Nghe được lời nói của Hạ Thiên Kỳ, bạn bạn học nữ ngồi cùng bàn với hắn đã sắp không nhịn được mà bật cười, mà vào giờ phút này, vị giáo viên trung niên đang đứng trước bàn hắn kia, thì tức giận đến mức đầu đầy vệt đen, tức giận gầm thét lên:
"Anh không phải Đinh Tiểu Tiễn, anh là tổ tông sống, trong lớp này thật là không dung nổi Tôn Đại Phật này như anh!"
Lời nói của giáo viên trung niên nhất thời làm học sinh trong lớp học cười ồ một trận, giáo viên trung niên kia thuận tay cầm một quyển sách trên bàn Hạ Thiên Kỳ lên, không ngừng đập xuống bàn vài ba cái, quay lại quát lên với học sinh:
"Xem trò cười sao? Có phải đang xem trò cười không?! Muốn biến thầy cô thành trò hề phải không, cứ nực cười như vậy sao!
Nhìn cái thành tích bây giờ của các người, cái trạng thái học tập hiện tại của các người, thế này còn muốn đi đại học sao?! Nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy về nhà đi chăn bò đi!"
Giáo sư trung niên kia càng nói càng khó nghe, bất quá Hạ Thiên Kỳ thì một chút cũng không nghe vào, vì từ sau khi hắn xác nhận mình là cái "Đinh Tiểu Tiễn" gì kia, tâm tư của hắn đã không còn ở nơi này nữa.
Nếu như hắn đoán không sai, sự kiện này phải là phát triển theo như những gì Mộc Tử Hi đã phân tích kia, khi bọn họ vừa mới rảo bước đi vào trong trường học, Lương Nhược Vân đã rơi vào đánh lén của ác quỷ, bị đưa vào trong dị không gian, mà mấy người này như bọn họ thì bị quấn vào lời nguyền.
Có lẽ vốn là trong lớp sẽ có một học sinh tên là Đinh Tiểu Tiễn, cũng không biết học sinh này là xin nghỉ để về nhà, hay là nói đã bị ác quỷ kia giết chết rồi.
Nói chung, trong trường học đã bị nguyền rủa này, hắn đương nhiên bị trở thành Đinh Tiểu Tiễn, một học sinh năm hai lớp năm.
Nếu đúng như hắn đã nghĩ, vậy thì có lẽ những người khác cũng không khác gì hắn, đoán chừng đều ở trong những lớp khác ở nơi này.
Nghĩ tới chỗ này, biểu tình của Hạ Thiên Kỳ không khỏi trở nên cổ quái, mấy người này bọn họ trái lại cũng không tồi, dù sao đã hơn hai mươi tuổi dầu rồi, so với học sinh cao trung cũng không thua kém bao nhiêu tuổi, ngụy trang thành học sinh trái lại cũng có thể ngụy trang ra được, thế nhưng loại nhân vật ông chú như Từ Thiên Hoa này, nếu ngồi trong lớp học bị giáo viên giáo huấn, hình ảnh kia có lẽ rất thú vị.
Nghĩ tới bộ dạng Từ Thiên Hoa bày ra bộ mặt người chết bị giáo viên lớp học mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu, Hạ Thiên Kỳ không khỏi bật cười.
Tiếp theo, hắn lại cảm giác cổ bị người xách lên, nước bọt kinh tởm lần nữa bắn lên mặt hắn:
"Anh thật là không muốn mặt mũi, nói anh, anh rốt cuộc còn cười được, cút ra hành lang đứng cho tôi, khi nào tới hết tiết buổi trưa mới được đi!"
Cứ như vậy, Hạ Thiên Kỳ bị cưỡng ép lôi ra khỏi lớp học.
Đứng ở ngoài hành lang lớp học, nhìn hình ảnh thỉnh thoảng có người đi qua, trái lại Hạ Thiên Kỳ thật sự có một loại cảm giác quay trở lại thời gian học cao trung, khi đó vì hắn cứ đánh nhau gây họa mà không ít lần bị đuổi ra ngoài phạt đứng.
Mặc dù kỷ niệm của trường cao trung là tràn đầy hơi thở thanh xuân, là rất tươi đẹp, nhưng lúc này hiển nhiên Hạ Thiên Kỳ không có tâm tư trở về cái chỗ này, hắn cần phải xác định những người còn lại ở lớp nào nhanh một chút mới được.
Dọc theo hành lang, Hạ Thiên Kỳ đi tới lớp bên cạnh, lướt mắt qua nhìn vào trong lớp một chút, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại đi tới một lớp học khác.
Không ngừng nhìn qua một lần toàn bộ lớp học của nhóm lớp mười một, Hạ Thiên Kỳ không phát hiện ra bóng dáng của đám người Lãnh Nguyệt. Hắn theo thói quen rút một điếu thuốc lá trong túi, nhưng sau đó hắn lại bỏ vào, dù sao thân phận của hắn bây giờ là học sinh, nếu vì hút thuốc mà bị đuổi ra khỏi trường học, thì coi như lợi bất cập hại.
Trong lòng suy nghĩ một chút, Hạ Thiên Kỳ lại chạy thẳng lên lầu.
Vòng vo hết một lần trên lầu, Hạ Thiên Kỳ cũng không thấy bóng dáng của đám người Lãnh Nguyệt, điều này cũng khiến trong lòng hắn rất bất an, không biết mấy người Lãnh Nguyệt không có trong trường học thì sẽ ở nơi nào.
May mà lầu dưới hắn còn chưa đi tới, cho nên vẫn còn có một đường khả năng.
Tìm trọn một vòng ở tầng một, trán Hạ Thiên Kỳ dần dần rỉ ra mồ hôi lạnh, lúc này đã đi tới tầng một của tòa nhà giảng dạy.
Đi từ trên lầu xuống, vừa muốn bắt đầu tìm kiếm, Hạ Thiên Kỳ lại thấy một tên béo lùn bị một cước đạp ra khỏi lớp học, suýt nữa ngã sấp mặt.
Hạ Thiên Kỳ bị tên mập này chọc cho quá sức, nhưng không để ý cái gì, lại tiếp tục tìm kiếm thêm một dãy lớp học, mãi đến khi lục soát hết một lần cả tòa nhà giảng dạy mới thôi.
Nhưng lại không nhìn thấy cho dù chỉ một người quen.
Không nhìn thấy Lãnh Nguyệt, không nhìn thấy Mộc Tử Hi, ngay cả Từ Thiên Hoa và hai quản lý mới kia cũng không thấy.
"Lẽ nào chỉ có một mình mình trong trường học đi?"
Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một chút cảm thấy trong trường học này, ngoài tòa nhà giảng dạy ra còn có canteen, còn có phòng làm việc giáo viên, mấy người Lãnh Nguyệt cũng có khả năng trở thành giáo viên đi.
Đang định chạy đi xem một chút, Hạ Thiên Kỳ lại nghe được sau lưng vang lên một tiếng động, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, rốt cuộc phát hiện người gọi hắn là tên mập vừa bị giáo viên đạp ra ngoài kia.
"Cậu gọi tôi? Có chuyện gì không?"
Tên mập nghi ngờ nhìn Hạ Thiên Kỳ, do dự một chút sau đó nói một câu mang tính thăm dò:
"Sự kiện đoàn thể?"
Nghe được bốn chữ "sự kiện đoàn thể" ra khỏi miệng tên mập này, Hạ Thiên Kỳ tức khắc kinh ngạc há to miệng, sau đó phản ứng kịp, nhìn tên mập kia hỏi:
"Cậu là ai?"
"Mộc Tử Hi."
Tên mập suy nghĩ một chút nói.
"Cậu nói cậu là Mộc Tử Hi?"
Lúc nghe tới tên mập này nói mình là Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ tức khắc nhịn không được cười phụt, vì tên mập này không những dáng người rất tròn, đồng thời bộ dạng cũng tương đối hèn hạ, đôi mắt còn không lớn bằng hạt đậu.
"Có gì buồn cười sao? Nhìn cái bộ dạng cười cợt đê tiện kia của cậu, nhất định là Hạ Thiên Kỳ."
Không đợi Hạ Thiên Kỳ giải thích thân phận của mình, tên mập kia đã đoán được.
"Anh thật sự là Mộc Tử Hi mà, sao lại biến thành như vậy... Ha ha... Không được... Anh để tôi cười chút đã..."
"Có thể đừng cười hay không, bộ dạng bây giờ của cậu cũng không tốt lành gì, bộ dạng giống như dưa leo thiếu nước vậy."
Mộc Tử Hi thấy Hạ Thiên Kỳ vẫn cười không ngừng, cũng khó chịu hắt máng nước lên hắn.
Hai người đi tới WC tầng một, sau đó mỗi người châm một điếu thuốc mà hút.
"Tôi cảm thấy bộ dạng của mình không thay đổi, quần áo vẫn là quần áo trước đó, nhưng trong mắt người khác thì hiện tại tôi đang mặc đồng phục học sinh."
Hạ Thiên Kỳ sờ sờ thuốc lá và bật lửa, cùng với chứng nhận công tác của hắn trong túi, đây chính là quần áo hắn mặc trước khi đi vào nơi này.
"Chắc là lời nguyền thay đổi nhận thức của chúng ta trên phương diện này, bất quá loại sửa đổi này ít nhiều gì khiến tôi có chút bận tâm."
Với lần này Mộc Tử Hi có vẻ có chút lo lắng, có điều gương mặt béo tròn hiện tại phối hợp với hắn, thì tràn đầy cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Hạ Thiên Kỳ không dám nhìn Mộc Tử Hi nữa, vì hắn thật sự sợ không khống chế được bản thân, đá cho Mộc Tử Hi một cước thật mạnh. Nói thật, bộ dạng gợi đòn thế này, trước giờ hắn vẫn là lần đầu gặp phải.
"Anh lo lắng cái gì? Dáng vẻ của chúng ta chỉ là thay đổi trong mắt đối phương mà thôi, cũng không phải thuộc về thay đổi trên bản chất."
"Mặc dù cậu nói không sai, thế nhưng loại tình huống này lại ẩn giấu một loại nguy hiểm, đó chính là anh không thể biết người đứng trước mặt cậu thật sự có phải người tham gia sự kiện đoàn thể lần này hay không.
Mấy thứ đồ như thẻ chứng nhận công tác này, nếu lời nguyền có thể biến cậu thành bộ dạng của một trái dưa leo thối trong mắt tôi, vậy thì cũng có thể cho tôi thấy cậu không hề có giấy chứng nhận công tác.
Cho nên chỉ từ trên thị giác, là không có cách nào phân biệt thật giả."