Lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó Hạ Thiên Kỳ lại quay về hai người Khúc Ưu Ưu vẫn đang bị vây trong kinh hãi nói như không có chuyện gì xảy ra:
"Người bình thường thì không cách nào giết chết nó, nhưng như những gì hai người mới thấy được vừa rồi như vậy, tôi cũng không phải người bình thường."
Hạ Thiên Kỳ nói xong câu đó rồi, trong lòng lập tức cảm thấy có chút cổ quái, hơi dừng lại một lúc sau lại nói thêm:
"Nói chung, các người phải có giác ngộ, ngoại trừ chúng tôi ra thì trên đời này không có bất kỳ người nào có thể cứu được các người."
"Tôi tin tưởng các người."
Mặc dù cái loại cảm giác với Hạ Thiên Kỳ vẫn còn đó, thế nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho Khúc Ưu Ưu xem Hạ Thiên Kỳ là ân nhân cứu mạng.
Nhìn thấy Khúc Ưu Ưu bày tỏ thái độ, Hạ Thiên Kỳ hài lòng gật đầu một cái, còn như Đổng Phượng Thái, mặc dù trước đó vẫn còn thuộc về loại như rơi vào trong sương mù, thế nhưng sau khi bị Hạ Thiên Kỳ lệ quỷ hóa hù dọa một trận, trong lòng cũng đã tin Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù không phải người bình thường.
Diện tích trong nhà của Đổng Phượng Thái rất nhỏ, cho nên mấy người Hạ Thiên Kỳ cũng không chọn ở lại, mà là để cho Đổng Phượng Thái đi đến nhà của Khúc Ưu Ưu trong mấy ngày này trước, chờ đến khi nào nhiệm vụ này kết thúc, rồi mới quay lại bàn tiếp.
Đi tới lầu dưới, Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái đứng ở một bên, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đứng ở một nơi cách các cô xa hơn một chút:
"Võ Đình Đình và bạn trai cô ta thì tôi không đi tìm nữa, lúc này không biết bọn họ rốt cuộc đã đi đến chỗ nào rồi, cũng không biết có thể bọn họ sẽ bị giết chết trước khi tìm được hay không, cho nên thay vì đặt quá nhiều tinh thần và thể lực trên người bọn họ, chẳng bằng giám sát chặt chẽ Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái đi."
Hạ Thiên Kỳ không muốn quan tâm đến sống chết của Võ Đình Đình và Đại Vĩ, tìm không được bọn họ chẳng qua chỉ là một mặt giữa các mặt, còn như một khía cạnh khác, còn lại là loại người như Võ Đình Đình, hắn vốn lười phải đi quan tâm.
Hắn thấy Võ Đình Đình và bạn trai cô ta nhất định là cảm giác được, chuyện này có lẽ thật sự giống như những gì Khúc Ưu Ưu đã nói với bọn họ trước đó, không sớm thì muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ bị con quỷ vật giết người kia để mắt tới, thế cho nên mới sau khi biết Lý Long bị giết chết, lập tức ngồi xe cả đêm thoát khỏi thành phố Tuy Lăng.
Làm như vậy hiển nhiên là mù quáng, vả lại còn ngu xuẩn.
Vì ngay cả cái thứ hù dọa mình là gì bọn họ cũng không hiểu, cuối cùng có biện pháp nào có thể giải quyết nguy hiểm hay không cũng không biết, phát hiện thấy không ổn thì thì lại theo bản năng muốn chạy trốn. Chỉ đơn thuần muốn thông qua phương thức trốn tránh để giải quyết điều cản trở, với loại người như thế này, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy chỉ có dùng hai chữ "ngu xuẩn" mới có thể hình dung được họn họ.
Triệu Tĩnh Thù cũng biết tính Hạ Thiên Kỳ, đương nhiên cô cũng biết rõ bọn họ tham gia nhiệm vụ, cũng không phải cơ quan từ thiện đi kết hợp làm chuyện tốt, đặc biệt là vì cứu người mới tới. Nhiệm vụ linh dị với bọn họ mà nói, đơn giảnchỉ là một phần công việc, là công việc riêng của mỗi người, không phải là thỏa mãn hai điều kiện.
Một phần lớn người khác là vì nuôi gia đình sống tạm, còn có một phần nhỏ người khác chỉ đơn thuần là nhiệt tình yêu thương, nhưng không cần biết là xuất phát từ nguyên nhân nào, thì điểm xuất phát cũng chỉ là vì bản thân mình.
Là mình muốn có ăn, là mình muốn có chút yêu thích, mà không phải là nói làm chuyện này có thể mang đến cho người khác được bao nhiêu lợi ích, mang đến bao nhêu giàu có dồi dào.
Bọn họ tham gia nhiệm vụ chính là như vậy, ngoài điểm xuất phát vốn không phải giải quyết những người bị cuốn vào trong nhiệm vụ, mà là vì mạng sống, mà là vì thu được điểm vinh dự có thể dùng để cường hóa bản thân.
Còn như cứu người các loại, nói trắng ra chính là chuyện thuận tay thì làm mà thôi, làm sẽ không có thêm được vào bất kỳ phương diện nào, không làm cũng sẽ không có bất cứ phương diện nào bị tổn hại.
Chỉ là phần lớn thời gian của bọn họ đều xuất phát từ một mặt nhân tính hiền lành, mới sẽ tận lực giúp đỡ cứu mạng những người bị cuốn vào giữa nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng nếu như đụng phải loại người khiến người ta chán ghét như Võ Đình Đình, thì bọn họ hoàn toàn lười quan tâm đến, vì ai cũng không phải là thánh nhân, tự nhiên sẽ không đi quản một người quá mức đáng ghét.
"Loại người giống bọn họ thì có chết cũng xứng đáng, nhưng trái lại anh phải cẩn thận nhiều hơn, mặc dù những lời như vậy có vẻ có chút cũ rích, nhưng trước mắt tôi cũng chỉ có thể nói với anh một chút những lời như thế này thôi."
"Thật ra thì Tĩnh Thù, tôi vẫn cảm thấy năng lực của cô không sớm thì muộn gì cũng sẽ có đất dụng võ thôi, nguyên nhân vì tôi là quỷ vật thể chất, nên chúng ta không có cách nào phối hợp được, nhưng nếu như Lãnh thần có ở đây, cô nhất định có biện pháp đưa trụ cột sức mạnh vốn có của anh ta nâng cao lên một đoạn lớn."
Trước sau gì Hạ Thiên Kỳ chỉ có một vòng suy nghĩ, nhưng nếu đưa mấy người bọn hắn rèn thành một nhánh đoàn đội chân chính, thể hiện đúng các nhiệm vụ của bọn họ trong đoàn đội, hai bên bổ sung cho nhau, vậy thì hiệu suất giữa nhiệm vụ chắc chắn sẽ là làm chơi ăn thật.
Chỉ là trước mắt bọn hắn cũng không cách nào trở thành như hàng ngũ, trừ phi đợi được đến khi hắn thăng chức lên trở thành quản lý cấp cao, thì mới có thể mở ra quyền hạn thành lập đoàn đội, chờ đến lúc đó, hắn có thể kéo theo tất cả mấy người Mẫn Mẫn, Triệu Tĩnh Thù, Lãnh Nguyệt vào một đoàn đội.
Có lẽ được như vậy rồi, thì bất kể bọn họ có tham gia vào nhiệm vụ nào cũng có thể tham gia cùng nhau, sẽ không xuất hiện cái tình trạng giống như hiện giờ, đều tự mình chiến đấu, tự lo lắng qua lại cho nhau.
Dĩ nhiên, mặc cho hắn nghĩ gì thì nghĩ, thế nhưng rốt cuộc có thể thực hiện được hay không, việc này ít nhiều gì còn phải trông cậy vào vận khí của bọn họ mà thôi.
Dù sao thì nhiệm vụ linh dị này không phải do hắn định đoạt, đừng nhìn thấy mỗi lần bọn họ tham gia thi hành nhiệm vụ đều có thể quay trở về bình yên, đó là vì thực lực của mỗi người bọn họ đều không yếu, còn có các ưu điểm riêng.
Còn có rất nhiều người mà bọn họ không thấy được đã trở thành bia đỡ đạn trong nhiệm vụ, dẫn đến chết thảm trong nhiệm vụ.
Nếu như ngày nào đó có người một đi không trở lại, vĩnh viễn cũng không thấy quay trở về, chỉ sợ hắn cũng sẽ không quá mức giật mình sợ hãi, vì nhiệm vụ cũng như số mạng của con người vậy, anh chỉ có thể đi theo quỹ đạo vận mệnh, nhưng lại không cách nào xoay chuyển được thứ mà nó nắm chắc trong tay.
"Dù sao thì mặc kệ có thế nào đi nữa, anh cứ trở nên càng mạnh càng tốt, như vậy tôi mới có núi để dựa, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, nằm yên có thể thắng là cảnh giới cao nhất trong đời rồi."
Triệu Tĩnh Thù rất xem trọng cái mà Hạ Thiên Kỳ phô bày ra với cô, Hạ Thiên Kỳ nhìn mái tóc của Triệu Tĩnh Thù đã dài đến vai rồi, không khỏi có chút cảm giác bừng tỉnh:
"Vẫn phải nói là khả năng thích ứng với người khác của cô thật sự quá mạnh mẽ, thời điểm vừa mới quen biết cô, cô còn để tóc ngắn, mặc dù bây giờ cũng là tóc ngắn, nhưng nhưng so ra thì trước kia còn ngắn hơn nhiều, nhưng có thể là vì thói quen, nên tôi thậm chí còn có cảm giác mới quen cô, thậm chí là còn có chút ảo giác với dáng vẻ hiện tại của cô."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, Triệu Tĩnh Thù lại làm ra vẻ thần bí hỏi:
"Anh biết cái hiện tượng này nói rõ vấn đề gì không?"
"Vấn đề gì? Không phải là khả năng thích ứng thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Triệu Tĩnh Thù lắc đầu.
"Đó là cái gì?"
"Cái này thật ra nói rõ rằng nhân loại là một loại động vật chỉ chú ý đến kết quả."
Nói đến chỗ này, Triệu Tĩnh Thù lại cố ý giải thích thêm một câu nói:
"Nếu như hơn một năm sau, tóc của tôi trở nên dài hơn, mà sau này tôi vẫn luôn để một kiểu tóc dài, anh sẽ theo bản năng cho rằng bản thân tôi chính là một người phụ nữ tóc dài.
Mọi người trên yêu thương cũng tốt, trên phương diện cuộc sống cũng tốt, bất kể quá trình có tốt đẹp nhường nào, chỉ cần kết quả là phá hỏng, vậy thì toàn bộ những gì tốt đẹp trong quá trình lập tức đều có thể bị lãng quên, sau đó bị cảm tình đánh bại, nhân sinh là bị chỗ này định nghĩa.
Cũng giống như chúng ta tham gia nhiệm vụ, bất kể chúng ta có sống sót qua bao nhiêu lần nhiệm vụ, bất kể cuối cùng chúng ta có thể thăng chức lên một bước kia, chỉ cần nửa đường chết đi, chúng ta vẩn bị định nghĩa là người thất bại.
Sau đó lại hoàn toàn bị lãng quên."