Hạ Thiên Kỳ là lão đại trong đội ngũ tự nhiên đi trước dẫn đầu, trên thực tế cũng không người nào bằng lòng cướp, dù sao sự kiện đoàn thể này nguy cơ trùng trùng, một khi thật sự bước vào thôn Tường Phượng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vây trong nguy hiểm.
Một hàng ngũ hơn mười người, với thôn du lịch như thôn Tường Phượng này mà nói cũng không quá mức kỳ lạ, ngay cả nhiều hơn số người này, người trong thôn đều gặp qua, cũng từng tiếp đón.
Quán trọ Vương Lão Tam chính là nơi dừng chân tiêu chuẩn của thôn Tường Phượng, mặc dù không có máy lạnh, cũng không thể tắm rửa, thế nhưng phòng gỗ nhỏ phong cách cổ điển cũng khắc sâu vào ấn tượng của du khách đến nơi này.
Lúc Hạ Thiên Kỳ dẫn theo thủ hạ đi vào thôn Tường Phượng, thời gian đã vào lúc nhá nhem tối, ánh dương rơi trên bầu trời, ráng chiều đỏ rực dưới ánh tà dương buông xuống trên đỉnh núi chót vót phía xa, như một con phượng hoàng lửa đang đáp xuống nghỉ ngơi.
"Đẹp quá đi, thật giống một con phượng hoàng lửa."
Số người trong đội ngũ gần như là nam một nửa nữ một nửa, tính cả Hạ Thiên Kỳ, tỉ lệ nam giới mới thoáng cao hơn một chút, bảy so với sáu, nhiều hơn một người so với phái nữ.
Cho nên đối mặt với cảnh đẹp như vậy, mặc dù tất cả mọi người không có tâm tư thưởng thức, nhưng lúc này nhìn thấy, vẫn không kiềm chế được mà hô lên.
Hạ Thiên Kỳ thì lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với loại cảnh sắc này, nên hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, lại không có cảm giác gì nhìn qua nơi khác.
Vì đã vào thôn, nên có thể thấy rất nhiều thôn dân, ôm một số biểu cảm như hiếu kỳ, thích thú hay bài xích người lạ gì gì kia như thể đang xem khỉ đột trong vườn thú, mỗi người nhìn một cái, sau đó thấp giọng lén lút thì thầm với nhau.
"Lão đại, kế tiếp chúng ta phải làm gì? Không phải cứ đứng mãi ở đây bị thôn dân tham quan đi?"
Đợi sau khi đám người dừng lại tại chỗ một hời, một người đàn ông trẻ tuổi có chút thanh tú, hơi do dự hỏi Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong nhìn hắn một cái có chút lãnh đạm, người đàn ông trẻ tuổi này tên Đào Kim Sơn, là người vừa được phân tới từ bên Từ Thiên Hoa cách đây không lâu.
"Thế nào? Anh rất gấp sao? Hay anh quá sợ bị người nhìn?"
"Tôi... Cái này..."
Đào Kim Sơn bị Hạ Thiên Kỳ nói cho nghẹn lời không dám nói gì, mặc dù trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu.
"Đừng có cái này cái kia nhiều như vậy, trước kia lão đại nhắc nhở chúng ta thế nào? Lẽ nào ông quên rồi sao, điều thứ nhất chính là không được không nghe chỉ huy, cũng đừng có ôm tâm tư làm loạn.
Lão đại nói chúng ta đợi ở nơi này, nhất định là có lý do của anh ấy, những người khác đều đợi được, chỉ có mình ông đợi không nổi, ông nói ông muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn tạo phản sao!"
"Tôi... Tôi không có, tôi chỉ hỏi chút thôi, Triệu An Quốc, ông đừng ngậm máu phun người!"
"Tôi mới lười phun ông, chỉ cảnh cáo ông đừng lắm chuyện như vậy."
Đào Kim Sơn không có chút nổi giận với lời của Triệu An Quốc, vì đứng trên góc độ của hắn, Triệu An Quốc này rõ ràng chính là nịnh bợ Hạ Thiên Kỳ, nếu hắn đối đầu với Triệu An Quốc, phản bác quan điểm của Triệu An Quốc, thì tương đương với đánh vào mặt Hạ Thiên Kỳ, vậy thì hắn tuyệt đối chịu không nổi cán chổi.
"Cái miệng của mình mẹ nó thừa thãi, còn nói mấy câu vô nghĩa!"
Đào Kim Sơn càng nghĩ càng ấm ức, không khỏi tự tắt mình một cái.
Kỳ thực Hạ Thiên Kỳ cũng không có ý tứ chỉa vào Đào Kim Sơn, chẳng qua cảm thấy một tên to đầu cũng sợ bị nhìn, điều này thật sự có chút hài hước, có điều ý tứ của hắn hiển nhiên bị Triệu An Quốc xuyên tạc.
"Đừng nghĩ nhiều."
Lúc này Hạ Thiên Kỳ đi tới bên cạnh Đào Kim Sơn, sau đó vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó hắn làm một thế tay đi theo tôi, rồi tiếp tục đi vào trong thôn.
Đào Kim Sơn sững sờ tại chỗ có chút phát mộng, không biết câu "đừng nghĩ nhiều" kia của Hạ Thiên Kỳ là có ý gì.
"Đi thôi, con người quản lý Hạ rất tốt, đừng lo lắng."
Vương Tang Du cũng có chút giao tình với Đào Kim Sơn, trước đây từng cùng nhau tham dự sự kiện, nghe lời nói của Vương Tang Du, Đào Kim Sơn mới cứng nhắc gật đầu, sau khi theo Vương Tang Du đi ra vài bước, hắn mới chợt nghĩ đến cái gì, nhìn qua Vương Tang Du hỏi:
"Lẽ nào em rất thân với lão đại của chúng ta?"
"Không tính là quen thuộc, chỉ là đã từng cùng nhau trải qua sự kiện khi anh ấy vẫn còn chưa trở thành quản lý.
Mà lần đó, anh ấy đã cứu tôi một mạng."
Vương Tang Du nói xong rồi không để ý tới Đào Kim Sơn nữa, tự mình bước nhanh đi theo những người khác.
Sau khi nghe Vương Tang Du nói mấy lời này với hắn, trong lòng Đào Kim Sơn cũng yên tâm, cảm thấy nếu là người mà Vương Tang Du đã khen ngợi, cũng nói Hạ Thiên Kỳ đáng tin cậy, vậy thì hắn cũng không có lý do đi nghi ngờ cái gì, huống chi hắn cũng không có bất kỳ lý do gì để nghi ngờ.
Hạ Thiên Kỳ dẫn theo mười mấy người, từ lúc bước vào thôn đã không ngừng đi vòng quanh không mục đích, mặc dù tất cả mọi người đều không hiểu ý đồ của Hạ Thiên Kỳ là gì, nhưng đã từng có bài học kinh nghiệm của Đào Kim Sơn, tất cả mọi người tuy không nhịn được miệng, nhưng chỉ dám động chân đi theo không dám hỏi gì, mãi đến khi Triệu An Quốc có chút không nhịn được đi tới bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, nhỏ giọng hỏi hắn:
"Tiền bối, không gặp anh thời gian dài như vậy, em phát hiện anh càng đẹp trai hơn so với thời gian trước, thế nào, gần đây cuộc sống trôi qua có thuận lợi không? Có tìm người yêu, hay hoặc là ra ngoài hẹn hò không?"
"Cậu vẫn nói nhảm nhiều như vậy."
Hạ Thiên Kỳ nhìn Triệu An Quốc vừa giương nanh múa vuốt vừa khoa tay múa chân nói, lắc lắc đầu rất cạn lời.
"Thật ra em muốn hỏi đàn anh một chút, anh dẫn bọn em đi như thế này, có phải có lý do kỳ bí nào đó?"
Hạ Thiên Kỳ vừa muốn lắc đầu nói không có, chỉ là muốn đi loanh quanh trong thôn, lại thấy Triệu An Quốc như đột nhiên tỉnh ngộ vỗ đầu một cái nói:
"Em biết rồi, sở dĩ đàn anh dẫn theo bọn em đi vòng quanh, là vì làm như vậy là an toàn nhất, để cho quỷ vật ẩn mình trong thôn không cách nào ra tay với chúng ta, đồng thời còn có thể..."
"Thực lực bây giờ của cậu thế nào?"
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên quay đầu, ngắt lời của Triệu An Quốc.
"A? Thực lực của em sao? Có thể quỷ hóa tứ chi."
"Ừm, cũng không tệ lắm, đã rất gần cấp lệ quỷ."
Lời của Hạ Thiên Kỳ khiến Triệu An Quốc có chút ù ù cạc cạc, có điều không đợi hắn hỏi lại gì, Hạ Thiên Kỳ quay người đi, chỉ vào một nhà gỗ có treo bảng hiệu đề "Quán trọ Vương Lão Tam".
"Trước khi đến đây tôi đã từng điều tra, chỗ có thể nghỉ ở đây cũng chỉ có quán trọ này, ngoài nơi này ra, thì chỉ có thể cân nhắc ở nhà của thôn dân.
Nên chúng ta tạm thời dừng chân ở đây, nghe ngóng ít tình hình của thôn Tường Phượng này, sau đó mới quyết định."
Lời này của Hạ Thiên Kỳ là hoàn toàn nói cho những nhân viên dưới quyền hắn nghe, trên thực tế những nhân viên này có thể ra bao nhiêu hơi sức thì hắn cũng không để ý một chút nào, dù sao hắn có mười phần ăn chắc, quỷ vật trong sự kiện đoàn thể này không phải đối thủ của hắn.
Nên khó khăn là ở chỗ làm thế nào tìm cho ra cái thứ quỷ kia, trên một điểm này nhất định là tốn chút chất xám.
Ngoài ra vừa rồi hắn dẫn mọi người đi loanh quanh trong thôn, đây cũng không phải không có bất kỳ ý nghĩa gì, Hạ Thiên Kỳ cũng muốn xem xét tình hình trong thôn một chút, đây cũng là một phần lo lắng.
Có điều nhìn tình hình, khu thôn làng này vẫn chưa thay đổi thành quá tệ.