Triệu Tĩnh Thù muốn tối nay ăn mừng một một bữa, nhưng hiện tại Hạ Thiên Kỳ lại không có tâm trạng, dù sao trước mắt hắn vẫn chưa có manh mối nào với sự việc của Dương Thư Thành, ngoài ra Lương Nhược Vân cũng đã nhắc nhở hắn, đây chính là khảo hạch cho việc lên cấp quản lý của hắn.
Sau khi kể cho mọi người nghe những gì Lương Nhược Vân nói, Hạ Thiên Kỳ quay trở về phòng của mình.
Sau khi về, hắn thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, suy nghĩ một chút rồi gọi cho Tào Kim Hải.
Chờ vài tiếng chuông, giọng nói mệt mỏi của tào Kim Hải từ bên trong vang lên.
“Alo”
“Alo cái gì mà alo, dạo này thế nào rồi?”
“Thì ra là Hạ Thiên Kỳ, còn thế nào nữa, lại cút về trường học rồi, hàng ngày ở trong ký túc xá chơi game, mệt muốn chết”
Nghe thấy Tào Kim Hải lại quay về trường học Hạ Thiên Kỳ có vẻ kinh ngạc không khỏi gặng hỏi:
“Mày về trường từ lúc nào?”
“Vài ngày trước, mẹ tao bắt tao phải quay về trường, nói là học bao nhiêu lâu như vậy ít ra cũng phải có tấm bằng, tao nghĩ cũng thấy đúng, nên từ nhà quay lại trường, dù sao sức khỏe cũng hồi phục rồi, không lý nào lại cứ ở nhà”
“Sức khỏe? Sức khỏe mày thế nào?”
“Viêm phổi đó, không thì sao phải về nhà, còn mày, bây giờ mày đang làm gì? Cũng không gặp cái mặt mày ở trường, hướng dẫn viên nói trước mày không tham gia kỳ kiểm tra sức khỏe nên không có bằng tốt nghiệp”
“Tao là tình huống đặc biệt, tao phải tặng cho cô ta một cái túi lớn, cô ta mới mở đường cho tao.”
Nghe Tào Kim Hải nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ nhất thời chưa kịp phản ứng, hắn láo liên đôi mắt rồi hỏi dò:
“Vậy Lý Xương Dã, Thư Thành, bọn họ vẫn ổn chứ?”
“Hai thằng chết tiệt này vẫn khỏe, đang ở bên cạnh tao đây này, nghe thấy mày gọi điện cho tao nên chúng nó cứ nhìn chằm chằm vào tao, như kiểu đang GATO (ghen ghét đố kỵ)”
Nghe đến đây Hạ Thiên Kỳ cảm thấy lạnh cả gáy, hắn nuốt nước bọt cố giữ vẻ bình tĩnh nói tiếp.
“Để tao xem xét rồi sẽ trở về một chuyến, chúng mày chuẩn bị mà đón tiếp tao nhé”
“Được, để tao nói với chúng nó một tiếng, máy giữ máy nhé”
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ trở nên khó coi, hắn cúp điện thoại. có thể khẳng định được rằng sự việc này có liên quan đến người đã chết là Dương Thư Thành và Lý Xương Dã.
Nhưng mà trước mắt Tào Kim Hải đã bị dính vào chuyện này, đồng thời nghe những điều mà Tào Kim Hải vừa nói, hắn nghiễm nhiên đã quên sạch tất cả những sự việc xảy ra trước kia ở trường đại học, cùng với những chuyện trong gia đình mình.
Nghĩ đến loại lãng quên này khiến hắn cảm thấy lạnh run người.
Tào Kim Hải đã ở cùng ký túc xá với hai người đã chết trong khoảng thời gian rất dài.
Hạ Thiên Kỳ hít một hơi thật sâu, hắn không nghĩ ngợi gì nữa bèn đẩy cửa đi xuống lầu.
Thấy Hạ Thiên Kỳ có chút hoang mang, Mẫn Mẫn cùng Triệu Tĩnh Thù không khỏi gặng hỏi.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Hạ Thiên Kỳ kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn nhất. Mẫn Mẫn nghe vậy nói:
“Những việc này có liên quan tới anh, nhưng quỷ vật lại lôi người bạn cùng phòng của anh vào, anh bây giờ chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
“Những sự việc này hiển nhiên là hướng về phía tôi, tôi cũng không thể để liên lụy đến Đại Hải được”
Hạ Thiên Kỳ không muốn để Tào Kim Hải dính líu đến.
“Để chúng tôi đi cùng anh, bất luận đó là khảo hạch quản lý hay cái gì đi chăng nữa thì nó cũng là đối phó với quỷ vật, chỉ cần đến lúc đó anh đừng mềm lòng là được.”
Mẫn Mẫn nói sau đó cũng đi thay quần áo, cùng đi với Hạ Thiên Kỳ, ngay cả Triệu Tĩnh Thù và Lãnh Nguyệt cũng dồn dập đi xuống lầu, hiển nhiên là muốn đi cùng hắn.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ tràn đầy cảm động đối với mấy người đi theo hắn, vì vậy hắn cũng không dị nghị gì mà vui vẻ đón nhận sự giúp đỡ của họ. Dù sao nếu đổi lại là người khác gặp phải những chuyện này, hắn khẳng định cũng muốn ra tay trợ giúp.
Cả bốn người cùng đi. Trên đường đến học viện Anh Tài, Hạ Thiên Kỳ nói:
“Bây giờ Đại Hải đã hoàn toàn lãng quên chuyện Dương Thư Thành và Lý Xương Dã đã chết, đến ngay cả việc cả nhà hắn bị yểm bùa cũng đã quên mất rồi.
Tôi cảm thấy điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là sự lãng quên, bởi vì quên đi rồi thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Mặt khác bọn họ vẫn còn lý do để quay lại trường học, hoặc vẫn có thể ở cùng trong ký túc xá đã có người bị chết, có thể thấy là, học viện Anh Tài, hoặc là chính gian ký túc xá đó đang có vấn đề.
Vì vậy mọi người tốt nhất nên chờ ở bên ngoài, nếu phía tôi có bất cứ vấn đề gì thì tôi sẽ gọi cho mọi người.”
“Biết hai tên bạn cùng phòng của cậu là quỷ rồi thì còn phí lời làm gì nữa, giết bọn chúng đi là được, như vậy cũng bảo vệ được tính mạng của Đại Hải”
“Mẫn Mẫn”
Triệu Tĩnh Thù sau khi nghe Lưu Ngôn Mẫn nói thì cô nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, nói:
“Thiên Kỳ đã ở cùng ký túc xá với bọn họ trong khoảng thời gian ba năm, loại tình nghĩa này rất sâu đậm, nếu có một ngày chúng tôi cũng biến thành quỷ chẳng lẽ anh cũng nhẫn tâm đối với chúng tôi như vậy sao?”
“Tôi chắc chắn sẽ không đối với cô như vậy, nhưng với Lãnh Nguyệt và Đông Thiên Kỳ thì chắc chắn rồi.”
Lưu Ngôn Mẫn đứng trên góc độ của Hạ Thiên Kỳ nghĩ, cũng không dễ gì mà thẳng tay diệt trừ hai quỷ vật kia, nên hắn thở dài để mặc cho Hạ Thiên Kỳ làm.
Lãnh Nguyệt từ đầu đến giờ không nói gì, vẫn một mực nghe theo chỉ huy của Hạ Thiên Kỳ.
8h tối, mấy người đã đứng trước cổng học viện Anh Tài.
Cánh cửa học viện rộng mở, trên sân tập thể thao có thể nhìn thấy rất nhiều sinh viên, trong đó các cặp đôi nam nữ chiếm lấy một nửa, không biết mệt mỏi mà đi tới đi lui.
Hạ Thiên Kỳ trực tiếp lái xe vào trường, nhưng khi bọn họ vừa vào thì cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn thay đổi.
Hình ảnh những sinh viên trên thao trường bỗng biến thành những nấm mồ trên bãi tha ma, những dãy lớp học cách đó không xa đều biến thành những cái cây chết khô.
Hạ Thiên Kỳ phát hiện mình đang đứng trên nền đất ẩm ướt, thậm chí dưới chân mình đang đạp lên một nắm xương trắng.
“Đây là ảo ảnh sao?”
Hạ Thiên Kỳ theo bản năng muốn quỷ hóa, nhưng thân thể lại không chút nào thay đổi, hắn cúi đầu nhìn bản thân mình nhưng vẫn thấy như thường không biến đổi gì.
“Không cách nào quỷ hóa, sao có thể như vậy?”
Hạ Thiên Kỳ ít nhiều cũng cảm thấy hoảng sợ, hắn không tin bản thân mình lại mất đi khả năng quỷ hóa, chỉ là thấy bản thân mình bị ảo ảnh làm ảnh hưởng, vì vậy mới cảm thấy mình không thể tiến hành quỷ hóa.
Chỉ là lúc hắn định cúi xuống nhặt một hòn đá dưới đất thì ngơ ngác phát hiện ra bản thân mình căn bản không có cách nào di chuyển được.
“Chuyện gì thế này, tại sao mình đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Hạ Thiên Kỳ biết bản thân đã gặp phải quỷ vật, hắn rõ ràng đang ngồi cùng bọn Lãnh Nguyệt trong xe, nhưng vừa vào trong học viện Anh Tài thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi hoàn toàn.
Không chỉ không thấy bọn người Lãnh Nguyệt, không thấy trường học mà đến ngay cả năng lực của bản thân hắn cũng biến mất.
Hạ Thiên Kỳ hoài nghi rằng bọn họ vẫn còn ở trên xe, cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng hắn mơ hồ thấy ngón tay mình đau nhức, trên đầu ngón tay bị hằn vết màu đỏ, hiển nhiên là do hắn vừa thử di chuyển hòn đá kia.
Lúc Hạ Thiên Kỳ còn đang không biết tay mình bị sao thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng:”phù” Nghe giống như là có thứ gì đó đang cố chọc thủng nền đất.
Hạ Thiên Kỳ theo bản năng nhìn về hướng mà âm thanh kia truyền đến, hắn liền phát hiện ra một nấm mồ và dưới nấm mồ kia có một bàn tay trắng bệch đang thò lên, không ngừng sờ soạng bốn phía xung quanh….