay nhỏ của nàng, nhưng thấy trong tay nàng siết chặt cái khăn vải to, lại lo lắng nàng không muốn, đành phải khẩn trương siết chặt ngón tay, vẻ mặt chờ đợi nhìn đối phương.

Tang Tang cúi đầu nhìn đầu giày mình vươn ra khỏi váy bồng, nhẹ giọng nói: “Thoáng nghe tựa như cũng nói thông.”

Tằng Tĩnh phu nhân vội vàng nói: “Thông, đương nhiên có thể thông, đứa nhỏ con bây giờ chịu tin tưởng ta là mẫu thân con rồi chứ?”

Tang Tang trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tằng Tĩnh phu nhân hơi ngẩn ra, chợt nói: “Kế tiếp đương nhiên là con theo chúng ta về đại học sĩ phủ, nơi đó mới là nhà đích thực của con, khuê phòng của con ta đã sai người đang chuẩn bị, các nha hoàn cũng đã chuẩn bị tốt, con nếu không thích trong phủ có cũ, ta ngày mai bảo người môi giới mang theo các tiểu nha đầu vào phủ cho con chọn.”

Tang Tang khẽ nhíu mày, bởi vì không biết nên biểu đạt cảm xúc lúc này như thế nào mà tỏ ra có chút hờ hững.

Tằng Tĩnh đại học sĩ luôn giữ trầm mặc nhìn hình ảnh mẹ con nhận nhau, tuy trong lòng hắn cũng quả thật có chút vui sướng, nhưng dù sao có con cái cùng vợ trước, cho nên không giống thế tử kích động như vậy. Nhất là nhìn khuôn mặt nhỏ hơi đen của Tang Tang, hắn liền rất dễ nhớ tới ngày đổ máu đó, nhớ tới những việc sau đó xảy ra.

Tuy nói hắn bởi họa được phúc, nhưng hắn vẫn là rất không thích đoạn hồi ức này, hơn nữa thân là quan lớn của Đại Đường, chung quy cần chú ý một cái luân lý bối phận, thấy Tang Tang ở trước mặt thê tử vẻ mặt hờ hững như thế liền có chút không vui.

Hắn dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: “Đi thu thập một chút hành lý, mà thôi, nghĩ hắn mấy năm nay con lưu lạc chịu khổ bên ngoài cũng không có thứ gì đáng giá thu thập, trực tiếp theo chúng ta về phủ, về phần chuyện hộ tịch ta sẽ bảo Trường An phủ nha đi làm, mà Ninh Khuyết nơi đó ta sẽ mời tế tửu lão đại nhân đi nói, không có vấn đề.”

Tang Tang thầm nghĩ mấy năm nay ta và thiếu gia ẩn dấu nhiều ngân phiếu như vậy, sao có thể không đáng thu thập?

Sau đó nàng một lần nữa cúi đầu, nhìn đầu giày thò ra dưới váy trầm mặc không nói, trên khuôn mặt nhỏ hơi đen vẻ mặt không biết làm sao, bởi vì cảm xúc trong lòng nàng lúc này quả thật có chút mờ mịt.

Tang Tang từng tưởng tượng cha mẹ mình sẽ là người thế nào, nhưng đó chỉ là sau khi nhìn đứa nhỏ nhà người khác đều có cha mẹ tự nhiên sinh ra liên tưởng. Không biết là Ninh Khuyết người giám hộ này làm quá xứng chức, hay là tiểu thị nữ đối với thế giới này yêu cầu quá ít, nàng vậy mà chưa từng hâm mộ người khác có cha mẹ.

Nàng trên thế giới này mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên là Ninh Khuyết, những năm gần đây luôn theo Ninh Khuyết cùng một chỗ sinh sống, thậm chí có thể nói trong sinh mệnh nàng chỉ có Ninh Khuyết, không có bất luận kẻ nào khác, cũng đã không quen có người khác tồn tại, nhưng hôm nay nàng phát hiện mình có cha mẹ. Dựa theo thói quen thế tục nàng hiểu biết, cha mẹ hắn là người thân cận nhất, thậm chí yếu so với Ninh Khuyết thân thiết hơn, đó chẳng phải là tương đương nói, nay Ninh Khuyết ngược lại biến thành người khác?

Tìm được cha mẹ đẻ vốn nên là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng Tang Tang vừa nghĩ đến cuộc sống của mình cùng Ninh Khuyết tựa như không thể giống như trước chỉ có mình cùng Ninh Khuyết nữa, loại cảm giác hạnh phúc kia liền không biết đi nơi nào.

Trái lại nàng rất không thích ứng, thậm chí có cảm giác mâu thuẫn rất mãnh liệt, cho nên nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tằng Tĩnh phu nhân hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu ý tứ nàng, có chút không thể tin được mắt mình. Sắc mặt Tằng Tĩnh càng là chợt nghiêm túc, hoàn toàn không thể lý giải có người vậy mà dám đại nghịch bất đạo đến không tiếp thu cha mẹ.

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn sắc mặt hắn biết hắn sắp tức giận, vội vàng ngăn ở trước người hắn, mỉm cười nhìn Tang Tang ôn tồn nói: “Ta biết chuyện này quá đột ngột, con một chốc một lát rất khó tiếp nhận, bằng không con theo chúng ta về phủ trước, chúng ta nhận con làm nghĩa nữ như thế nào? Ta tin tưởng chỉ cần ở lâu con nhất định có thể tin tưởng ta là mẫu thân của con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK