Có cha mẹ ở bên cạnh tuyệt đối không cần lo mình bị đói bụng, nhưng hiện tại, hắn cũng chỉ có thể tự thân vận động để có được cơm no áo ấm.
Mở một gói mì ăn liền, nhưng chưa kịp bỏ vào nồi thì điện thoại đang đặt ở trên bàn rung lên. Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người đang gọi tới là bạn cùng phòng đại học của hắn, Tào Kim Hải:
"Đợi không kịp muốn gặp mình rồi sao?"
Hạ Thiên kỳ lẩm bẩm một câu, sau đó nhận điện thoại, lên tiếng trêu chọc:
"Sao vậy Hải Công Công, có phải không..."
"Thiên Kỳ, bây giờ mày có rảnh không?"
Hạ Thiên Kỳ nói chưa xong câu, đã bị giọng nói có chút khàn khàn của Tào Kim Hải cắt ngang, nghe có vẻ giống như có chuyện gì xảy ra.
Thu lại giọng điệu tươi cười, Hạ Thiên Kỳ vội vàng hỏi:
"Rảnh, mày không sao chứ?"
"Nếu rảnh thì tranh thủ thời gian về trường học một chuyến đi, Xương Dã... Xương Dã... và Thư Thành xảy ra chuyện..."
Nói dứt câu, phía bên kia điện thoại, giọng nói của Hải Công Công đã trở nện nghẹn ngào.
Đạp mạnh chân ga, không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, hốc mắt Hạ Thiên Kỳ hồng hồng mơ hồ nhìn chằm chằm về phía trước, bên tai cứ văng vẳng câu nói gần như sụp đổ của Tào Kim Hải:
"Xương Dã... và Thư Thành xảy ra chuyện..."
Khi Hạ Thiên Kỳ dừng xe trước học viện Anh Tài, thì cửa của học viện đã bị phong tỏa, hắn xuống xe, đứng ở ngoài cửa nhìn vào phía xa xa ở bên trong, bắt gặp mấy cái đèn báo hiệu đang lóe lên.
Không thể nghi ngờ nữa, trong trường học có chuyện.
Mấy người gác cổng trông coi cửa lớn chặt chẽ, bởi vì đã gần nửa đêm, vậy nên những vùng lân cận trường học không có lấy nửa bóng người, mà cũng không phải, nơi này đã bị những người tới xem náo nhiệt vây kín, chật như nêm cối.
Không ngừng giải thích với mấy người gác cổng mình là sinh viên của học viện, cũng nói thêm mình với người xảy ra chuyện là bạn cùng phòng, lúc này, người gác cổng mới hé nhỏ cánh cửa, cho hắn đi vào.
Bởi vì lúc xe cảnh sát tiến vào, học sinh còn ở trong trường đều đã bị kinh động, đại bộ phận đều nghiêng đầu ra cửa sổ để xem náo nhiệt, cũng có một ít người dứt khoát từ trên lầu chạy xuống bãi tập.
Dù số người đi xuống chỉ rất nhỏ, nhưng nhân số trong trường rất lớn, vậy nên những người đang vây quanh bãi tập để xem cũng đã chật cứng.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ nóng như lửa đốt chạy tới, quả nhiên là ký túc xá nam lúc trước hắn ở, ngẩng đầu nhìn về ký túc xá mình đã sống ba năm, màn cửa ở nơi đó đã bị ai đó cố ý kéo lên.
"Này, nhường đường một chút, nhường một chút!"
Hạ Thiên Kỳ gạt đám người ra, nhưng lại bị nhóm cảnh sát ở ngoài cửa ngăn lại:
"Tôi nói lại lần cuối, hiện tại ai cũng không thể vào!"
"Người xảy ra chuyện chính là bạn cùng phòng của tôi, tôi nhất định phải lên đó!"
Cảnh sát nói chắc chắn như đinh đóng cột, càng làm cho Hạ Thiên Kỳ thêm cứng rắn, lúc cảnh sát muốn nói thêm gì đó, thì hắn đã lấy tờ giấy chứng nhận công tác của mình, đến trước mặt gã ta:
"Hiện tại tôi có thể vào hay không?"
Sau khi cầm lấy chứng minh công tác của Hạ Thiên Kỳ, đầu tiên trên mặt lộ ra chút nghi hoặc, nhưng sau đó, lại giống như biến thành người khác vậy, gật nhẹ đầu thả hắn đi vào trong.
"Ừm, cậu có thể vào trong."
"Hắn dựa vào cái gì mà có thể vào chứ, chúng tôi cũng muốn vào!"
"Xảy ra chuyện với người ở ngay phòng bên cạnh, chúng tôi phải..."
Hạ Thiên Kỳ không thèm để ý đến những lời bàn tán sau lưng, sau khi lấy lại giấy chứng minh công tác trên tay cảnh sát, đã vội vã chạy lên lầu.
Lúc hắn từ phía dưới chạy lên, vừa kịp nhìn thấy hai nhân viên công tác đang ke một bộ cáng cứu thương từ trong phòng ký túc xá đi ra, trên cáng cứu thương phủ một tấm vải trắng, không khó để nhận ra, người nằm trên đó đã chết.
Hiển nhiên hai người kia không muốn giữ thi thể quá lâu, khi thấy Hạ Thiên kỳ cứ đứng nguyên tại chỗ phía cầu thang, không khỏi khó chịu, đều cảm thấy kỳ lạ, không biết hắn đã làm cách nào để lên đây.
Hai nhân viên đang ke thi thể xuống cầu thang, giữa đường gặp phải Hạ Thiên Kỳ, hắn cũng không để ý nhiều chuyện như vậy, vội vã xóc lên tấm vải trắng phủ trên cái càng, sau đó một khuôn mặt người chết đã biến dạng hoàn toàn.
Sỡ dỉ gọi là biến dạng hoàn toàn là vì, trên khuôn mặt này tràn đầy da thịt bị dao đâm vào, mỗi bên đều có một nhát dao, nếu không phải người quen thuộc thì vốn dĩ đã không thể nhận ra thân phận của thi thể.
"Thư Thành..."
Trong chớp mắt nhìn thấy thi thể, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong đầu "Ông" lên một chút, không thể tin được vào điều mà mắt mình nhìn thấy là thật.
"Cậu là ai, ai cho phép cậu làm bậy!"
"...!"
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không để tâm đến lời chỉ trích của hai nhân viên kia, nhanh chóng cất bước tiến về phòng ký túc xá của mình.
Thì bắt gặp đứng cạnh cửa phòng đang có ba người. Trong đó, có hai người là cảnh sát canh giữ, người còn lại chính là Tào Kim Hải tâm trạng hoàn toàn sụp đổ, đang bụm mặt khóc.
"Đại Hải..."
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng gọi một câu.
"Ai cho cậu vào đâu!"
"Nói cậu đấy!"
Hiển nhiên là hai viên cảnh sát xem Hạ Thiên Kỳ lợi dụng nước đục béo cò trà trộn vào đây, nhao nhao tiến về phía hắn.
Hạ Thiên Kỳ cũng lười nói nhảm với bọn họ, lấy giấy chứng minh công tác ném cho bọn họ xem, sau đó bước nhanh về phía Tào Kim Hải, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào vai hắn:
"Đại Hải, rốt cục thì chuyện gì xảy ra?"
Nghe thấy giọng nói của Hạ Thiên Kỳ, Tào Kim Hải đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên:
"Xương Dã giết... giết... Thư Thành... Xương Dã điên rồi..."
"Gì cơ? Thư Thành là do Xương Dã giết chết? Chuyện này sao có thể chứ!"
"Tao cũng hi vọng đây là mơ, nhưng mà Thiên Kỳ... Tất cả đều là sự thật, cha mẹ của Thư Thành đang đến đây, tao thực sự không biết, sau khi nhìn thấy nó thì sẽ như thế nào..."
Nói đến đoạn này, Tào Kim Hải đã nghẹn ngào nói không ra lời.
"Không thể nào, làm sao Xương Dã lại giết chết Thư Thành."
Trong ấn tượng của hắn, mặc dù quan hệ của Lý Xương Dã với Dương Thư Thành và Tào Kim Hải không được tốt, nhưng tuyệt đối cũng không tính là tệ, càng không có khả năng có ân oán lớn đến mức phải giết người như vậy.
"Xương Dã đâu rồi?"
"Bị cảnh sát mang đi rồi."
Sau khi đã xem qua giấy chứng nhận công tác của Hạ Thiên Kỳ, hai viên cảnh sát cũng không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, hoàn toàn mặc kệ hắn tùy ý đi vào hiện trường vụ án.
Trên mặt đất trong phòng ký túc xá trên giường thậm chí trên tường cũng dính đầu vết máu đỏ sậm, Hạ Thiên Kỳ đều có thể tượng tượng được, cảnh tượng Dương Thư Thành bị từng dao, từng dao một giết chết thê thảm như thế nào.
"Nếu chuyện này thật sự do Xương Dã làm, vậy thì cậu ta đúng thật là điên rồi!"
Chỉ việc Tào Kim Hải nói chuyện này do Lý Xương Dã làm, nhưng lại không tận mắt chứng kiến, bên phía cảnh sát cũng không thể chứng thực được điều đó, vậy nên hắn rất khó có thể tiếp nhận chuyện này.
Nhìn màn cửa đang che kín của sổ, trong đầu Hạ Thiên Kỳ không khỏi hiện ra từng màn, ngày xưa bọn hắn sống trong ký túc xá này như thế nào.
Cùng nhau uống rượu, hút thuốc, lại ở cùng một chỗ chơi game.
Vậy mà bây giờ, tất cả mọi chuyện qua. Những ký ức đẹp đẽ ùa về, nhưng không thể nào quay lại được.