Làm một cảnh sát thâm niên lăn vộn bên bờ vực tử vong nhiều năm, cảm giác bén nhạy với nguy hiểm của Diệp Kiện đã trở thành một loại bản năng. Huống chi không chỉ là hắn, mấy tổ viên cùng tổ chuyên án với hắn cũng có loại trực giác này.
Nếu bọn họ không lập tức rời đi, ngược lại còn vào tra xét, tất nhiên cũng sẽ biến thành một thành viên trong số tử thi khắp nơi trên đất kia.
Sáu người mất hồn mất vía chạy khỏi khu vực của đồn cảnh sát kia, trong quá trình có mấy tổ viên kinh nghiệm hơi yếu một chút, đáy lòng phát rét không ngừng hỏi thăm Diệp Kiện:
"Tổ trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại thế này?"
"Cậu hỏi tôi cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng chọn chạy trốn chắc là đúng."
Diệp Kiện cũng không giải thích thêm là gì, bời vì cái này đã vượt quá phạm trù nhận thức của hắn, rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào giải thích thì cứ giải thích là xong chuyện.
Sau khi băng qua ba con phố trước mắt, mấy người mới thật sự không chạy nổi mà dừng lại. Bọn họ cũng chưa quen thuộc với thành phố này, trước đó lao tới nơi toàn bộ sức chú ý đều đặt trên chuyện phá án, tự nhiên cũng không đi dạo xung quanh một chút nào.
May mà nhìn tình hình bên này cũng không giống xảy ra chuyện gì, bất kể là xe hay người đi bộ đều không ít.
"Tổ trưởng, trước mặt có một trung tâm thương mại."
Ngay khi Diệp Kiện đang suy nghĩ tiếp theo bọn họ phải đi đâu, một tổ viên đột nhiên chỉ vào đường phố đối diện hô một tiếng.
Nghe vậy, Diệp Kiện cũng nhìn lại theo phương hướng được chỉ kia, ngay sau đó gật đầu nói:
"Chúng ta tới chỗ đó đi, chỗ nhiều người tập trung, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta còn có thể giành được chút thời gian giảm xóc."
Dẫn theo 5 tổ viên, đoàn người Diệp Kiện vào trung tâm thương mại rất nhanh, có rất nhiều người đi dạo trong trung tâm thương mại, mặc dù còn không tới mức chen chúc, nhưng ít nhiều gì cũng có thể khiến bọn họ yên tâm một chút.
Đón thang máy đi tới lầu 2, bọn họ cũng không đi loạn, mà là tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sáu khuôn mặt trắng bệch cúi rất thấp, lại nói tiếp thì trong lòng của mỗi người đều là vừa hoảng sợ vừa trào phúng, hoảng sợ chính là hoàn toàn không biết tất cả những gì đang diễn ra ở nơi này, còn như trào phúng, thì bọn hắn lấy tư cách là đấu sĩ chống lại lực lượng gian ác, vậy mà không hề để lại một chút dũng khí tác chiến, điều tra rõ tất cả.
"Loại cảm giác này thật sự quá chán ghét."
Một gã tổ viên đầu có hơi trọc, siết chặt nắm tay có chút không cam lòng nói.
Diệp Kiện nhìn hắn một cái, sau đó lắc đầu ra hiệu không sao cả, khuyên giải nói:
"Không có gì chán ghét hay không, chúng ta cũng không phải là cảnh sát ở nơi này, cũng không phải quân đội ở nơi này, chúng ta tới đây vừa để điều tra án, nếu vị án đã tra rõ rồi, nhiệm vụ của chúng ta ở đây coi như hoàn thành.
Nếu không phải nơi này xảy ra phong tỏa quỷ dị, hôm qua chúng ta đã quay về rồi.
Nên không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không liên quan tới chúng ta, cứ bảo vệ tốt bản thân là được."
Nghe được lời của Diệp Kiện, người này trầm mặc gật đầu, nhưng rất nhanh lại nghe một tổ viên nữ duy nhất trong tổ nói:
"Nhưng chúng ta là người có tâm tư tình cảm, có phải muốn lan truyền tin tức này đi hay không, dù sao là đại đội hình cảnh gặp chuyện không may, lẽ ra nên để cho đồn cảnh sát phía dưới biết chút tình hình lúc đầu.
Từ đồn cảnh sát Thiết Tây, đến đại đội hình cảnh, thứ giết người gì gì kia hình như cố tình nhắm vào cảnh sát bọn họ, nói không chừng kế tiếp nó sẽ ra tay với đồn cảnh sát nào phía dưới nữa."
Nghe lời nói của tổ viên nữ kia, trên mặt của Diệp Kiện nổi lên do dự đấu tranh, suy nghĩ một chút hắn lại đồng ý gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra nói:
"Gọi ra bên ngoài không được, thế nhưng gọi bên trong vẫn có thể, bây giờ tôi gọi điện thoại cho Bắc Cương bên kia, để bọn họ gửi tin tức này đi."
Diệp Kiện nói xong, lại bấm một dãy số, nhưng hắn vừa mới bấm xong một dãy số, còn chưa kịp gọi đi, lại nghe tiếng phụ nữ kêu thảm thiết vang lên phía dưới.
Tiếng hét thảm này cũng khiến cả trung tâm thương mại vốn có chút tiếng động lớn rầm rĩ thoáng chốc yên lặng tới cực điểm, mấy người Diệp Kiện theo bản năng đứng lên khỏi chỗ ngồi, sau đó nhìn lại vị trí phát ra tiếng kêu thảm thiết phía dưới.
Kết quả lại thấy một đoàn sương mù như bầy dơi đen đang điên cuồng đuổi giết người ở phía dưới.
Những người này có đi dạo trung tâm thương mại, có nghỉ ngơi, nhưng nhiều hơn là một số nhân viên làm việc.
Tốc độ của màn sương mù đen như bầy dơi kia vô cùng nhanh, mọi người hoàn toàn không kịp chạy trốn, đã bị màn sương mù đuổi kịp phía trên, hoặc là bị cắn xé thành tàn thi, hoặc là bị hút khô máu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, người của một tầng phía dưới đã bị tàn sát hầu như không còn.
Mà trên chỗ cửa trung tâm thương mại, có một cô gái có khuôn mặt màu xám trắng, mắt lộ ra màu đỏ như máu tráng đầy oán độc, toàn thân bị vây trong sương đen, trên mặt mang theo điệu cười gằn tàn nhẫn.
Bọn người Diệp Kiện đều bị cảnh tượng thê thảm phía dưới dọa sợ đến ngây dại, một lúc lâu sau, Diệp Kiện mới sợ lạnh cả sóng lưng, vội vàng hô lên với mấy người vẫn còn đang sững sờ bên cạnh:
"Mau! Chúng ta chạy đi từ cửa hông!"
Nghe được lời nhắc nhở của Diệp Kiện, lúc này mấy người mới phản ứng được, vội vàng bỏ chạy tới thang lầu xéo phía đối diện, muốn nhân cơ hội trốn xuống dưới sau đó theo cửa hông rời đi.
Chẳng qua khi bọn họ vừa chạy trốn tới thang máy bên cạnh, lại phát hiện, chỗ cửa hông đã sớm hóa thành một biển thi thể, một bầy dơi do màn sương đen hóa thành, không ngừng bay vòng quanh tìm kiếm, ngăn cản mỗi một người muốn thoát đi.
Mắt thấy hy vọng chạy đi tan biến, Diệp Kiện quyết đoán chỉ tay về phía trên lầu nói:
"Mấy thứ quỷ kia phải đi lên rồi, chúng ta đi lên trước rồi lại nói!"
Đoàn người Diệp Kiện vừa mới bước chân trước ra, tới chân sau, vô số con dơi từ sương mù đen mang theo lại mang đầy sát khí máu tanh kéo tới, giết sạch người vẫn còn dừng lại tầng này, hoặc là tìm chỗ trốn.
Tiếng kêu thảm thiết ở lầu dưới càng lúc càng lớn, cái này cũng đưa tới sự chú ý của người ở mấy tầng trên, cũng đều thấy được cảnh tượng như địa ngục ở hai tầng dưới.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc tuyệt vọng khiến cả tòa trung tâm thương mại nhìn qua như bùng nổ mở đầu của ngày tận thế.
Tốc độ giết chóc của bầy dơi sương mù đen rất nhanh, đồng thời còn có một phần đặc biệt dừng lại thủ ở đầu thang lầu, chặn đứng bất kỳ người nào muốn thoát đi.
Trung tâm thương mại chỉ có tổng cộng 5 lầu, vì 3 tầng phía dưới đã hoàn toàn biến thành địa ngục, cho nên những người may mắn sống sót đều bỏ chạy lên lầu 5.
Trong quá trình có không ít người không may rơi xuống thang trượt lúc đang chạy trốn, bị ngả chết tươi.
Lúc mấy người Diệp Kiện đang chạy trốn lên phía trên lại có chút hữu kinh vô hiểm, có điều với bọn họ mà nói, càng trốn lên cao cũng không phài càng an toàn, mà chỉ là vật lộn trước cái chết mà thôi.
Thang lầu bị bầy dơi sương đen kia quan sát, nhảy lầu thì hoàn toàn không đáng học hỏi, theo sự tới gần của bầy dơi sương đen, tất cả mọi người đều tuyệt vọng tới cực điểm.
Trong đó bao gồm cả Đổng Tuyết vốn muốn tới trung tâm thương mại mua quà sinh nhật.
Đổng Tuyết bị đám người kẹp vào giữa, không kiểm chế được khóc thét lên, cô không ngừng gọi cho cha cô, nhưng làm sao cũng không gọi được.
Theo đà bầy dơi sương mù phóng nhanh như tử thần, cả lầu 5 vốn trật tự càng trở nên hỗn loạn tới không xong.
Mọi người bị tử vong bức bách, va chạm loạn khắp nơi như ruồi không đầu, bên giẫm đạp, bên xô đẩy, số người bị đẩy xuống lầu nhiều vô số kể.
Trong quá trình chạy trốn, mỗi người đều xem người ngăn cản trước mặt mình là kẻ địch sinh tồn.
Bầy dơi sương mù thu cắt từng sinh mạng cực nhanh, nhưng quỷ vật từ đầu tới cuối vẫn đứng yên ở cửa lầu không đi lên, hiển nhiên đã ôm ý niệm tốc chiến tốc thắng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Có điều ngay khi bầy dơi sương mù hoàn toàn xông lên lầu 5, bộ mặt quỷ vật vốn lộ vẻ tàn nhẫn lại đột ngột biến sắc, màu đỏ máu trong con ngươi tức khắc hiện ra hoảng sợ nồng đậm.