Mục lục
Tương Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tằng Tĩnh phu nhân bưng canh bồ câu đi đến trước người Tang Tang, nói: “Xem dáng người nhỏ này của ngươi, bổ chút.”

Nói xong câu này, tay nàng khẽ trượt, bát canh bồ câu kia liền đổ đến dưới chân Tang Tang.

Tang Tang đứng dậy, cúi đầu nhìn mình bị ướt non nửa váy bồng cùng giày nhỏ, trầm mặc không nói.

Tằng Tĩnh phu nhân bối rối nói: “Cái này thật đúng là... Mau đi rửa một chút.”

Váy bông cùng trên giày nhiễm canh bồ câu vấy mỡ, quả thật cần rửa một chút.

Nhưng Tang Tang không động, chỉ trầm mặc cúi đầu nhìn làn váy cùng giày của mình.

Nàng nhận thấy được vị phu nhân này là cố ý đem canh bồ câu hắt đến trên người mình.

Bởi vì ở trong nháy mắt đó, nàng thấy rất rõ ràng, ngón tay phu nhân bưng bát canh rất dùng sức, căn bản không thể trượt.

Tang Tang chưa tức giận, bởi vì bát canh bồ câu đó rõ ràng đặt ở ngoài rèm thật lâu, sớm lạnh không nóng, đừng nói hắt đến trên người, cho dù là hắt đến trên mặt cũng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn nào, hơn nữa nàng không cảm nhận đến ác ý của vị phu nhân này, ngược lại có thể cảm nhận được thiện ý sợ hãi của đối phương, chỉ là nàng vì sao phải làm như vậy?

Tang Tang thường xuyên cúi đầu, không thích nhìn người ta, nhưng rất thiện úy trứ nhân.

Dùng lời của Quang Minh đại thần quan mà nói, Tang Tang từ trong đến ngoài đều là trong suốt, giống như thủy tinh trong núi sâu, có thể chiếu rọi ra màu sắc chân thật nhất thế giới này, nàng có thể rất khẳng định biết trên thế giới này đến tột cùng ai tốt với nàng, tiếc nuối là nhiều năm như vậy qua đi, người như giống Ninh Khuyết nàng từng chi gặp một người trước đó không lâu còn đã chết.

Chẳng qua nàng có thể cảm nhận được thiện ý của Tằng Tĩnh phu nhân, cho nên nàng nghe theo đối phương đề nghị, đi theo phòng trong, cởi bỏ cái váy bồng vấy mỡ kia trên người, cởi giầy đem chân thò vào trong nước ấm.

Chân Tang Tang rất nhỏ nhắn, màu da cũng khác với nơi khác của thân thể, thuần trắng như tuyết, nhìn qua tựa như hai đóa hoa trắng nhỏ lạnh run rẩy, ở trong nước sạch trong chậu chậm rãi dao động.

Từ lúc tiến vào phòng trong bắt đầu, Tằng Tĩnh phu nhân liền trên cơ bản chưa từng chớp mắt, lúc Tang Tang cởi bỏ váy bồng, hai tay trong tay áo của nàng liền khẩn trương nắm lại, lúc nàng cởi giầy, móng tay phu nhân sắp cắm vào trong lòng bàn tay, lúc nàng nhìn thấy đôi chân như hoa trắng nhỏ kia trong chậu, càng là suýt nữa cứ như vậy ngất đi.

Tằng Tĩnh phu nhân chưa ngất xỉu, chẳng qua từ nay về sau nàng luôn ở trong trạng thái hơi hơi mơ hồ nào đó.

Sau khi Tang Tang trở lại bên bàn ăn, hai tay phu nhân run run ôm một hũ canh bồ câu đến trước mặt nàng, thanh âm khẽ run nói: “Mấy năm nay người đại khái chịu khổ rất nhiều, thừa dịp bây giờ mau chóng bồi bổ nhiều chút.”

Tang Tang nhìn trong hũ váng dầu khiến người ta thèm ăn cùng thịt bồ câu nhỏ trong canh, hơi sửng sốt, thầm nghĩ lúc trước giống như từng nghe người nói một lần, chỉ là vì sao lần này lúc nghe cảm giác tựa như có chút khác?

***

Chạng vạng, Tằng Tĩnh đại học sĩ về phủ.

Tằng Tĩnh phu nhân phi thường trực tiếp, thậm chí tỏ ra có chút thô lỗ vô lễ đem những quan viên cấp dưới đến bái kiến đại học sĩ trong thư phòng đuổi đi, sau đó đi đến trước người hắn, còn chưa kịp nói cái gì, đôi mắt đỏ lên liền chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nói Tăng Tĩnh đại học sĩ cũng là kẻ độc ác, bằng không năm đó không có khả năng chỉ dùng một đêm thời gian đã đau đớn hạ quyết tâm bãi chính thế họ Thôi ở Thanh Hà quận, dùng gậy giết ba gã quản gia, dứt khoát đầu nhập trận doanh hoàng hậu nương nương. Nhưng hắn phi thường rõ ràng, địa vị mình bây giờ ở trong triều trên thực tế ỷ lại vị trí phu nhân ở trước người hoàng hậu nương nương, hơn nữa những chuyện cũ năm xưa đồng bị cộng khổ kia, hắn xưa nay đối với thế tử sủng ái có thừa, lúc này thấy nàng chưa nói đã khóc trước, không khỏi bị dọa giật mình.

Phu nhân, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm hắn khẽ run hỏi, thầm nghĩ lấy tính tình phu nhân mấy năm nay dưỡng thành, nếu không có thảm sự khó có thể gánh vác, tuyệt không đến mức thất thố như thế.

Tằng Tĩnh phu nhân lau đi nước mắt trên mặt, nhìn hắn miễn cưỡng cười nói: “Lão gia, là chuyện tốt.”

Tằng Tĩnh kinh dị nói: “Chuyện tốt gì?”

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn mặt hắn, vừa khóc vừa cười nói: “Ta tìm được con gái chúng ta rồi.”

Biết được chuyện đêm đó tiết hoa đăng gặp ở trong cung cùng với một số chuyện hôm nay xảy ra trong phủ, Tằng Tĩnh không thể tin nhìn thê tử hỏi: “Nàng nói tiêu thị nữ kia chính là con gái chúng ta? Nàng...

Nàng xác nhận không?”

Tằng Tĩnh phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Con gái bản thân ta sinh ra, đương nhiên có thể xác nhận.”

Tằng Tĩnh cũng là bị tin tức bất thình lình làm cho có chút kinh ngạc vui mừng đan xen, đứng dậy hỏi: Có bằng chứng không?”

Tằng Tĩnh phu nhân tức giận nói: “Đều đã nói là con gái bản thân thiếp sinh, nào cần bằng chứng.”

Tằng Tĩnh cười khổ nói: “Hảo phu nhân của ta, nàng không cần gạt vi phu nữa, lấy tính tình nàng, nếu không có chứng có thật, nàng nào sẽ nói với ta? Nghĩ hắn hôm nay bát canh bồ câu kia cũng là nàng cố hắt.”

Tằng Tĩnh phu nhân che miệng cười, nói: “Quả nhiên không thể gạt được lão gia, bát canh bồ câu đó là thiếp bảo Xuân Lan làm lạnh chuẩn bị sẵn, vì muốn hắt hướng dưới chân đứa nhỏ đó, để nó cởi giày cho thiếp xem chân nó một chút, ngài đoán thế nào?

Đôi chân đó của nó quả nhiên vẫn giống như mười mấy năm trước lúc vừa sinh hạ, trắng tựa như hai đóa hoa sen!”

Tằng Tĩnh hơi ngẩn ra, hỏi: “Trừ cái này còn có bằng chứng khác không?”

Tằng Tĩnh phu nhân nói: “Năm đó thiếp sau khi ở bên cạnh phòng củi sinh hạ đứa nhỏ số khổ đó, liền lo lắng bị người ta đánh tráo, trước khi hôn mê cẩn thận dò xét một lần, trên người quả thật không có bất cứ cái bớt nào, nhưng cả người ngăm đen giống như than, hai cái chân nhỏ lại là vừa trắng vừa mịn, chẳng lẽ cái này cũng chưa tính là chứng cớ? Thiếp cũng không tin còn có ai có thể sinh ra đứa nhỏ số khổ như vậy.”

Tằng Tĩnh nhớ tới cái ngày tất nhiên sẽ nhớ kỹ cả đời đó, nhớ máu ngõ nhỏ đối diện, nhớ loạn trong phủ nhà mình, nhớ tới khi đó hãn thể đó là dùng màu sắc trên người đứa bé gái làm cớ, chỉ trích tiểu thiếp sinh ra yêu nghiệt, sau đó lại âm thầm bảo vài tên quân sự đem đứa bé gái đó trộm ra khỏi phủ... Chẳng lẽ nói tiểu thị nữ Lão Bút Trai kia thật là con gái mình thất lạc nhiều năm? Nhưng nó không phải hắn là đã sớm chết rồi sao?

Hắn không biết nghĩ đến chuyện gì, mày khi thì giãn ra khi thì nhíu chặt, tỏ ra phi thường khó xử.

Tằng Tĩnh phu nhân cảm giác lòng bàn tay còn đang mơ hồ đau, nói: “Lão gia còn do dự cái gì? Còn không muốn nhanh đi thông báo Trường An phủ, sau đó nghĩ cách đem con gái chúng ta đón về! Lúc trước thiếp liều mạng mới chịu đựng chưa nói cho nó, chỉ nghĩ ngài về rồi sẽ ổn, thiếp cũng không có cách nào chịu được con gái mình lại làm tỳ nữ cho nhà người khác một ngày nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK