Biên: Hàn Phong Vũ
*Raw cho bạn nào cần xác nhận: 南沙滩
Bãi Trường Sa là một hòn đảo nhỏ gần Nam Hải, bốn mùa như xuân, người dân sống ven biển ăn biển, từ sớm đã ra biển đánh cả kiếm sống, nhưng theo sự phát triển của mấy thập niên gần đây, nơi này đã sớm trở thành chỗ lý tưởng cho du khách ngắm cảnh.
Có rất nhiền người dân bản địa đã bỏ truyền thống của thế hệ trước, bắt đầu phát triển sự nghiệp du lịch, từ ngư dân trở thành mở quán câu cá, mở tiệm cơm, làm hướng dẫn viên du lịch, chuyên phục vụ cho các khách du lịch nước ngoài kia, để bọn họ có thể cảm nhận chính xác phong cảnh tươi đẹp của bãi Nam Hải, và nhân văn, văn hóa riêng biệt của nơi này.
Ngay cả những ngư dân truyền thống còn phát hiện ra cơ hội kinh doanh mới, thì càng không cần nói đến những thương nghiệp kia, họ tìm đến những địa điểm cao cạnh biển, xây lên từng căn biệt thự ven biển có thể ngắm biển.
Vì địa thế nơi này khá cao, hiển nhiên không cần phải lo lắng việc lên xuống của thủy triều, vì không còn mối nguy này, nên giá phòng ven biển ở nơi này, loại tiện nghi nhất cũng phải 100 ngàn.
Đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn một mảnh màu xanh lam mênh mông cách đó không xa, ngửi mùi đến từ đại dương lùa vào phòng, Hạ Thiên Kỳ chỉnh chỉnh lại cái quần đùi của hắn, có chút cảm khái nói:
" Ở đây người tốt, điều kiện tốt, phong cảnh cũng đẹp.”
"Phong cảnh nơi đây đẹp tôi có thể hiểu được, nhưng cậu nói người tốt này là có ý gì?"
Triệu Hối Phong ngồi trước bàn ăn, rất có kiên nhẫn trở hải sản trên bếp nướng, cảm thấy vừa chín tới rồi, lại gắp lên một đũa nguyên liệu nướng đã được trộn xong gia vị nướng trước đó lên.
Mùi thơm hải sản bay lên, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục giả vờ ngắm cảnh nữa, vội vàng tung tăng tung tẩy chạy tới, đặt mông ngồi xuống trên ghế ăn.
"Chả trách lúc nào người ta cũng đặt bãi cát và mỹ nữ chung một chỗ, mỹ nữ trên bãi cát bên ngoài thật đúng là không ít, chú nói thật với con đi, đây có phải lý do chú chọn chỗ này để định cư hay không?"
Hạ Thiên Kỳ có chút xấu xa nói xong, Triệu Hối Phong đưa tay vỗ một cái lên đầu Hạ Thiên Kỳ:
"Nói nhảm, nếu nơi này đến cộng lông cũng không có, chẳng bằng ở lại thành phố Tuyên."
Thấy Triệu Hối Phong làm ra bộ mặt háo sắc, Hạ Thiên Kỳ tức khắc hiểu ngay, thừa dịp Triệu Tĩnh Thù ở dưới lầu tắm rửa chưa lên, Hạ Thiên Kỳ lại cười xấu xa hỏi:
"Mọi người điều nói làm ông chủ, ngủ với phụ nữ đơn giản như hít thở không khí vậy. Chú độc thân nhiều năm như vậy, đừng có nói với con là chú luôn thủ thân như ngọc. Những lúc cô quạnh chú điều dân hiến hết cho hai tay của chú đi."
"Câu nói như thế này là vai dưới có thể hỏi à?"
Triệu Hối Phong nghe Hạ Thiên Kỳ nói xong, bộ mặt già nua nháy mắt biến sắc, vội vàng quay đầu nhìn về phía cầu thang
Thấy Triệu Tĩnh Thù vẫn chưa lên tới, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Có thể không tìm sao, chú cũng không phải có chỗ thiếu sót về phương diện kia. Nhưng mà khi ấy Tĩnh Thù còn quá nhỏ, chú sợ nó biết rồi thì không cách nào tiếp nhận, thế nên chú luôn kín đáo thực hiện."
"Hắc hắc. Con biết ngay là vậy mà!"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong nhất thời cười tới phun ra ngoài, nhưng rất nhanh hắn lại cố nhịn vui vẻ. Bày ra một bộ dạng tôi đây vô cùng hiểu nói:
"Đàn ông mà, đặt biệt lại là một người đàn ông độc thân thành đạt, chuyện tán gái là rất bình thường."
"Tôi là người bình thường, nếu nhóc con nhà cậu dám tán gái sau lưng tôi, để tôi biết được, tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu."
"Ách..." Hạ Thiên Kỳ nghe xong nhất thời lúng túng không biết phải nói cái gì cho tốt.
Triệu Hối Phong nói xong cũng có chút hối hận. Nhanh chóng đổi giọng nói:
"Đương nhiên, tôi nói nếu như sau này cậu nói tốt với con gái tôi.
Bất quá chúng ta đã nói trước, cậu tốt xấu gì cũng không thể nói chuyện của tôi cho con gái tôi biết, nếu không tôi cho cậu đẹp mặt!"
Triệu Hối Phong nói vô cùng tàn nhẫn, Hạ Thiên Kỳ nghe xong gật gật đầu liên tục biểu thị tôi đây không dám, sau đó cũng không nói gì nữa, mang bao tay vào, gắp hải sản nướng đến sắp cháy trên mâm nướng xuống.
Mùi hải sản nướng không làm hắn cảm thấy buồn nôn, nhưng khi Hạ Thiên Kỳ ăn thử một miếng cá nướng nhỏ, hắn chỉ thiếu chút nữa là phun ra ngoài, vì Triệu Hối Phong ngồi ở đây, vì vậy hắn chỉ có thể làm bộ như không có việc gì xảy ra mà cố gắng nuốt xuống.
"Con vào toilet rửa tay."
Chạy vào phòng vệ sinh, Hạ Thiên Kỳ gục mặt xuống bồn cầu nôn khan một hồi, vì chỉ ăn một miếng nhỏ nên cũng không phun ra được cái gì, thế nhưng trong dạ dày của hắn đang đảo lộn cả lên rất khó chịu.
Mở vòi sen ra hứng ít nước súc miệng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới quay lại phòng khách, vừa đúng lúc Triệu Tĩnh Thù cũng lên đến nơi.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đi ra khỏi phòng vệ sinh, Triệu Tĩnh Thù lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, sau khi Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống, đột nhiên Triệu Tĩnh Thù lấy hai quả táo, đưa đến trước mặt Hạ Thiên Kỳ.
Triệu Hối Phong thấy Triệu Tĩnh Thù đưa hai quả táo cho Hạ Thiên Kỳ, ông không khỏi nghi ngờ hỏi:
"Ở đây có một bàn mỹ vị hải sản, đưa táo cho Thiên Kỳ làm gì?"
" Cái kia... gần đây con đang giảm béo, thèm ăn thứ khác cũng không hay lắm."
Thấy bộ dạng ấp a ấp úng của Hạ Thiên Kỳ, mặc dù trong lòng Triệu Hối Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ lầm bầm ngoài miệng một câu:
"Người trẻ tuổi các người bây giờ, thực là không hiểu nổi."
Một bữa tiệc hải sản phong phú, nhưng Hạ Thiên Kỳ chỉ ăn hai quả táo, Triệu Hối Phong cũng đã ăn tương đối rồi nên cũng không ăn thêm, trái lại Triệu Tĩnh Thù ăn khá nhiều sò biển và tôm lớn.
Ăn cơm xong, Triệu Hối Phong lại đuổi Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi ra ngoài một chút, tất nhiên mục đích là muốn tạo cơ hội cho hai người họ, Hạ Thiên Kỳ biết rõ như vậy, nhưng trong lòng một chút cũng không ghét, dù sao ở cùng Triệu Tĩnh Thù vốn là chuyện rất thoải mái.
Đi dọc theo bãi cát dẫn đến bãi biển, trên đường bọn họ thấy không ít tình nhân tay trong tay, vừa nói vừa cười, hoặc đi trước bọn họ, hoặc là đang thân mật trên đường bị bọn họ vượt qua.
Nắng chiều chiếu lên bãi cát, gió biển thổi nhè nhẹ, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy từ lúc hắn gia nhập công ty đến nay, hôm nay là ngày hắn cảm thấy thoải mái nhất.
"Chờ sau này có cơ hội, hẳn nên rủ Mẫn Mẫn và Lãnh thần đến đây chơi."
"Bọn họ trở về chưa?"
"Vẫn chưa, có điều cũng nhanh thôi."
Trước kia Hạ Thiên Kỳ từng liên lạc với Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn, thế nhưng di động của hai người đều không kết nối được, gửi tin tức cho bọn họ qua điện đàm cũng không nhận được hồi âm.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ cùng Triệu Tĩnh Thù đang hưởng thụ sự thoải mái hiếm thấy này, lúc bọn họ vai sóng vai đi chậm trên bờ cát vàng, trên một quốc lộ ven biển cách bọn họ không quá xa, một chiếc xe bus cỡ trung chậm rãi ngừng lại.
"Đến nơi rồi, các người theo con đường này đi thêm chút nữa là đến biệt thự ven biển."
Lúc này tài xế đứng dậy, quay lại nhìn du khách phía sau chỉ chỉ một dãy biệt thự cách đó không xa nói.
"Rốt cục đến nơi rồi, tôi ngồi đến mức thắt lưng cũng muốn gãy ra."
"Mọi người đừng ngủ nữa, đến trạm rồi."
Trên xe tổng cộng có 9 người, nam có nữ có, lớn nhất cũng không quá 30 tuổi, đại đa số đều là dáng vẻ hai mươi mấy tuổi.
Trương Xuân Tuyết đeo túi xách, uể oải bước xuống xe, chân vừa mới rơi xuống đất, lại nghĩ đến chuyện gì mà rụt trở lại, quay đầu nhìn tài xế hỏi:
"Đến khi trở về, ông lại đến đón chúng tôi đúng không?"