Giống như là vì làm lời chú giải cho câu cầm sắt hài hòa kia của đại sư huynh, tinh một tiếng, Thập sư huynh Tây Môn Bất Hoặc khẽ gây dây đàn, Cửu sư huynh Bắc Cung Vị Ương lấy ngón tay khẽ gõ ống sáo, tiếng đàn ở trong phòng như nước chảy vang lên, theo âm luật đồng| thời vang lên còn có tiếng mọi người nhiệt liệt thảo luận.
“Ninh Khuyết cùng vị Tư Đồ tiểu thư kia nhà Vân Huy tướng quân đi thân mật, trong cung nếu muốn chỉ hôn, ước chừng đó là nàng, chẳng qua lão tế tửu có chút thưởng thức thư pháp của Ninh Khuyết, như vậy Kim Vô Thải cũng có khả năng, mà nếu lại cẩn thận hướng thời điểm sớm nhất nhìn lại, Lý Ngư điện hạ cùng hắn cũng có không ít lui tới, dù là nay quan hệ cũng cực kỳ chặt chẽ.”
“Sao ta luôn cảm thấy chỉ hỗn loạn chuyện này rất ghê tởm? Mặc kệ là gọi là thông gia hay là bán thịt, nhưng luôn có chút cảm giác đem tiểu sư đệ bán vào trong Hồng Tụ Chiêu, hơn nữa những phủ đó cũng không có Giản đại gia nào, ha ha ha ha.”
“Nào xấu xa như người nghĩ, theo ý tứ đại sư huynh, chẳng qua là tránh cho trước mặt mọi người làm bệ hạ khó xử, cho nên mới muốn vượt ở trước khi trong cung chỉ hôn thay tiểu sư đệ đem hôn sự định ra, lại nói hậu sơn nhiều năm như vậy lại chưa từng có việc vui, cũng nên có một hồi.”
“Chẳng qua vị thư si cô nương đại sư huynh nói kia ta cũng chưa nhìn thấy, không biết đến tột cùng là tốt là xấu, tiểu sư đệ là trẻ mồ côi, chúng ta những kẻ làm sư huynh này nên nghĩ thay hắn nhiều một chút mới phải. Nàng đã là người Đại Hà quốc tới, nghĩ hắn ở Lễ bộ bên kia, ngày mai chúng ta nên tập thể vào thành Trường An thay tiểu sư đệ đánh giá chút hay không?”
“Đánh giá? Đó là vị cô nương, không phải đồ cổ gì, ngũ sư huynh, ta nhắc nhở ngươi vị thư si cô nương kia là truyền nhân của Vương thư thánh, tu vi cảnh giới chỉ sợ không kém gì ngươi, ngươi mấy năm nay mỗi ngày chơi cờ trong rừng, buông lỏng tu hành, chỉ sợ căn bản không phải đối thủ của cô ấy, nếu chọc giận cô ấy để ý đi vào thành Trường An lại không ra được.”
Nghe những si nhân này nói xong lời si, đại sư huynh lắc đầu không thôi.
Thất sư tỷ đem vỏ hạt dưa còn lại dưới hộp trong chiếc kỷ trà quét đến trong tiểu lâu, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắn, cười nói: “Ta thấy thư si không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn rất tròn, cười lấy mỗi ngày véo hai cái hẳn là thoải mái.”
Trần Bì Bì nghe lời này, nghĩ những năm gần đây ở dưới ngón tay ngọc thon thả của thất sư tỷ chịu tra tấn, theo bản năng nâng tay đến muốn che hai má mập mạp của mình, lại quên trên tay có thương tích, đau đến mức sắp nhíu mày lại.
Lục sư huynh đang bưng một ly trà, hàm hậu nói: “Trong phòng rèn sắt nhiều hơi nước, cô nương đó có thể chịu đựng thời gian dài như vậy, tâm tính cực kỳ hiếm thấy, ta cảm thấy không tệ.”
Tứ sư huynh gật đầu nói: “Trong hậu sơn rốt cuộc có thể có một người thật sự hiểu phù, rất tốt.”
Bắc Cung Vị Ương cùng Tây Môn Bất Hoặc liếc nhau, buông đàn cổ ống sáo trong tay, cười nói: “Mọi người tốt mới là thật tốt, nếu mọi người đều nói thư si tốt, chúng ta tự nhiên cũng nói thư si tốt.”
Sau khi Ninh Khuyết từ hoang nguyên trở lại thành Trường An, những lời đồn giữa hắn cùng với thư si Mạc Sơn Sơn liền truyền lưu ra, mọi người trong thư viện hậu sơn cũng biết một chút, nghĩ vốn là người lưỡng tình tương duyệt, lại có đại sư huynh đề nghị, nay người từng gặp thư si đều nói tốt, như vậy tự nhiên là tốt.
Hôn sự của tiểu sư đệ thư viện hậu sơn, tựa như đã xác định như vậy.
Nhưng ngay tại lúc này, phòng trong vang lên một thanh âm.
“Không tốt.”
Thất sư tỷ khẽ nhíu mày.
Mọi người giật mình nhìn nhị sư huynh, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ nói ra lời phản đối, phải biết nhị sư huynh đời này tôn kính đại sư huynh nhất, những năm gần đây chỉ cần đại sư huynh nói chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự chấp hành.
Thất sư tỷ nhìn hắn trào phúng nói: “Tình yêu nam nữ loại chuyện này, người biết cái gì?”
Trên mặt nhị sư huynh không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ khẽ cúi đầu, nhìn bóng dáng cái mũ xưa trước người mình.
Đại sư huynh nhìn hắn bình tĩnh hỏi: “Thư si nơi nào không tốt?”
“Ta không phải nói thư si không tốt.”
Nhị sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: “Chỉ là tiểu sư đệ nếu nhất định phải cưới vợ, như vậy có đối tượng tốt hơn.”
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Vậy lại có thể là ai?”
Nhị sư huynh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt hắn, thong thả mà kiên định nói: “Tang Tang.”
Thư viện hậu sơn có vài vị sư huynh cũng không biết Tang Tang là ai, vẫn là hỏi Trần Bì Bì mới biết được, thì ra đối tượng lựa chọn trong mắt nhị sư huynh so với thư si tốt hơn, lại là tiểu thị nữ của Ninh Khuyết.
Tứ sư huynh nói: “Thư viện xưa nay không phải một nơi không thú vị lấy thân phận cưới người, nhưng tiểu cô nương tên Tang Tang này đã là thị nữ của tiểu sư đệ, nếu muốn thành hôn thì không hợp với Đường luật, tóm lại là cái phiền toái.
Nhị sư huynh mặt không chút thay đổi nói: “Không có phiền toái, chi cần để nàng ta xuất tịch.”
Tứ sư huynh nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa.
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn mắt hắn, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Ta kiên trì cái nhìn của ta.”
Nhị sư huynh nhìn lại hắn, vẻ mặt bình tĩnh mà kiên định: “Ta cũng kiên trì cái nhìn của ta?”
Đại sư huynh nói: “Đại bộ phận sư đệ sư muội đều ủng hộ ý kiến của ta.”
Nhị sư huynh mặt không chút thay đổi nói: “Sư huynh người bảo mọi người không để ý quan hệ của người cùng Mạc Sơn Sơn, nhưng cái quan hệ này đã tồn tại, cho nên ý kiến của sư đệ sư muội theo ý ta đều không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Đại sư huynh bình tĩnh nói: “Được rồi, ý kiến của sư đệ sư muội quả thật không nên liên lụy vào, những ý kiến của ta thì sao?”
“Ta không biết sư huynh ngươi vì sao sẽ có loại ý kiến này.” Nhị sư huynh nhìn mắt hắn hỏi: “Ta rất muốn biết, vì sao trên hoang nguyên người phải nhận thư si làm nghĩa muội, có phải hay không khi đó người đã chuẩn bị làm chuyện này?”
Đại sư huynh cười cười, nói: “Ta chỉ là cảm thấy Sơn Sơn cô nương này quả thật rất tốt, là xứng với tiểu sư đệ.”
Nhị sư huynh không cười, nói: “Vậy vì sao Tang Tang sẽ không thể là lương xứng của tiểu sư đệ?”
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, như có chút đăm chiêu hỏi: “Ngươi cảm thấy Tang Tang tốt ở chỗ nào?”
Nhị sư huynh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn những ngôi sao trên thác nước, nói: “Ngày đó Nhan Sắt cùng Vệ Quang Minh đồng quy vu tận, ta cùng với Bì Bì theo sau lên núi, ở đỉnh núi thấy một tiểu cô nương quỳ trên mặt đất bốc tro, tiểu cô nương đó là Tang Tang, ta cảm thấy cô ấy rất tốt, hơn nữa ta biết cô ấy là người muốn cùng một chỗ với tiểu sư đệ.”
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng đầu bút lông mềm mại nhẹ nhàng cọ qua trang giấy. Ngay tại trong mảng im lặng này, bỗng nhiên vang lên thanh âm có chút khẩn trương bất an của Trần Bì Bì: “Ta cũng cảm thấy Tang Tang rất tốt.”